Cô Gái Tháng Sáu

Chương 13



Vấn đề nghiêm trọng rồi đây !

Cô thực sự không hiểu thế nào là “ lên đỉnh ”, đành phải nhớ lại các chi tiết trong cuốn

truyện sex, mặc dù bên trong không nhắc đến hai chữ “ lên đỉnh ” nhưng cô cũng mập

mờ hiểu rằng người đàn bà đó nói câu “ em chết mất ” đó chính là lên đỉnh, vì mỗi lần

đến thời điểm ” em chết mất ”, chị ta luôn tỏ ra cuồng loạn, dâm đãng nhất, toàn xổ ra

những câu từ dâm ô, gào thét “ anh ơi ”, “ tuyệt quá ”, “ đã quá ”… mà thôi.

Cô muốn bắt chước người đàn bà đó để anh tin cô đã lên đỉnh, như thế anh sẽ kết thúc

cuộc chiến, nhưng cô không thể thốt ra những ngôn từ dâm đãng đó, đành phải bắt

chước những cái có thể bắt chước như ghì siết lấy anh, kẹp chân thật chặt vào anh, thở

dốc hơn, bấm sâu móng tay vào lưng anh.

Cô lấy hết can đảm để thử, thấy đúng là hiệu quả thật.

Anh mừng ra mặt. “ Em lên rồi hả ? Lên đỉnh rồi hả ? Wow, cuối cùng anh cũng đã làm

cho em lên được đỉnh ! ”

Khi nói đến mấy từ cuối, người Vương Thế Vĩ rung lên kịch liệt, may mà cô ôm chặt anh,

nếu không đầu hoặc lưng sẽ va vào đâu mất.

Khi anh nở nụ cười mãn nguyện nằm vật trên người cô, cô cảm thấy tim anh như sắp nổ

tung, đập dữ dội, cô nghe rất rõ, cảm giác như xé trời.

Trưa hôm sau, hai người ra quán ăn nhỏ ngoài trường ăn cơm. Cô gọi hai món có thịt

mỡ, một món thịt kho, một món thịt ba chỉ xào thập cẩm, cô chỉ ăn rau dưa nấu kèm,

trộn nước xốt để ăn với cơm, nhường hết thịt cho anh.

Ăn được một lát thì anh phát hiện ra. “ Em không ăn thịt mỡ thì gọi thịt kho và thịt ba

chỉ xào thập cẩm làm gì ? Hai món này mỡ lắm. ”

“ Em không biết. ”

Anh nghĩ một lát rồi gắp một miếng thịt vào bát cô. “ Em không ăn mỡ thì cứ cắn hết

phần nạc đi, để anh ăn mỡ cho. ”

Cô liền từ chối : “ Em không ăn loại thịt nạc dính mỡ này đâu, em chỉ thích ăn loại thịt

nạc tinh thôi. ”

Anh bất lực nói : “ Lần sau nhớ đừng gọi hai món này nữa. ”

Ăn đã gần xong, Vương Thế Vĩ liền tranh ra trả tiền.

Thấy thế cô liền vội theo sau, thấy anh đang đếm vé ăn bèn tò mò hỏi : “ Ở đây cũng

nhận vé ăn à ? ”

“ Vâng. ”

Ông chủ bèn giải thích : “ Tôi chiếu cố cho giáo viên và học sinh trrong trường, nhận cả

vé ăn. ”

“ Bác nhận vé ăn làm gì ạ ? ”

“ Tôi bán lại cho nhà ăn thôt. ”

“ Vậy hả ? ”

Ông chủ liền giải thích : “ Ở đây vé ăn một đồng đổi được tám hào. ”

Cô liền giằng ngay số vé ăn anh vừa trả cho ông chủ rồi nói : “ Để cháu trả tiền mặt. ”

Anh vẫn đòi trả bằng vé ăn, nhưng cô kiên quyết ngăn lại. “ Anh tiêu hết vé ăn rồi thì

vẫn phải đi mua, tự nhiên mất thêm hai mươi phần trăm làm gì ? ”

Ông chủ nói : “ Cô bạn của cậu có đầu óc tính toán thật đấy, trả tiền đi, tôi cũng thích

nhận tiền. Nhân viên nhà ăn của trường các cậu khó tính lắm, vé ăn mà mất tí góc là

không chịu nhận, tôi lại phải chịu thiệt. ”

Ra khỏi quán ăn, anh chỉ lầm lũi cúi đầu bước đi.

Về đến phòng, cô hỏi : “ Anh sao vậy ? Có gì không vui à ? ”

“ Không, anh chỉ cảm thấy mình thật vô tích sự. Em từ xa đến mà anh chẳng mời được

bữa cơm, còn bắt em trả tiền. ”

“ Bọn mình đã thống nhất là không cần tách bạch của anh của em rồi còn gì ? ”

“ Đúng là không nên tách bạch, nhưng anh chẳng cho em được cái gì cả… ”

Cô liền nói nhỏ : “ Em chẳng đòi hỏi anh phải cho cái gì cả, chỉ cần anh… cho em tình

yêu là được. ”

Anh liền vội thề : “ Anh dẽ dành trọn tình yêu cho em. ”

“ Suốt đời ? ”

“ Suốt đời ! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.