Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 35: Sợ



Ánh sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ tòa biệt thự, như làm cả căn phòng trắng như thêm phần sáng sủa. 

Chúng cũng chiếu lên hai người đang đang nằm kia, làm cho bức tranh tình yêu ban sáng thêm phần nhu hòa.

Nguyễn Trọng Nam ôm cô trong lòng, lấy hai tay hơi sưng tím của Lạc Mẫn để lên môi nhẹ nhàng lướt qua, nhưng người trong lòng vì hành động này mà khẽ nhíu mày. Nguyễn Trọng Nam cười cười, lấy tay chỉnh lên chóp mũi cô. 

Thì ra ngủ một giấc thật tuyệt vời! Gần như mười năm rồi hắn chưa có một giấc ngủ dài như đêm qua. Đời người có những điều đơn giản nhưng những người mệnh danh thông minh như hắn lại phải dùng đến nửa đời người! Nếu kiếp trước hắn không phản bội cô, nếu kiếp trước hắn không lạnh nhạt với cô, vẫn luôn ôm cô mỗi đêm như vậy chắc thảm cảnh không bao giờ xảy ra! Cũng may hắn nhắm mắt rồi mở mắt ra lại được thay đổi từ đầu! Vậy thì lần này dù cho có trả giá gì hắn cũng trói cô lại bên người!

Hôm qua cô đúng là hù hắn phát hoảng đến mức gọi điện ngay bác sĩ phụ sản tư nhân đến để xem cho cô.“âm đ*o bệnh nhân bị rỉ máu do quan hệ tình dục với cậu nhỏ kích thước không phù hợp. Tuy nói âm hộ có thể rỉ nước nhờn và co dãn nhưng các bước chuẩn bị lại chưa kỹ càng, thêm bạn tình quá thô lỗ nên dẫn đến tình trạng xuất huyết. Đây lại là lần đầu của nạn nhân, xét về mặt bệnh trạng có thể dẫn đến nhiễm trùng, viêm nhiễm. Còn về mặt tâm lý thì tôi khó nói trước được. Trong vòng khoảng hai tuần tiếp theo không nên quan hệ tình dục bừa bãi, cũng như nên thoa thuốc đúng giờ.”_ Những lời lẽ chuyên môn đó thốt ra từ miệng nữ bác sĩ phụ khoa vô cùng tự nhiên, nhưng bà cũng nhìn hắn với ánh mắt không thân thiện. Trước khi nhận tiền rời đi bà còn nói với hắn: “Phụ nữ lần đầu vô cùng quan trọng, nếu cậu còn mạnh bạo như vậy trong những lần kế tiếp chỉ sợ cô ấy sẽ hình thành sự sợ hãi trong tiềm thức với cậu, tới lúc đó chỉ có bác sĩ tâm lý mới giúp được cậu thôi!”

Nhìn đồng hồ mới nhớ hôm nay hắn còn có cuộc họp cổ đông quan trọng. Nên nhẹ nhàng xuống giường mà thay đồ đi đến công ty. 

Đứng trước gương chỉnh lại quần áo, bất giác quay  lại nhìn ra sau, bắt gặp chiếc áo ngủ vàng tươi toàn hình pokemon hắn mặc cho cô. Nguyễn Trọng Nam lại phì cười:

-Đồ trẻ con! Em chỉ hợp với những thứ đơn giản vậy thôi.

Rồi ấn nhẹ lên trán cô một nụ hôn. Nhanh tay mà kéo chăn lên cho cô, rồi quay sang chỉnh lại nhiệt độ phòng trước khi rời đi.



Cảm giác chói nắng làm Lạc Mẫn phải nhíu lại hàng mi dày. Cô cố gắng gượng người dậy, nhưng động lại làm cho nơi tư mật hơi ê ẩm, mặc dù cảm giác man mát hơi là lạ! Giở chăn ra gương mặt cô vẫn không ngớt sợ hãi. Nhưng khi nhìn lại người mình đã được mặc lại quần áo đàng hoàng, Lạc Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng chỉ là mơ!

Nhưng không! Trong tủ quần áo nhà cô làm gì có dạng quần áo pokemon này! Nhìn lại trong gương cô mới nhận ra nơi đây không phải là nhà mình! Cảm giác thốn đau nơi hạ thể không phải là giả! Giở áo lên hoàn toàn không mặc nội y! Vết ửng đỏ tươm máu mặc dù đã được rửa sạch thoa thuốc nhưng đụng vào vẫn ran rát! Toàn người đều là dấu hôn ngân xanh xanh đỏ đỏ! Nhất là hơi thở đàn ông vẫn còn quẩn quanh nơi đây! Đáng sợ nhất mùi nước hoa này không ai xa lạ! Chính là Nguyễn Trọng Nam!!!!

