Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 17: Chỉ mình em thôi, được không?!



Lạc Mẫn cô vừa làm gì đấy?! Cô đánh Nguyễn Trọng Nam cơ đấy! Còn tát hắn một cái hết sức nữa. Nếu không phải trời đã sẫm tối chắc mặt hắn cũng phải hiện đủ năm ngón tay rồi! Cái tát này là cái tát mà hắn nợ cô! Đúng!!! Đúng ra cô phải tát thẳng vào mặt hắn cùng ả thư ký kia từ lúc trước khi sống lại rồi!

Hôm nay, hắn cư nhiên… Cư nhiên cưỡng hôn cô!

Nụ hôn đầu trong trí tưởng tượng của Lạc Mẫn không phải là như vậy!!! Nó sẽ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lãng mạn dưới nến hay dưới trăng. Đôi môi của người đàn ông của cô sẽ nhẹ nhàng lướt trên đôi môi cô, cả hai nhẹ nhàng sẽ lấp đầy nhau trong ngọt ngào, trong tình cảm…

Nào ngờ hắn lại … lại như con thú điên, cắn xé môi cô đến phát điên! Mà còn nhầy nhụa nước bọt nữa. Gớm ghiết!!! Dơ bẩn!!!

Đối với cô bé chưa hiểu sự đời như Lạc Mẫn thì nụ hôn cuồng dã của Nguyễn Trọng Nam chẳng khác nào xúc phạm nặng nề! Kiếp trước tuy làm vợ hắn, nhưng thật sự chưa hề có một lần hôn môi đúng nghĩa cùng với cô vợ này!

Mà phải nói người hắn hôn môi thật ra cũng chẳng có mấy ai, chỉ trừ lúc làm tình lên cao trào, nhưng cũng rất ít nữ nhân hắn tiếp xúc môi đi!!! Đơn giản vì hắn ngại bẩn!

Nhưng hôm nay… hắn vừa hôn người con gái hắn yêu biết mấy, hắn định chỉ hô nhẹ nhàng thôi, ai ngờ vừa đụng phải cánh môi mềm nhẵn còn không có mùi son phấn đến mắc nghẹn, nên từ dịu dàng lại quay sang điên cuồng liềm mút. Ai ngờ hù dọa cô thỏ nhỏ này cho hắn ăn tát!!!

Chú thỏ nhỏ luôn yêu hắn kiếp trước, nay đã thay đổi rồi!!! Hắn hoàn toàn cảm nhận được cô thay đổi rồi!!!! Thay vì thẹn thùng chấp nhận cô lại lau khóe môi mình cơ đấy!!! Sợ bẩn cơ đấy!!!

Cô còn dám tát vào mặt hắn cơ đấy!! Gương mặt này là thứ hắn hãnh diện vô cùng! Năm xưa có thằng nhóc trong quân đội dám đấm vào mặt hắn rốt cuộc hắn cũng đánh hắn đến gãy ba cái xương sườn! Đến cả lão gia hỏa nhà hắn cũng chưa tát qua! Vậy mà… Lạc Mẫn cô dám tát hắn! Miệng còn nói không thích hắn!!!

Lạc Mẫn lúc này thật sự rất sợ, cô định bỏ chạy nhưng không hiểu sao đôi chân như mọc rễ bám vào đường lộ. Nhấc không lên…

Mắt thấy hắn bước dần đến cô lần nữa, theo bản năng cô khóc rống lên, hai tay che đầu, ngồi thụp xuống. Chờ đợi hắn đấm đá thẳng tay!

Cô không phải không biết Nguyễn Trọng Nam không phải người hiền lành gì! Ai dám đụng đến hắn một hắn sẽ trả lại mười. Năm xưa có một lão làm vườn chỉ vì làm bẩn đôi giày da trắng muốt của hắn thì từ đó về sau cô không còn thấy ông lão tội nghiệp đó nữa. Huống chi hôm nay cô dám tát hắn.

Cô chỉ biết ngồi xuống ôm đầu run run chờ hắn đánh mình…

Nhưng… Sao gần năm phút trôi qua vẫn không thấy có đau đớn gì….

