Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 40: Trần thiếu



Lạc Mẫn ngồi thẩn người trước quán trà sữa Your life ở giữa phố Bạch Trì phồn hoa. Còn gần nửa tháng nữa là cô có giấy báo điểm, rồi cô sẽ tìm cách đi về địa phương khác để học đại học. Mà điều quan trọng là không biết Nguyễn Trọng Nam có chấp nhận không. Rồi còn mẹ cô nữa…

Từ ngày cô và Nguyễn Trọng Nam tổ chức lễ cưới đến nay đã được gần một tuần, nhưng ông chồng trên giấy tờ của cô vẫn bặt bóng tin hồng. Nghe hắn nói do vụ làm ăn bên Mỹ lại xảy ra sự cố, lại là việc lớn, huy động vốn cũng gặp khó khăn, nên hắn đành đích thân đi để giải quyết, kèm theo đó còn là việc ra mắt dòng sản phẩm đồ công sở mới cho mùa hè năm nay. Mỗi ngày, đúng ba buổi, cô đều phải bật chiếc ipad lên mà gặp mặt hắn, ngày nào cũng lời ngọt lời ngào. Đúng ra lúc đầu Lạc Mẫn cũng định từ chối việc “kiểm tra thường xuyên” này, nhưng nghĩ lại nếu thật sự chọc hắn điên lên thì thảm cảnh cũng là cô mà thôi, tại sao không làm theo?! Chán rồi thì đâu cũng vào đấy! Nhưng đã gần hai tuần rồi, ngày nào cũng là “Em ăn gì chưa?” hay là “Chờ anh về chúng ta đi tuần trăng mật em nhé!” hoặc là hỏi cô thích món gì, thích loại kẹo nào. Lạc Mẫn luôn luôn định trả lời quoa loa, nhưng những lúc như thế thì hắn lại lạnh mặt hỏi cô: “Hay em muốn anh mua thêm vài thứ như thế này về để dùng, hửm?”, còn đê tiện cầm hình ảnh những thứ “đồ chơi” kinh khủng lên hỏi cô. Nên cô dù muốn dù không cũng vẫn phải cùng hắn tỉ mỉ chọn quà cho chính mình! Thật trêu chọc!

Đồng hồ điểm đã hai giờ rồi, cô hẹn với hiệu trưởng trại trẻ mồ côi Ươm mầm là ba giờ sẽ đến nơi, chắc có lẽ cô cũng nên thu xếp mà đi! Bước ra cầm chìa khóa xe, treo thêm cả đống đồ lỉnh kỉnh do cô mua trong Coop mart gần đó cho những đứa trẻ này, nào là quần áo hè, nào là bánh kẹo,… Từ ngày đám cưới xong, có lẽ việc cô được Nguyễn Trọng Nam mua cho một chiếc xe riêng mà không cần tài xế và vệ sĩ theo là điều cô thích nhất! Lạc Mẫn cũng vừa lấy bằng lái xe xong nên tay lái dĩ nhiên còn khá yếu. Dốc của quán trà sữa lại khá cao, lúc Lạc Mẫn chạy xe xuống bị vấp phải một viên gạch chắn ngang đường nên xe bị chao đảo! 

Lạc Mẫn gắng gượng đỡ xe nhưng cô nghĩ kết quả là dĩ nhiên mình được xe “đè” rồi! Nào ngờ chiếc xe nhẹ bẫng đi, nhìn lại mới thấy có một bàn tay đang nắm lấy tay lái giúp cô. Ngước lên là Trần Hạo Nam – thiếu gia Trần gia!!!

Lạc Mẫn bỗng buông luôn cả tay lái! 

-Á!!!!

-Này! Cẩn thận!!!

...

Rốt cuộc là nhờ Trần Hạo Nam mà cô và đống đồ của Lạc Mẫn vẫn bình an vô sự, nhưng mồ hôi của Trần thiếu thật sự chảy ra không ít!

-Này, Nguyễn phu nhân có thật là có bằng lái không?!

Lạc Mẫn chau mày:

-Anh có ý gì?!

Trần Hạo Nam giơ tay tỏ vẻ vô tội:

-Tôi không có ý gì cả?! Chẳng qua là phu nhân có nên mời tôi một ly nước không?! Nếu không nhờ tôi thì cô và đống đồ lẫn chiếc xe này đã được bay xuống đường rồi, hửm?