Đêm qua như một cuộn băng dài chiếu trong tâm trí Lạc Mẫn. Cô nhớ lại mình đã hồ đồ đến mức nào và bị hắn hành hạ đến mức nào! Sự sợ hãi làm cho nhiệt độ ấm áp của căn phòng ngủ này cũng trở thành giá lạnh! Cô nhớ lại nụ cười khủng bố cùng với những hành động chắc khác gì thú hoang của hắn… “Tôi sẽ làm nát em!” “Em thật chặt! … Ép tiếp đi!” cùng với không biết bao nhiêu lần hắn “trút” tất cả mọi thứ vào cô! Cứ mỗi lần cô khóc hắn lại càng hung dữ hơn, nhưng nếu cô chỉ thút thít thì hắn lại dịu dàng… Nguyễn Trọng Nam đối với Lạc Mẫn chẳng khác nào cơn sóng nơi biển cả, lúc sóng to giông lớn, lúc lại dìu dịu như những đợt sóng nhỏ lăn tăn… Nhưng dường như tất cả chỉ muốn nhấn chìm cô xuống đến đáy bờ vực thẳm mà thôi!

Lạc Mẫn bỗng muốn khóc nhưng sờ đến hai mắt sưng đau vì khóc của mình cô lại khóc không nổi. Đôi tay giơ lên sờ người trong gương mới phát hiện đôi tay cô cũng hiện lên vết bầm ghê người - Bằng chứng cho việc Nguyễn Trọng Nam đã còng cô lại!

Lạc Mẫn như người điên chạy ra khỏi căn phòng! Nhưng chạy xuống cầu thang thì gặp người phụ nữ không nói chuyện hôm qua! Bà ta không nói không rằng chỉ ghi lên quyển sổ trong túi: “Tiểu thư lên lầu trước! Tôi sẽ mang bữa sáng lên ngay!”

-Không! Tôi không là tiểu thư gì cả?! Bây giờ tôi muốn về nhà!_Lạc Mẫn gần như là hét lên! Nhưng người phụ nữ kia chỉ điềm tĩnh chỉ ra ngoài. Lạc Mẫn theo dấu bà ấy chỉ nhìn ra cửa sổ: Bên ngoài toàn những người đàn ông to lớn mặc áo đen đang canh gác, đúng là cô khó lòng ra được!

Lạc Mẫn gần như muốn trượt dài ngồi bệt xuống sàn gỗ, cả cơ thể như chết lặng. Cô thều thào: “Tôi làm gì sai chứ?! Tại sao lại thành ra như vậy?! Tại sao chứ?!...”

Người phụ nữ đứng tuổi cũng không biết nói sao, chỉ biết cố gắng kéo cô đứng dậy, nhưng Lạc Mẫn gần như không còn là người hiền lành như lúc trước, cô vùng vẫy phát điên làm bà ấy bị chao đảo đến mức sắp té!

Nhìn thấy người phụ nữ này như vậy, Lạc Mẫn mới bình tĩnh phần nào. Cô lấy tay chùi chùi nước mắt rưng rưng: “Dì ơi, con xin lỗi… Con năn nỉ mà… Dì thả con ra đi… Nguyễn Trọng Nam mà về, hắn sẽ giết chết con mất!... Dì ơi… Con van dì mà!”

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt bà cũng không biết nói sao. Hôm qua tổng giám đốc Nam có dặn dò bà khi người đến bà cứ đi về. Nhưng ai cũng biết cánh cửa hiện đại này chỉ cần tự đóng bên ngoài thì bên trong đã tự động khóa lại rồi. Chỉ có chủ nhà có đút chìa khóa thẻ mới có thể mở cửa! Đêm qua diễn ra việc gì bà cũng không biết! Nhưng người lớn tuổi như bà cũng lờ mờ đoán ra vài thứ… Chỉ biết sáng nay lúc bà đến thì vị tổng giám đốc trẻ tuổi này dặn bà làm vài món ăn sáng, cô không thích ăn cái gì thì đổi món tiếp! Chăm sóc cô tốt thì bà sẽ có thưởng!