Lúc này, trái tim đập lại dần bình ổn nàng mới cảm nhận được có bàn tay to đang vuốt vuốt sau lưng mình, cùng cái giọng trầm khàn, ngước khuôn mặt lấm lem lên mới thấy hắn đang ngồi xuống, đôi chân dài nửa quỳ xuống cho bằng với chiều cao cô:

-Ngoan, đừng khóc mà… Tôi … Tôi có làm gì em đâu! Đừng khóc nữa!

Thấy hắn không có động tĩnh định động tay động chân với mình Lạc Mẫn mới từ từ đứng dậy! Nhưng đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ, đôi mắt to vẫn còn ẩn ẩn nước. Đôi môi đỏ vẫn còn thút tha thút thít.

Nhưng… Bình tĩnh hơn thì là cô định quay đầu bỏ chạy!

Đôi chân ngắn tròn của Lạc Mẫn làm sao so được với đôi chân dài của Nguyễn Trọng Nam. Cô chạy hai ba cái, thì một sải chân hắn đã kéo cô lại.

Lúc này hắn mới bình tĩnh mà từ tốn nói chuyện, bỏ mặc bên má mình vừa sưng vừa đỏ hằn năm dấu ngón tay của nhỏ mập đứng trước mặt, trông có phần hơi buồn cười:

-Sao em lại dám nói ghét tôi hả?! Không phải chưa được một năm trước đây em còn đứng trước mặt tôi tỏ tình sao?! Sao bây giờ lại không muốn làm bạn gái tôi, hả?!

Cô ngước đôi mắt to ngập nước lên đầy vẻ không hiểu. Không phải lúc trước hắn đã nói hắn không thích cô sao, còn nói dù có thích thì cũng là thầy trò sao lại có thể yêu đương?! Sau này, hắn còn bổ sung thêm dù không là thầy trò tôi cũng không có cảm giác với cô!!!!

Bây giờ… Không lẽ, hắn quên?! Thế thì cô sẽ "tốt bụng" giúp hắn nhớ lại:

-Rõ ràng lúc đó thầy cũng nói là thầy không thích em… Hức hức… Thầy còn bảo thầy trò … Hức… Hức… Thì không thể thích nhau được. Sao bây giờ…?!

-Bây giờ tôi chỉ hỏi em làm bạn gái tôi thôi, quá khứ không nhắc._ Hắn tiếp lời.

Cô ngước đôi mắt to lên nói:

-Nhưng… Nhưng… Còn Lạc Hy. Con bé thích thầy.

-Tôi không quan tâm, tôi không có cảm giác!

Hay cho câu “không quan tâm, không có cảm giác”! Vậy đứa con lúc trước của hắn và Lạc Hy là từ dưới đất nẻ chui ra à?! Cô thật là muốn tát cho hắn thêm cái nữa. Rồi nói hắn “Chết đi!!!” Nhưng ánh mắt dọa người cùng thái độ đáng sợ ban nãy nàng chưa hẳn là quên nhanh vậy, nên vẫn là cụp đầu xuống.

Đẩy cánh tay hắn ra, lại nói:

-Nhưng… Nhưng thầy còn nhiều người khác. Em … Em… Với lại em đã …

Hắn đặt ngón tay lên trên đôi môi đang nhấp nháy nói kia. Hắn sợ, sợ cô lại nói thích người khác, sợ mình lại không kiềm chế được mà hành động cuồng loạn. Sợ cô lại co người sợ hắn! Nên tốt nhất hãy để hắn nói:

-Em tin tôi được không?! Lần này, chỉ có em thôi, được không?!

Nói rồi hắn ôm cô vào lòng bất chấp cô đánh bồm bộp vào người hắn, bất chấp hết. Cả hương thơm nước hoa nhàn nhạt cùng với nhịp tim của hắn cô đều cảm nhận được, nhưng cô không cảm nhận được hơi ấm! Vì đơn giản là trái tim cô đã chết với người đàn ông trước mắt này rồi. Sống lại một lần cô càng cảm thấy bản thân kiếp trước dây dưa sai lầm!!! Yêu một tên đàn ông chỉ được vẻ ngoài, còn lại thì đều rỗng tuếch! Suy cho cùng hắn rất ích kỷ, ghen tỵ và xấu xa!

Nhưng sự xấu xa của Nguyễn Trọng Nam đã biểu hiện hết với Lạc Mẫn chưa!?

