Nói rồi, chàng trai đánh lên cái nón lưỡi trai của cô gái kế bên.
Hừ, tại sao vậy?! Tại sao cô bắn gần cả chục lần vẫn không trúng được con gấu kia chứ?! Chỉ có tiền xu thì mất thôi...
-Cậu không ngốc, bắn cho tôi coi đi!
Nói dứt câu, cô đem cây súng trên tay đặt vào bàn tay đầy vết chai của kẻ đang chê cười kia!
-Được!
Quẹt mũi một cái, ra dáng một thanh niên tinh nghịch xong cậu đặt súng lên bên mắt trái, nheo con mắt phải lại. Sau đó… Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát liên tục, thật sự là trúng! Nhưng không phải là con gấu bự! Hu hu! Tại sao lại bắn trúng con heo chứ?!
…
Lạc Mẫn vốn thân hình mập mạp, tay chân tròn lẳng cầm một bên là cây kẹo trái cây, cầm một bên là con heo bông ban nãy! Trông cô vô cùng đáng yêu! Đi cạnh Trương Ngũ không hề không đẹp đôi tý nào! Mà là cực kỳ đáng yêu!!!! Điều này thể hiện rõ qua ánh mắt như biết cười, biết nói của những người đi đường.
Cô liếm liếm que kem, tranh thủ ngốn luôn phần trái cây trong kem, rồi kéo kéo áo Trương Ngũ, hỏi nhỏ:
-Nè, cậu có thấy mọi nguời đều nhìn tôi không?!
Cô vô tư hỏi hắn rốt cuộc đổi lại cái bóp mũi rõ đau à nha!
-Tại vì họ ngạc nhiên khi thấy một anh chàng đẹp trai như tôi lại đi chung với đồ heo ú như cậu á!
-Đau! Đau! Cậu mới là heo ú! Cậu là … là … lợn giống!
Bị bóp cái mũi đến đỏ ửng mà không thể làm được gì, thêm nữa là bị kêu là “heo ú” ai mà không giận chứ! Cô rõ ràng không ú! Không ú nga! Nên tùy tay chân mà đánh đánh đấm đấm liên hồi vào bàn tay nhéo mũi mình ban nãy! Lời nói cũng không kiềm chế mà tuột ra hai chữ “lợn giống” kia luôn!
Rõ ràng là Trương Ngũ đứng hình một lúc, sau đó lại bật cười ha hả, không phải nói là hắn cười như điên!
Sau đó hắn ghì chặt thân hình chưa đứng đến vai mình, ghì chặt không cho cô nàng Lạc Mẫn chạy thoát rồi mới nói thì thầm vào tai cô ấy:
-Đúng! Cậu nói đúng! Tôi là lợn giống nên phải được phối giống cùng lợn mẹ như cậu chứ!
Nói xong nhìn thân hình cứng đờ của người trong lòng, ánh mắt e ngại, thẹn thùng của Lạc Mẫn! Cô ngại ngùng hay xấu hổ thì mang tai cùng với hai gò má vun cao kia sẽ đỏ bừng bừng như trái cà chua chín, nên cô rất khó giấu tâm tư của mình!
Cô cứ đi càng ngày càng nhanh, đi trốn tránh lời nói đùa quá mức của cậu bạn bên cạnh hay vì trái tim cô nàng đã lộn mất mấy nhịp rồi…
-Nè, Lạc Mẫn, cậu chạy đi đâu vậy?!
…
Hết tất cả các trò chơi, nào là vòng quay siêu tốc, nào là tàu bay, nào là đua xe điện, … Nói chung tiếc nuối lớn nhất của Lạc Mẫn có lẽ là trò chơi vòng quay ngựa gỗ, vì cô chưa được chơi!!! Tại sao ư?! Vì tối trò đó mới mở! Mà cô đã hứa là xế chiều về nhà phụ bán rồi!
Kết thúc gần một ngày toàn là nụ cười, Lạc Mẫn đến giờ gương mặt vẫn là nụ cười tươi rói! Hai má cô ửng hồng cả, phúm phím trông đáng yêu vô cùng, làm người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái!
Nhưng Trương Ngũ tuyệt đối không dám cắn đâu! Cô nhóc mập mạp này sẽ khóc thật đó nha!
Hì hì, nhưng béo một cái chắc không sao?!
Dường như biết được hắn sẽ giơ tay lên béo mặt mình, Lạc Mẫn tranh thủ há miệng cắn vào tay hắn một cái!
-Ai ui!
-Đáng đời cậu lắm, ai bảo định béo má tôi?! Định béo chùa hả?! Cắn cái coi như huề!
Nói xong, cô nàng mập mạp nhà ta còn hứ một cái!
Bây giờ Trương Ngũ đã hiểu tại sao mình lại thích cô bé mập mạp này rồi! Đúng là cô không xinh đẹp, không thân hình đủ chuẩn chữ S nhưng cô thật sự rất đáng yêu! Cô không đẹp nhưng cô dễ thương, cô không rạng rỡ nhưng cô tốt bụng, cô không quyến rũ nhưng cô thật thà, chất phát! Cô không cao sang nhưng cô nghịch ngợm, ngây thơ!