Lạc Mẫn không muốn dây dưa cùng tên đàn ông này, vì cô cảm thấy hắn cùng với Nguyễn Trọng Nam là cùng một loại người – loại hồ ly xảo quyệt nhưng lại luôn tỏ vẻ mình là một người hiền lành vô hại! Nhưng xét về tình về lý thì đúng là cô không thể không mời ly nước này rồi! Cứ tưởng đâu hắn không dùng đồ ngọt giống cô, nào ngờ hắn đã đồng ý vào Your life và gọi một ly trà sữa mật ong dùng với pudding socola. 

-Trần thiếu cứ dùng từ từ, tôi có việc xin đi trước!

-Phu nhân ghét tôi sao?! 

-Tôi… tôi không có!

Trần Hạo Nam chỉ phì cười, hắn nhìn Lạc Mẫn rồi búng tay hai cái, vươn người lấy ra từ sau tóc Lạc Mẫn hai thanh chocolate, làm Lạc Mẫn cũng giật cả mình. Sau đó, Trần Hạo Nam đưa Lạc Mẫn một thanh, mình một thanh, tự nhiên mà ăn rồi cười tươi. Nói thật, nếu nụ cười Nguyễn Trọng Nam đem cho cô sự nguy hiểm cùng cực, thì nụ cười của người đàn ông trước mặt này làm cho cô nhớ tới Trương Ngũ, nó sáng lạn và đẹp như ánh mặt trời lúc ban mai kia! Nó thật sự làm cô bất giác cũng muốn nở nụ cười chung …

-Nè, cô không thích chocolate hở?!

Lạc Mẫn không nói không rằng chỉ cảm thấy bản thân là gái đã có chồng còn nhìn chằm chằm người ta, thật sự là quá ư là luống cuống, nên cúi xuống mà gặm nhanh thanh chocolate ngọt lịm. Cô cảm nhận cổ họng mình cũng ngọt theo đôi phần.

-Nội tôi rất quý phu nhân, nên muốn ngỏ lời mời cô đến Trần gia dùng loại bánh mới. Nhưng hữu ý không bằng hôm nay vô tình, cô có muốn đến không?!

-Nhưng tôi còn có hẹn.

-Tôi đi với. Dù sao tôi cũng đang rảnh!



Trần Hạo Nam quả thật là keo bám dính, suốt chặng đường đi cậu ta cứ nói với cô những cách làm bánh ngọt – đề tài mà Lạc Mẫn vô cùng yêu thích. Xen lẫn trong đó là những câu chuyện cười hay câu đố mẹo làm cô phải chao đảo đầu óc, sau đó là những tràng cười không dứt!  Nhưng phải thú thật từ ngày bị Nguyễn Trọng Nam ép hôn cô cứ tưởng bản thân không bao giờ nở nổi nụ cười nữa, nhưng không ngờ cả ngày hôm nay cô đã phải cười đến đau cả bụng. Thật sự Trần Hạo Nam quả là hài hước. Anh ta có thể không nói tiếng nào, nhưng từ tay này sang tay kia lấy ra những con chim bồ câu, hoặc vui hơn nữa là những cây kẹo bông ngọt lịm… 

Trần Hạo Nam còn say sưa đùa nghịch cùng lũ trẻ đến mức Lạc Mẫn còn có cảm giác anh ta mới thân quen với nơi này! Bây giờ anh ta đang đóng vai cá sấu rượt lũ trẻ chạy khắp cả sân cô nhi viện…

Lúc này, Lạc Mẫn đang đứng cùng với viện trưởng cô nhi viện – bà Chi. Bà là người phụ nữ tốt bụng mà Lạc Mẫn vô cùng yêu quý, hoặc có lẽ cô cảm nhận được từ bà sự ấm áp của một người thật sự dành tấm lòng cho những đứa trẻ đang nô đùa đằng kia và cũng như dành cho cô.

-Hôm bữa, đám cưới con tổ chức thật lớn!

-Dạ, con cám ơn viện trưởng! Con chỉ tiếc không thể cùng dì tâm sự nhiều hơn! Dạo này bọn trẻ tốt chứ dì. Bé An có còn khóc quấy?! Còn thằng nhóc Thành có còn không chịu học nữa không ạ?