Chắc cô cũng không ngờ người đàn ông trước mắt mình cũng một lần sống lại và cũng một lần nữa sẽ xấu xa hơn xưa…

Hắn móc chiếc điện thoại trong túi ra, nhẹ đưa vào tay Lạc Mẫn. Tay còn lại thì mở chìa khóa xe, đem đống bánh ngọt ban nãy để vào trong tay kia của Lạc Mẫn.

-Tôi trả lại đồ cho em. Bánh ngọt em nhớ ăn. Còn việc kia thì đã định! Em chính thức thành bạn gái tôi. Tôi hứa từ đây chỉ biết có em thôi, những người phụ nữ khác đối với tôi ra sao em yên tâm, tuyệt trong sáng!

Thấy dáng vẻ của cô, hắn chỉ đưa tay lên xoa cái đầu nho nhỏ đang không gật không lắc kia.

-Còn bây giờ em về đi. Chuyện hôm nay em muốn quên hay nhớ đều được. Nhưng hãy nhớ, em là bạn gái Nguyễn Trọng Nam tôi, bắt đầu từ hôm nay! Chắc giờ em cũng không muốn tôi đưa em về đâu nhỉ?! Vả lại từ đây về nhà em cũng chưa được năm phút!



Chạy được gần nửa đường, tâm Nguyễn Trọng Nam vẫn như lửa đốt! Hắn nhìn lại điện thoại, bây giờ là 20:00. Cũng hơi tối đi, liệu cô vợ bé nhỏ của hắn về nhà có an toàn không?!

Không an tâm, quay ngược đầu xe, chạy như bay quay về con hẻm ban nãy, thấy không còn ai, hắn bước xuống xe. Đôi mắt nâu không khỏi bừng bừng lửa giận khi nhìn về chiếc bọc ni lông nơi gần đó!

Nhìn xuống chính xác toàn là đống bánh ngọt ban nãy!!!

Lửa giận ngập lòng, đôi tay nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc! Hắn không do dự đấm mạnh vào bức tường đá đang đứng!!!

Khốn kiếp!!! Lạc Mẫn, em giỏi lắm, bao nhiêu thứ tôi mua cho em, suy nghĩ vì em em lại lạnh lùng quăng vào đống rác sao?!

Đau! Trái tim hắn đau… Đau đến khó thở! Thì ra cảm giác bị người mình yêu thương vứt bỏ này lại đau như vậy?! Hắn sống lại chưa được nửa năm nhưng lại trải nghiệm chỉ toàn đau đớn! Thì ra kiếp trước cảm giác hắn mang lại cho Lạc Mẫn cũng là như vậy…

Nhưng… Kiếp này rõ ràng hắn chưa làm gì sai?! Tại sao?! Tại sao cô nhẫn tâm vứt bỏ tâm ý hắn như vậy?! Trong hộp bánh ngọt đó hắn còn để vào những gói chocolate đã cất công mua cho cô. Định tạo bất ngờ nào đâu là thành ra như vậy?! Tất cả tấm lòng hắn đều là thùng rác thẳng tiến!!!

Ánh mắt như sói trong đêm gằn đầy tơ máu đỏ sẫm, bàn tay dính máu đỏ thẫm, hắn quay phắt nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vàng, hay nói đúng hơn là một công nhân quét rác gần đó, hắn đi đến hỏi:

-Bác ơi, cho hỏi có thấy một cô bé cao độ chừng này, mặc trên người bộ quần áo thể dục trường phổ thông chuyên Lam Sơn đi lối này không?!

Nhìn thanh niên trước mắt giọng nói điềm tĩnh dễ nghe nhưng hai nắm tay đang nắm chặt run run, nếu nhìn kỹ thì hình như một tay còn rướm máu. Thân hình cao to khoảng 1m85 nhưng đôi mắt dưới cặp mắt kính thì đỏ sậm đến dọa người! Ông cũng là người lớn tuổi, đảm bảo khẳng định thằng nhóc trước mắt này đang nổi giận.

-Có, ban nãy có một cậu nhóc mặc áo ba lỗ đến chạy xe đạp chở con bé chạy hướng ra đường Nguyễn Thị Trinh đó!

Ông lão thành thật nói. Nguyễn Trọng Nam trầm mặc không nói gì ngoài hai tiếng “cảm ơn” rồi quay lại xe.