Hắn cũng hiểu tại sao mỗi khi nhìn vào gương mặt mủm mĩm, chỉ được cái thanh tú này mà tim hắn lại đập nhanh rồi!
Trương Ngũ kéo tay Lạc Mẫn lại, mạnh mẽ ôm cô. Một cô gái nhỏ trong lòng thanh niên cao to thu hút không ít ánh mắt của người đi dạo nha!
Nếu là lúc trước thật sự người ưa ngại ngùng như Lạc Mẫn sẽ cố gắng thoát khỏi thành trung tâm chú ý. Nhưng qua một kiếp, cứ ngại ngùng mà sống, luôn chui rúc dưới cái bóng to lớn của ông chồng vĩ đại, cô đã đủ chịu đựng rồi! Đã được sống lại, đang đúng lúc tuổi thanh xuân tại sao không thử thoải mái bản thân chứ?!
Với lại cảm giác có người ôm cũng tốt lắm nha! Ấm lắm nha!
Khoảng chốc lát sau, người ngại ngùng buông ra trước lại là Trương Ngũ nha! Anh chàng này nhanh chóng sải bước kéo Lạc Mẫn đang cười tủm tỉm đi đến bãi xe.
…
Cạch! Cạch!
Tiếng xe đạp lạch cạch lạch cạch chạy, đang ngồi ngẩn ngơ đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa đến ngày lĩnh lương ở tiệm coffee cô làm thêm thì bỗng …
Thắng gấp!!!!
-Cậu điên hả?! Muốn tôi té chết sao?!
Bỗng phía trên chỉ có tiếng cười phía trên của Tiểu Ngũ, hắn nhẹ nhàng xoay đầu lại, cười thật tươi rồi nói:
-Nè, xuống xe tý đi bé mập! Có quà cho cậu nè!
-Xùy! Quà gì chả biết!
Nói rồi cô hậm hực buông đôi chân mủm mỉm không tình nguyện leo xuống.
Trương Ngũ lôi trong túi quần ra một chiếc hộp nhung đỏ đã hơi phai màu, rồi mở chiếc hộp, thì trong hộp là một đôi bông tai phỉ thúy!
Đôi bông tai đã nhuốm màu của thời gian trông thấy rõ, chiếc bông làm bằng phỉ thúy xanh ngọc hình đồng tiền, phần khoen cài được làm bằng vàng, rất mảnh.
-Đây là bông tai của mẹ tớ. Bà ấy bảo khi nào tớ gặp được người vừa ý hãy tặng cho cô ấy!
-Tớ…
Trương Ngũ nhanh miệng hơn cướp lời Lạc Mẫn:
-Tớ là một đứa không khéo ăn khéo nói! Cũng không học giỏi hay đẹp trai ngời ngời! Nói chung luận về gia thế hay ngoại hình tớ đều không bằng một phần mười thầy Nam, người mà cậu ngưỡng mộ từ lâu! Nhưng… Tớ vẫn muốn một lần được nắm tay cậu đi tiếp! Dù cho hai đứa có thể không thể … không thể… Nhưng… Nhưng … tôi hứa sẽ đối xử với cậu tốt nhất có thể! Sẽ … Sẽ… chân thành với cậu hết lòng! Đến ngày cậu không cần tớ nữa thì thôi!
Câu cuối hắn nói nhỏ như tiếng muỗi kêu!
Lời nói ngắt quãng, ý tứ tự ti, lời lẽ thô kệch! Nhưng… nhưng sao nước mắt Lạc Mẫn cô cứ tuôn mãi vậy?! Ai giải thích giúp cô được không?!
Đời trước đúng là cô quá mù quáng! Thì ra bên cạnh cô có kẻ chân thành như vậy, có kẻ khờ dại như vậy, cô lại ngu ngốc không nhận ra! Thôi, nếu đã sống lại rồi cô sẽ trân trọng người bên cạnh, sẽ đối xử thật tốt với Trương Ngũ, xem như bù đắp cho bản thân tiểu tử ngốc này, và cũng xem như là cho bản thân thêm một cơ hội, thử yêu, thử tin vào màu hồng hạnh phúc do nam nhân trước mắt này vẽ ra!
Cô nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, miệng ầm ừ mấy tiếng:
-Tớ biết rồi, đồ ngốc nhà cậu! Tớ nhận! Cậu đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa! Tớ không thích thầy Nam, tớ chỉ là… chỉ là thấy người đẹp, tài giỏi thì tùy tiện ngắm thôi! Tớ không có ý nghĩ xa vời gì cả! Với lại cậu nhìn đi, tớ như thế này, ai lại thích chứ?! Cậu phải cố lên, phải cố học giỏi, phải cố đậu đại học rồi hai đứa mình sẽ có tương lai tốt thôi!