Cứ tưởng cô gái này là một cô gái kiêu kỳ, khó tính, xuống lầu là la hét đòi hỏi đủ kiểu! Nào dè cô có gương mặt bầu tròn rất đáng yêu, đôi mắt to lúng liếng nhưng lại như chứa trong đó cả biển trời sợ hãi, miệng cứ đòi rời đi! Chính bà cũng không hiểu việc gì, chẳng lẽ cô ở lại đêm qua là do bị … Ép buộc! Còn bảo tổng giám đốc về sẽ giết cô! Rõ ràng bà thấy cậu ta rất thương yêu cô! Đêm qua còn bảo là ngày sinh nhật cô nên đặt mua chiếc bánh ba tầng xinh đẹp đầy các bông hoa hồng làm bằng kem, bà hỏi tới hắn chỉ trả lời: “Bà nghỉ trước đi. Tôi chờ cô ấy tới rồi cùng ăn”. Và trước khi cô đến có một cô gái xinh đẹp hơn cô rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao chủ nhân của căn biệt thự này lại mặt lạnh như tiền, không biết nói gì mà làm cho cô ta bưng mặt khóc nức nở! Còn đối với cô gái có phần ngơ ngẩn này, bà có thể nhìn thấy rõ trong ánh mắt cùng lời nói của cậu ta có vạn phần nôn nóng! Sáng hôm nay cũng thế khi đi cũng dặn dò nếu không có việc gì đừng quấy rầy cô ấy, đến lúc cô ấy thức dậy thì dọn bữa sáng lên cho cô ấy chọn! Nào phải là người muốn giết chết cô!

Ban sáng lúc bà vào thì không có một ai nhưng bây giờ thì toàn là những người đàn ông mặc vest đen, mang kính râm. Có ngốc cũng biết đây là vệ sĩ chuyên nghiệp! Lúc đầu nhìn thấy bà còn nghĩ người đàn ông trẻ tuổi này thật sự yêu cô gái trên lầu. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của cô… Bà không nghĩ cô cũng nghĩ như bà…

Bà tranh thủ viết lẹ: “Tiểu thư có thể gọi tôi là dì Nhàn. Tiểu thư trước mắt nên dùng bữa sáng đi. Lấy lại sức rồi mọi việc sẽ ổn thôi! Tổng giám đốc Nam bảo trưa về sẽ đưa cô về nhà.”

-Tôi không cần hắn đưa! tôi muốn tự về! Tôi muốn tự về mà…

“Nhưng họ sẽ không để tiểu thư rời khỏi cửa đâu.”

Lạc Mẫn cũng chỉ biết nín câm… vì bà ấy nói đúng! Họ chắc không phải những kẻ vô dụng mà cho cô tự do ra vào đâu…



Trên bàn là một tô phở bò nóng hổi, rau trang trí đẹp mắt còn rau ăn kèm thì thơm ngon. Bên cạnh lại thêm một đĩa beefsteak kèm trứng với bánh mì. Cạnh đó lại là một ly sữa nóng, một ly nước cam tươi. Những thức ăn này bình thường đều là mỹ vị đối với Lạc Mẫn, nhưng hôm nay thì không…

Từ lúc dì Nhàn định bưng lên thêm thì cô vội ngăn lại. Vì đơn giản cô không có tâm trí để ăn… Vừa đưa lên môi cảm giác uất nghẹn đến phát khóc! Cô ghét cô hận! Cô muốn đập nát hết! Nhưng nghĩ lại đập chúng thì có ích lợi gì chứ… Cô muốn chết đi cho rồi. Nhưng nhớ lại đêm qua cô chợt rùng mình! Cũng chỉ vì ý định muốn tự tử này mà Nguyễn Trọng Nam dường như là người hóa thú! Hắn cắn xé người cô còn luôn miệng nói “Cô chết thử tôi xem! Người nhà cô chỉ sống dở chết dở thì đã là gì?! Cô chết rồi tôi sẽ chôn sống họ theo cô!!!"

Nhìn lại đồng hồ treo tường, cô đã ngồi ngẩn người hơn hai tiếng rồi sao, rồi lại đảo mắt trên bàn còn có chiếc điện thoại của cô! Nó đang rung… Cô bỗng giật mình mà bắt máy, kiềm lại mà không dám lên tiếng trước:

-Lạc Mẫn hả con, sao cả đêm mẹ gọi con không bắt máy… Cả đêm con đi đâu?!

-Dạ, con … ngủ quên! Con ở … ở nhà Trình Anh! Cha xuất viện chưa?! Lạc Hy nó về nhà chưa?!_ Cô nghẹn lời đành nói dối rồi bẵng sang chuyện khác.