Giỏi!!! Càng ngày em càng giỏi!!! Tôi thấy bản thân nhắc nhở em chưa đủ!!!

Hắn nhấn ga chạy như bay khỏi con hẻm vắng. Lòng hắn quặn thắt…

___

Lạc Mẫn ngồi cười ngô nghê với câu hỏi ngớ ngẩn của Trương Ngũ. Thằng nhóc này học văn ngốc là phải. Cảm nhận câu chuyện “Vợ nhặt” hắn cũng không hiểu. Lạc Mẫn cô đây thì khác à nha! Cô là chuyên văn. Sau khi giảng cho hắn mọi thứ cô mới vui mà ăn tiếp dĩa bánh tằm bì hắn mang tới.

Mẹ của Trương Ngũ nấu ăn cũng không tệ nha! Đồ ăn rất ngon, lại vừa khẩu vị cô nữa. Giảng hắn xong đống thứ thì mấy miếng thịt bò kia tiêu mất rồi, cô lại tiếp tục ăn.

-Còn cái bánh flan cậu định ăn luôn không?!

Đang ăn ngon lành nghe hắn nói cô vội “ừm… ừm…ăn”

-Đúng là đồ heo ham ăn!

Nói thì như thế nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.

Nhìn cô ăn ngon lại vui vẻ như vậy, lòng hắn cũng tự dưng vui vẻ. Hắn cười tít mắt! Thật ra phần ăn này là hắn nói với mẹ đặc biệt để nhiều bánh cùng nước cốt dừa beo béo cùng bì, nhưng đặc biệt là nhiều thịt cho Lạc Mẫn! Hắn còn hứa với mẹ sẽ dẫn cô về nhà chơi cơ, chờ tốt nghiệp xong sẽ chính thức giới thiệu!

Nhưng nhớ lại giọng đàn ông ban nãy, không khỏi hỏi:

-Người ban nãy là ai vậy Mẫn?!

Bây giờ hắn tự xem bản thân là bạn trai Lạc Mẫn rồi nên cách xưng hô cũng thêm phần tự nhiên hơn!

-Ừm… Đó là anh họ mình thôi! Do ban nãy mình làm rơi điện thoại của anh ấy, nên anh ấy giận lẫy nói vậy thôi!

Vừa nói cặp mắt to vừa liếc qua liếc lại! Cô sợ lắm! Sợ Trương Ngũ biết chuyện, sợ người đầu tiên cô dám mở lòng sẽ lại bỏ rơi cô! Hãy coi như cô ích kỷ đi! Cô cũng không muốn lại lần nữa quay vào vòng lẩn quẩn với Nguyễn Trọng Nam!

Ban nãy trên đường về cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Cô đã quyết buông tay thì dù có bị hắn uy hiếp cô cũng phải dứt khoát! Nụ hôn điên cuồng của hắn càng làm rõ cô phải mau chóng dứt khoát hơn! Cô không thể mãi trốn được! Phải vì hạnh phúc của tương lai mà phấn đấu!

Cô tin hắn chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời muốn trêu chọc cô thôi! Nếu cô nhất định cương quyết, cô tin hắn sẽ nhanh chóng chán ghét cô thôi! Dù sao đàn ông có tiền như hắn hạng phụ nữ chưa từng biết, với lại cô tin cô không dung nhan tuyệt mĩ, lại còn mập mạp khó nhìn! Hắn sẽ không phí tâm tư vào đâu! Vì đơn giản hắn không có nhiều tâm tư cho phụ nữ… Hắn còn đống sự nghiệp to lớn vĩ đại kia nữa. Đàn ông lý trí thì nên biết bên nặng bên nhẹ! Mà cô dựa vào kiến thức lúc trước tuyệt tin tên đàn ông mang tên Nguyễn Trọng Nam này rất lý trí, vô cùng lý trí!!!

Quăng hết đống bánh ngọt tuy tiếc thật nhưng vì tương lai không dây dưa thì cô cũng bấm ruột đi!

Cô quyết định rồi, tuần sau cô sẽ không đến làm nữa! Sẽ chấm dứt dây dưa cùng hắn. Sẽ tuyệt mối nghiệt duyên này!!! Kiếp này cô sẽ sống tốt!!! Dù lần này cha dượng có đánh chết cô cũng chấp nhận!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.