-Không, chúng nó dạo này rất ngoan. Nhưng có lẽ chúng đã biết rằng cô nhi viện này sắp …

Lời chưa kịp dứt thì Trần thiếu đã chạy lại chỗ hai người, miệng còn treo nụ cười chưa dứt làm cho người khác cảm giác dễ chịu. Thật ra, dì Chi chỉ muốn nói là chồng cô – Nguyễn Trọng Nam đã định sẽ quy hoạch khu này thành trung tâm thương mại, và kiên quyết dở đất cô nhi viện Ước mơ của bà. Cô có thể nói với cậu ấy dời lại một năm không, nhưng nghĩ lại có lẽ bà sẽ đưa Lạc Mẫn đến tình huống khó xử nên cũng đành im lời. 

Trần Hạo Nam giơ tay lên chỉ chỉ đồng hồ với Lạc Mẫn chỉ việc cô đã hứa sẽ về Trần gia dùng bữa như đã hứa với bà nội hắn. Lạc Mẫn cười thẹn thùng nhìn viện trưởng, đơn giản dù sao cô cũng sợ người ta sẽ bảo cô là hạng gái không đàng hoàng. Nhưng viện trưởng Chi là ai mà không hiểu cô gái có thân hình mủm mỉm này chứ?! Cô luôn luôn là một người con gái hiền lành, nhu hòa như nước, cũng là một đóa hoa, và có lẽ giờ đã là thời điểm đóa hoa này khoe sắc dưới ánh mặt trời tuổi thanh xuân… Chỉ tiếc là cô đã lấy chồng quá sớm, nếu không bà nghĩ Lạc Mẫn sẽ không ít chàng trai theo đuổi đâu!

Cậu bé Trần thiếu này cũng thật sự là người ôn hòa, nhưng sao gương mặt này bà lại cảm giác có gì đó rất thân quen… Trước khi đi cậu ấy còn không quên tạm biệt lũ trẻ và nhét vào tay bà một phong bì dày cộm.

___

Tại Trần gia.

Trần Lệ Nhung bước vào gian bếp với thái độ gấp gáp, bà nhìn Lạc Mẫn rồi ánh mắt xa xăm mà miệng nở một nụ cười hiền từ:

-Con lại chơi rồi à?!

-Dạ, thưa bà! _ Lạc Mẫn cảm thấy rất ngại ngùng đứng dậy, vì Trần Hạo Nam bảo cô ở trong đây đợi bà nội hắn đến. Đây là lần thứ hai Lạc Mẫn gặp người phụ nữ lớn tuổi này, nhưng sao cô cứ cảm thấy như hai con người khác vậy. Hôm nay trong ánh mắt bà không khỏi đầy sự yêu thương… Cứ như là nhìn đứa cháu xa vắng lâu ngày vậy!

Bà kéo chiếc ghế ngồi đối diện Lạc Mẫn, vừa ngồi xuống bà đã mở đầu cuộc trò chuyện bằng những câu chuyện rất ư là đời thường, làm Lạc Mẫn cũng vơi bớt phần nào sự ngại ngùng, cùng lo âu, thấp thỏm.

-Quê con ở đâu?

-Dạ, quê con ở Sa Giang. 

-Nơi đó có những dòng sông rất đẹp, và còn nổi tiếng bởi các món bánh ăn kèm rau sống rất tuyệt. À rồi còn món bún mắm nữa đúng không?

-Dạ!



Cứ người tiếp lời, người trả ý, cuộc trò chuyện của họ đã trải qua gần một tiếng đồng hồ mà chưa dứt, nụ cười cũng chưa dứt trên môi Lạc Mẫn… Cô thật sự người phụ nữ đứng tuổi trông có vẻ khó gần này lại thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời! Bà ấy kể cô nghe những câu chuyện về cô con gái út của mình, nói cho cô nghe những kinh nghiệm khi làm bếp và làm sao mà một người phụ nữ như bà lại có thể thành lập được Sweet house. Câu chuyện tình của bà và chồng của mình làm cho Lạc Mẫn thật sự rất thích. Họ yêu nhau từ thời còn đi học, sau đó ông phải đi quân dịch cho lính ngụy, nhưng vẫn trốn quân ngũ để theo bà lên Bạch Trì cùng nhau sinh sống. Họ cưới nhau chỉ bằng vài mâm cơm, nhưng ông ấy đã làm tài xế taxi để vẽ nên ước mơ làm bánh cho bà giữa cuộc sống loạn lạc thời ấy! Nhưng nghe nói hai người ở với nhau chỉ có ba mụn con, một người thì mất từ lúc sinh ra, do nhiễm trùng thai nhi. Còn người còn lại thì chính là bố của Trần Hạo Nam bây giờ, người còn lại là cô con gái út cũng cùng đam mê với bà – Trần Thị Tuyết! 