Thấy hắn “ừm” nhẹ, cô mới thở hắt ra, lấy tay gạt quoa loa nước mắt, nhưng lại vô tình làm nước mắt lem nhòa cả mặt, nhưng cô không quan tâm, nói tiếp:
-… Hức… Hức… Cậu phải ráng lên! Nếu được thì hai đứa mình cùng học tiếp lên đại học nha!
-Ừm, nhưng tớ sợ …
Hắn dùng ngón tay thô to gạt lệ cho cô, đôi tay còn thuận tiện sờ qua sờ lại lên đôi má mịn màng căng thịt!
Không muốn cô nhóc này buồn, hắn nín bặt hai chữ “không được” lại nơi đáy lòng, cảm giác cứ nghen nghẹn! Vì cha mẹ hắn đã nói rồi, chỉ cần hắn tốt nghiệp cấp ba thì cho hắn vào quân ngũ ngay! Gia đình không đủ điều kiện nên vào quân đội sẽ đỡ tốn kém một khoảng do nhà nước chi trả! Thêm em hắn còn nhỏ để tiền cho nó theo học ngành sửa xe của cha. Nhưng … Hắn thật sự không muốn Lạc Mẫn biết! Sợ cô sẽ thất vọng! Sợ cô sẽ chê hắn chí hướng thấp kém! … Nên thôi!!!
-Đừng nói tương lai xa vời, giờ cậu nhận thì để tớ đeo cho!
-Nhưng… Cái này quý như vậy… Tớ…
Ngón tay hắn chặn ở môi cô, rồi cười khẽ:
-Cậu nhận được mà, tin tớ đi, Mẫn Mẫn!
Ngón tay hắn khẽ đeo vào đôi tay nhỏ của Lạc Mẫn!
Nói cô là người con gái truyền thống thật sự không sai! Dù cho kiếp trước từng trải qua chuyện thân mật nhất đời người cùng Nguyễn Trọng Nam rồi, nhưng … Thật sự cô vẫn rất ngại! Hay nói đúng hơn cô và hắn chỉ là da thịt va chạm mà thôi, chứ chưa hề có âu yếm hay dạo đầu gì giống mấy quyển sách giới tính kia nói!
Còn bây giờ Trương Ngũ đang đụng chạm vào vành tai cô, nơi cô nhạy cảm nhất nha! Nhột à nha!! Cô cảm nhận được bàn tay nham nhám đang lướt qua da thịt mình, thêm hơi thở nhè nhẹ cứ phả vào mặt, cảm giác rất dễ nổi lên một tầng da gà nha!
…
-Xong!
Đeo giúp cô xong hắn vội kéo dãn khoảng cách ra, nhìn ngắm cô thật kỹ rồi cười tươi, nói:
-Lạc Mẫn nhà ta đẹp thật!
Cô mặc một chiếc quần bò, áo thun phùng phình hình Mickey, đeo đôi bông theo lối cổ xưa nhìn thật không hợp gì cả!
Nhưng chẳng hiểu sao trông mắt cậu lúc này Lạc Mẫn đẹp thật! Đẹp đến chói cả mắt!
___
Chia tay Trương Ngũ xong Lạc Mẫn mới đi bộ dần dần về nhà, trong ánh ráng chiều cô thấy bóng dáng quen thuộc của chiếc lamborghini veneno đen bóng. Đã vậy theo sau còn có một chiếc xe du lịch mang bản số xanh đặc trưng của quân đội.
Chẳng lẽ nhà cô có khách?!
Quả thật không sai, trong nhà cô có khách lớn, mà người kia không ai xa lạ, chính là Nguyễn Trọng Nam!!
Vừa bước vào cô đã nghe tiếng nói cười luyên thuyên của cha dượng cô, còn trên bàn là đống đồ to đồ nhỏ đựng trong các giỏ giấy mang tên nước ngoài khó đọc, ắt hẳn đắt tiền lắm đây! Đây chẳng phải là “đại lễ” sao?!
Lạc Mẫn vừa cất tiếng chào cả nhà thì ánh mắt hắn đã dán chặt lên người cô!
Đúng là xinh tươi nhỉ?! Tay còn cầm cả heo bông nữa cơ đấy!!! Em giỏi lắm Lạc Mẫn!
Hôm đó cô rời đi, hắn chịu không nổi mà buột miệng hỏi: “Em có định đến nữa không?”. Cô ấy mau mắn trả lời: “Dạ, khi rảnh em sẽ đến thăm thầy ạ!”
Rốt cuộc cái rảnh kia là cả một tháng trời, đến khi vết thương hắn đã liền lại, đến khi hắn ngống đợi muốn dài cả cổ, bóng dáng đó cũng chưa hề bước đến phòng bệnh của hắn thêm một lần nữa!
Hôm nay, vừa xuất viện hắn đã nhịn không nổi mà đến tận nơi! Vậy mà nghe nói cô đã đi chơi đến giờ này mới về! Đúng là ngoan ngoãn nhỉ?!
Lần này, tôi bình phục, em đừng hòng thoát khỏi tôi, Lạc Mẫn!!!