Nhận thấy giọng con gái khàn lạ thường, mẹ Lạc Mẫn không yên tâm mà hỏi tiếp:

-Mọi việc hôm nay cũng như vậy… Nhưng tình trạng ba con đã đỡ nhiều rồi! Còn con sao lại nghèn nghèn vậy?!

-Con… Con…

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa cùng người đàn ông nơi cánh cửa làm Lạc Mẫn mất hết can đảm nói tiếp. Chiếc điện thoại tưởng chừng muốn rơi xuống, còn may cô vẫn còn giữ được ý thức mà nắm chặt trong tay!

Trốn!!! Cô phải trốn! Nhìn xung quanh chẳng có nơi nào để trốn! Lạc Mẫn chỉ biết lủi nhanh vào nhà tắm. Lần này Nguyễn Trọng Nam chậm hơn một bước!

-Mẫn! Mẫn! Làm sao vậy con… 

Cô đóng chặt cánh cửa rồi mới trả lời qua loa mà tìm nơi núp, làm cho mẹ cô càng lo lắng hơn tột cùng!

Cốc! Cốc!

Nguyễn Trọng Nam chỉ biết dựa sát vào cửa, tay cầm nắm cửa nhưng không dám mạnh tay. Sợ cô bên trong lại nghĩ gì rồi làm việc dại dột, bèn nhẹ giọng:

-Lạc Mẫn! Lạc Mẫn! Em ra ngoài đi!

-Không… Không… Tôi không ra đâu! Anh sẽ… giết tôi… Hức! Hức!

-Ngoan, hôm qua là anh sai. Anh sẽ không làm gì em nữa đâu! Ngoan, ra ngoài cùng anh ăn sáng rồi ăn bánh kem, anh còn chưa tặng quà cho em nữa, sau đó theo về nhà thăm ba mẹ nào!

-Không… Tôi không cần!!! Anh để tôi yên đi… Để tôi yên đi mà!... 

Hắn lúc cần sẽ mềm dịu với cô, nhưng chỉ cần cô có động thái chạy xa hắn thì hắn sẽ trở mặt thành quái vật! Một con dã thú cắn nuốt, uống máu người không thương tiếc... Lúc này cô thấy hắn còn đáng sợ hơn hẳn kiếp trước!!! Tâm tình bất định còn như âm hồn không bao giờ dứt vây quanh đày ải linh hồn và thể xác cô!

Nghe tới gia đình Nguyễn Trọng Nam nghe bên trong lại vang lên tiếng khóc, lòng như có ai đó dày xéo. Biết cô là người nhát gan lại hay khóc, đúng ra đêm qua hắn nên mềm ngọt hơn, để cô không phải ám ảnh thành ra thế này!

Dù hắn nói đến cạn lời nhưng cô vẫn khăng khăng không ra. Tiếng nói chỉ còn thút thít mà thôi, nhưng tuyệt không chịu mở cửa!!!

Cầm điện thoại trên tay cô thấy được tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ của Trình Anh và Tiểu Ngũ. Lạc Mẫn trong vô thức bấm vào nút gọi cho “Đồ ngốc” …

Rầm!!!

Nhìn thấy Nguyễn Trọng Nam Lạc Mẫn cứ như gặp phải quỷ! Cô lại tính đâm đầu bỏ chạy! Lần này Nguyễn Trọng Nam nhanh tay chụp luôn cả điện thoại trên tay cô!

-Đồ ngốc à!! Muốn nó tới cứu em hả?!

-Không… Không! Trả đây!

Nhìn gương mặt gần như không cảm xúc gì của Nguyễn Trọng Nam thì Lạc Mẫn biết hắn nổi điên thật rồi! Cô không muốn liên lụy ai hết! Nhưng với chiều cao của mình cô với không tới. Sau đó chỉ nghe tiếng "tỏm" - cả chiếc điện thoại cô bị quăng vào bồn tắm đầy nước... Cơ hội cuối cùng của cô cũng bị nhấn chìm...

Lạc Mẫn ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Cô biết mình đấu không lại, mình không làm gì lại ai hết, chứ đừng nói là kẻ đủ hung đủ ác đủ hiểm như Nguyễn Trọng Nam… Nhưng sao lúc nào cũng đối xử với cô như vậy chứ.

-Anh … Anh gạt tôi! Anh đã chiếm được thân thể tôi rồi mà, anh còn muốn gì nữa… … Tôi sợ lắm mà! Đau lắm… Đau mà….Thả tôi đi đi! Thả tôi …. Đừng làm hại người nhà tôi, đừng làm hại ai nữa mà… Hức! Hức! Anh định bức… tôi chết… chết sao?...