Nhưng khi nói về Trần Thị Tuyết chẳng hiểu sao Lạc Mẫn cứ cảm giác ánh mắt Trần Lệ Nhung nhìn mình có vài phần trìu mến. Bỗng bà hỏi cô:

-Nói chuyện nãy giờ với bà già này, chắc con cũng chán rồi. Con có muốn vào làm thử vài chiếc bánh không?

-Dạ, làm gì có ạ. Con cũng muốn làm.... nhưng … con sợ…

Bếp là nơi chứa những “tuyệt kỹ” của một thương hiệu ăn uống. Cô không thể tùy hứng vào nơi ấy!... Huống hồ đây còn là thương hiệu bánh nổi tiếng vô cùng!

Trần Lệ Nhung làm sao có thể không nhìn ra ý này của Lạc Mẫn, bà chỉ trách con bé này thật sự không biết nên nói là quá khờ khạo hay là quá tốt bụng.

-Con cứ yên tâm. Ta cho phép, con đừng ngại!

Rồi bà dắt Lạc Mẫn xuống lầu dưới, mở cánh cửa ra, một khu làm bếp đầy đủ tiện nghi bóng loáng với những khuôn bánh nóng hổi đang chuẩn bị đem ra bán làm Lạc Mẫn hoa cả mắt! Bà vừa xuống thì những đầu bếp đã ngưng tay mà cúi đầu, nói: “Chào bà chủ!”, Trần Lệ Nhung đáp lại: “Chào mọi người. Mọi người làm việc tốt!”. Rồi ai nấy lại quay lại công việc của mình. Lạc Mẫn được Trần Lệ Nhung dẫn đi xung quanh giới thiệu mọi thứ, dĩ nhiên kẻ luôn tò tò phía sau là Trần Hạo Nam cũng luôn phụ họa cho cô, nhưng trong quá trình tuyệt đối là nghiêm túc! 

Bỗng dưng Trần Lệ Nhung cả người dựa vào trong tủ bánh, Trần Hạo Nam nhanh chóng đỡ bà. Hắn quay sang nói với Lạc Mẫn:

-Nội tôi bị chứng hạ đường huyết, chắc nãy giờ bà vui quá nên không chú ý sức khỏe rồi!

Lạc Mẫn không nói không rằng quay sang lấy ra trong chiếc ví nhỏ của mình vài viên kẹo mà bóc vỏ ra, cô đưa cho Trần Lệ Nhung dùng. Sau đó mới quay sang giải thích:

-Bà nội chỉ bị thiếu đường thôi, ăn vài viên kẹo hay uống một ly nước đường hoặc trà đường thì sẽ ổn thôi. Khi bà không còn chóng mặt anh hãy mời bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho bà. 

Trần Hạo Nam lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là bác sĩ đã nói với hắn như vậy. Lạc Mẫn đúng là, bà nội đã không nhìn lầm người … Mà có lẽ hắn cũng không nhìn lầm khi mở lòng ra với cô.

Thật ra, chắc Lạc Mẫn cũng không ngờ hôm cô đi cùng với Nguyễn Trọng Nam đến tiệc Trần gia thì trong mắt Trần Hạo Nam cô chẳng khác nào hạng gái ham danh, tham lợi ngoài kia! Nhưng sau tiệc cưới của cô, hắn nhận thấy rõ cô gái mập mạp này hoàn toàn không phải bộ dáng nịnh nọt người giàu, và ánh mắt cô nhìn hắn rõ ràng còn có chút khinh ghét khó giải thích! Thật ra, thái độ Trần Hạo Nam thay đổi hoàn toàn là từ lúc vô tình bắt gặp cô tự mình đem tặng từng bộ quần áo cho những người cơ nhỡ gần khu ổ chuột thành phố Bạch Trì. Hôm đó, cô chỉ đơn giản với chiếc áo thun cùng quần jeans nhưng nụ cười luôn treo trên môi, nhìn vào vô cùng chân thật lẫn ấm áp – khác hẳn với khi đối diện với hắn hay Nguyễn Trọng Nam!

