Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 2: Cuộc sống của Lạc Mẫn (2)



Đường phố Bạch Trì lúc 12h đêm thật vắng vẻ, nhưng lại càng buồn bã hơn khi cơn mưa giữa mùa xuân đang đến.

Trái tim của cô cũng vậy, Lạc Mẫn cũng vô cùng vắng vẻ.

Kết hôn năm năm, cô dày công vun đắp cho cuộc sống vợ chồng. Biết bản thân xấu xí, cô cố gắng giảm cân, nhưng chẳng hiểu tại sao thân hình vẫn mập ra! Biết chồng chán ghét thân hình mình, cô cố gắng học nấu ăn. Vì người ta nói “tình yêu nhanh nhất là bằng dạ dày” nhưng hắn đã ăn món cô nấu năm năm nhưng tình cảm thì vẫn chỉ là con số không! Biết hắn muốn có người nối dõi, cô cố gắng uống thuốc Đông y, cố gắng tìm cách gần gũi hắn nhưng thì sao chứ?! Có ý nghĩa sao?! Buồn cười thay cho công sức của cô. Vì người mang thai hộ chồng cô không những có một mà còn có hai! Không những là cô thư ký Trương Hồng Tiệp xinh đẹp kia mà còn là cô em gái ruột của cô!

Lúc chiều, sau khi nhìn chồng cùng người khác âu âu yếm yếm trái tim cô như vỡ vụn, nhưng cô phải đi đâu đây?! Cô chỉ có duy nhất mái nhà cùng người chồng kia! Nhưng nay cô không thể về được nữa, hay nói đúng hơn là không có can đảm để quay về! Nên cô quyết định về nhà mẹ đẻ, nhưng nếu được thật sự cô mong bản thân mình đừng trở về nơi ấy!

Vì cả nhà họ đang nói đến em gái cô, đang nói đến đứa con trong bụng em gái cô! Và em cô, Lạc Hy nói rằng đứa con ấy là của chồng cô!!!

Ha ha! Vậy ra những ngày hắn đưa cô về quê ngoại chơi là những ngày hắn cùng em gái cô lăn lộn trên chiếc giường nhà cô! Ha ha! Thì ra chỉ có cô ngu, chỉ có cô ngốc mới tin sẽ thay đổi được trái tim hắn!

Nụ cười của Lạc Mẫn vang lên nhưng lại kèm theo vị chua, vị mặn của những dòng nước mắt, của những đau khổ chất chứa. Nụ cười ấy khó coi hơn cả khóc!

Cô sai rồi! Cô thật sự sai rồi! Trái tim hắn suốt đời sẽ không bao giờ một kẻ như cô có thể thay dổi được! Vì nó làm bằng sắt! Hay nói đơn giản hơn là vì nó chưa bao giờ đập một nhịp đập cô vì kẻ xấu xí lại ngu si như cô!

Lạc Mẫn cô đúng là kiếp trước tạo nghiệt! Nên kiếp này phải trả giá quá đắt, quá đắt mà!

Lúc còn bé, cha cô qua đời sớm, để nuôi được cô ăn học, mẹ cô buộc phải tái giá. Nhưng tủi thân thay bên nhà cha dượng có ai yêu thương đứa con không cùng chung máu huyết lại xấu xí như cô?! Khi Lạc Hy ra đời thì cô còn khổ hơn gấp bội. Mọi người từ cha dượng, mẹ ruột hay cả là thầy giáo, họ hàng và cả hàng xóm đều bắt đầu so sánh, bắt đầu chê bai cô! Vì dù thành tích của cô có giỏi, có cao tới đâu nhưng bề ngoài béo ú, chậm chạp thử hỏi ai thích chứ?! Có thích thì thích nhưng so với đứa em học tập bình thường nhưng xinh như hoa như ngọc thì…

Nhưng cô vẫn mạnh mẽ để sống, để vươn lên. Đến ngày gặp được hắn – Nguyễn Trọng Nam thì cô mới biết được yêu một người là ra sao! Nên dù cho biết Lạc Hy cũng thích hắn, nhưng cô vẫn nhất quyết không buông tay!

“Đúng là người tính không bằng trời tính!” _ Lạc Mẫn như mất hồn tự lẩm bẩm với bản thân.

Mưa từng đợt từng đợt cứ bắn lên khuôn mặt tròn trĩnh kia, nhưng mãi không gột rửa được cái đau sâu tận trong cô…

“Mày đúng là đồ ngu! Lạc Mẫn! Mày có mắt sao không biết nhìn người!” _ Cô gào khóc giữa màn đêm u tối. Bao nhiêu u uất trong lòng như theo tiếng thét kia trôi theo dòng nước mưa đang xối mạnh lên người cô...Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng gió đêm xuyên qua những tán cây lớn nơi phố thị, kèm theo từng đợt mưa đang xối mạnh xuống mặt đường xi măng.

Cô lê từng bước chân dài trong đêm, bất chấp trời mưa như xối, bất chấp cái lạnh run làm cho người cô không ngừng từng đợt run rẩy, bất chấp ánh mắt người ta nhìn cô như quái vật, vì dù sao cả đời cô đã làm quái vật rồi…

-Cẩn thận!

Khi tiếng la kia của ai đó trên đường cắt đứt dòng suy nghĩ của cô nhận ra mình đang đứng giữa lòng đường xe chạy thì đã là quá muộn!

Nhưng không sao! Cô không hề né tránh hay chạy trốn chiếc xe tải đang lao nhanh kia mà là thanh thản nhắm hai mắt lại, từ từ đón nhận…

….

Trong đêm **/**/**** giữa đường Lê Hoạch, thành phố Bạch Trì có một nạn nhân tử vong do tai nạn xe. Đó là một cô gái trẻ, theo khám nghiệm tử thi cô gái cô đã mang thai được hai tháng. Trên người cô gái không mang theo giấy tờ tùy thân, nhưng có đặc điểm nhận dạng là đang mặc trên người một chiếc áo màu lam, cùng chiếc váy nâu đơn giản. Nếu ai là thân nhân hãy đến liên lạc số ********** để nhận xác nạn nhân.

Đây là dòng tin ngắn của ngày hôm sau, nhưng liệu người còn sống sẽ nhớ đến người đã khuất?! Sẽ có ai đến nhận xác Lạc Mẫn?! Câu trả lời chắc chỉ có thời gian và lương tâm của những kẻ mang hai tiếng “người thân” kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.