Từ “chết” thốt ra từ miệng một người yếu đuối như Lạc Mẫn không phải dễ dàng gì, nhưng nó đi vào lòng Nguyễn Trọng Nam lại chẳng khác gì con dao găm… Hắn đã mất cô một lần… Đời người được mấy lần mất mát, lúc trước hắn mất vì có mà không giữ! Không lẽ bây giờ biết giữ, biết quý, biết yêu cũng phải mất sao?!

Nguyễn Trọng Nam kéo mạnh cô dậy, đặt lên đôi môi đang hoảng loạn của cô một nụ hôn. 

“Anh xin lỗi… Anh không muốn làm em đau mà… Ai bảo em cứ chống đối anh làm gì… Tại sao cứ luôn miệng đòi bỏ đi?! Tại sao còn định bỏ anh lại chứ?... Đúng! Tại em!!! Em ép anh thô lỗ… 

Lạc Mẫn!! Là em ép anh!”

Cô có biết sự sợ hãi của cô như làm cho tâm can hắn như vò xé, đứt ra từng đoạn. Hắn chỉ muốn dành cho cô sự thương yêu, chở che thôi! Sao lúc nào cô cũng chọc hắn giận rồi lại co rúm người lại, khóc đến lòng hắn rụng rời từng cơn! Đúng là cô “biết tiến biết lùi”!

Đến khi cả hai thở không nổi, Nguyễn Trọng Nam mới buông cô ra, nhìn cô vẫn còn chực khóc, hắn thở dài không nói nổi nên lời. Bất chấp sự giãy dụa cào xé trên áo sơ mi trắng, Nguyễn Trọng Nam kiên quyết ẵm cô để trên giường. Lạc Mẫn vừa thoát khỏi vòng tay hắn thì Nguyễn Trọng Nam lại điện xuống dưới lầu kêu đem hai phần thức ăn khác!

Nguyễn Trọng Nam đi đến bên giường, Lạc Mẫn lại lui xa vào một góc, nhìn hắn với ánh mắt phòng bị, do dự! Hắn đem ít giấy tờ để lên chiếc bàn ngủ, bình tĩnh hết mức có thể, trong đầu óc cố gắng quên đi việc cô chọc giận hắn:

-Mọi việc anh giải quyết ổn thỏa phần nào rồi. Giờ căn nhà của ba mẹ em anh đã mua lại dưới tên em từ ngân hàng rồi. Còn về chuyện buôn lậu kia anh cũng sẽ tìm cách đàm phán… 

Đôi mắt to linh hoạt nhìn xem xét những tờ giấy hắn đưa ra. Lạc Mẫn thầm mắng trong lòng. Nếu không phải anh một tay dàn dựng thì có cần phí công thế không…Cô biết sau những cái lợi to lớn này là một điều kiện.

-Anh đã giúp em giải quyết nhiều việc như vậy rồi em định trả ơn cho anh thế nào, hửm?



Tiếng gõ cửa thông báo thức ăn đã đến. Nguyễn Trọng Nam nhanh chóng đứng dậy bưng hai phần phở nóng vào phòng, căn dặn thu dẹp ổn thỏa rồi quay xuống nhìn cô. 

Bàn tay thon dài vừa nhặt những cọng rau tươi còn đọng nước bỏ vào tô của cô, thong thả nói chuyện:

-Em ăn xong chúng ta cùng về nhà em. Ngược lại …

Bàn tay bỗng buông xuống, chỉ chỉ nơi bụng mình như ám chỉ, rồi nhếch mép lên:

-… Chúng ta không đi đâu cả, mà sẽ ở lại đây tiếp tục…

Lạc Mẫn nghe xong lại nghèn nghẹn nơi đáy họng, cảm giác đau đau nơi hạ thể như nhắc nhở cô hắn mãnh liệt đến mức cô tưởng mình chết. Hai tay lại cấu chặt vào chăn như muốn nứt ra! 

Hắn thấy thế chỉ biết cụp mi xuống, tiếp tục nhặt rau để vào hai phần. Sau đó tự động đưa một đũa lên môi thổi cho vừa ăn rồi đưa về phía cô!

Bốp!

Nửa bát phở hắn đem đến môi Lạc Mẫn gần như đổ hết lên bàn tay Nguyễn Trọng Nam. Cảm giác đánh úp hắn bây giờ là bỏng rát gấp vài lần, do tất cả đều đổ lên cánh tay còn bị dao cắt hôm qua chưa lành hẳn của hắn…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.