Thêm vào đó thằng cu Duy nhà hắn luôn luôn không ngớt lời khen cô gái này! Thậm chí nó nghe cô đến chơi còn xin về sớm để được gặp cô! Và thêm nữa hôm nay, cô trò chuyện và còn hiểu rõ về người già như vậy làm Trần Hạo Nam hắn cũng mở rộng tầm nhìn. Cũng có lẽ bà nội hắn đoán đúng – cô chính là cô cháu gái năm đó của Trần gia… Vì những gì hắn dọ hỏi được từ vợ chồng Lạc Thổ Trọng đều khớp với những gì nội kể. Nhưng tại sao bà lại không chịu nhận cô?

Sau khi đưa Trần Lệ Nhung về phòng nghỉ ngơi, Trần Hạo Nam nghe lời bà quay lại dạy cô làm một số loại bánh ngọt dễ làm và hấp dẫn. Nhưng suốt gần một tiếng này, tiếng của Thanh Duy cứ lẳng vẳng mãi dưới chân làm phân tâm biết bao nhiêu là sự tập trung của cả hai:

-Chị tốt bụng! Chị ăn thử bánh này đi! Bánh tart dừa này là bánh mà bé Duy thích nhất đó!

-Rồi. Rồi. Duy đi chơi đi, để cậu dạy chị ấy làm bánh khoai lang nữa! Lát cho con thử nhé!

Cậu bé phụng phịu bỏ đi, nhưng lát sau lại quay lại làm mặt quỷ với Trần Hạo Nam rồi còn trét cả đống bột vào chiếc quần đen của cậu ta! Trần Hạo Nam chỉ biết cười hòa, bảo “Thằng nhóc này nghịch ngợm thật! Cô đừng cười!” rồi chuyên tâm chỉ cô để nhiệt độ như thế nào cùng những bí quyết nhỏ như thêm sữa cùng bơ loại nào giúp cô làm cho món bánh khoai lang này thêm đậm mùi hơn. Nhìn gương mặt trắng mịn của Lạc Mẫn chuyên tâm nghe từng lời mình nói, không hiểu sao Trần Hạo Nam còn thích thú hơn cả dạy nghề cho những người ghi ghi chép chép.

Nhìn gương mặt cô luôn kề sát mình, có lẽ Lạc Mẫn quá chuyên tâm nên không để ý hai má ai đã đỏ ửng lên rồi. Bỗng Trần Hạo Nam vươn tay đem đống khoai lang còn sót lại trét lên má Lạc Mẫn, làm cô la toáng lên, rồi trận chiến bột mì bắt đầu, dĩ nhiên không thể thiếu bé Duy… Và cũng may đây là căn bếp riêng của Trần gia chuyên nấu ăn gia đình, nên chỉ có tiếng cười mà thôi!



-Cô vào nhà đi!

Trần Hạo Nam để lại nón bảo hiểm lên xe Lạc Mẫn, đứng sau vẫy tay nói với cô. 

-Anh về bằng gì?

-Tôi là đàn ông con trai, bắt taxi về là được mà! Với lại cô đừng nghĩ tôi chỉ biết làm bánh, tôi cũng học võ năm năm rồi đấy!

Làm như Trần Hạo Nam sợ Lạc Mẫn không tin còn giơ cánh tay mình lên cho cô thấy cơ bắp. Lạc Mẫn chỉ biết phì cười:

-Tôi biết rồi! Anh không những biết làm bánh, mà còn biết làm ảo thuật nữa. Hôm nay, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!

Thật ra, hôm nay Lạc Mẫn rất vui, cười rất nhiều, cô còn được dùng bữa cơm với Trần gia. Lúc đầu, Lạc Mẫn cũng rất e sợ họ, nhưng dần nhận ra họ cũng là những con người vui vẻ, hiếu khách, thậm chí có phần làm cho Lạc Mẫn cảm thấy cảm giác ấm cúng của một gia đình! Cô thật sự rất yêu quý họ. Nhưng có khi nào khi Nguyễn Trọng Nam trở về cô sẽ không bao giờ được gặp lại hay bước vào Sweet house nữa, nên không dám nói với Trần Hạo Nam “Hẹn gặp lại!” 

Còn có một người chờ cô chạy xe vững vàng sau cánh cửa biệt thự to lớn kia rồi mới lẳng lặng rời đi…

Vừa bước vào nhà, để dép lên kệ, chưa kịp đặt tay lên công tắc đèn điện, Lạc Mẫn đã bị giọng nói từ trong nhà phát ra làm cho cô run tay rơi cả hai hộp bánh mà người nhà họ Trần tặng cho cô:

-Đi đâu giờ này mới về?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.