Vương Quân biết Armand Duval và Trà Hoa Nữ, đó là nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết nổi tiếng Trà Hoa Nữ của nhà văn Dumas con – con của người cha cũng tên
Alexandre Dumas, nhưng cô đã đọc cuốn tiểu thuyết này từ khi còn trẻ, khi mới dậy thì, gần như đã quên hết các tình tiết, chỉ nhớ Trà Hoa Nữ là một kỹ nữ nổi tiếng, còn cha của Armand Duval vì không muốn con trai mình có quan hệ với kỹ nữ nên đề nghị
Trà Hoa Nữ buông tha con trai ông. Vì tương lai của Armand Duval và gia đình chàng,
Trà Hoa Nữ đành phải để chàng hiểu lầm mình, và thế là hai người chia tay nhau. Đến khi Armand Duval biết chuyện, Trà Hoa Nữ đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo.
Trong lòng cô cũng có chút ghen tỵ, tại sao đàn ông luôn đem lòng yêu các cô gái phong trần? Nếu buộc phải trầm luôn như Trà Hoa Nữ mới có được sự thông cảm và tình yêu của Kevin thì cô cũng cam tâm tình nguyện trầm luân.
Trầm luân phong trần có ai mà không biết?
Tuy nhiên cô lại cho rằng, trầm luân phong trần cũng là một công việc mang tính kỹ thuật, tố chất và sự may mắn của mỗi người đều có vai trò hết sức quan trọng, cùng là trầm luân phong trần, người thì thành kỹ nữ nổi tiếng, nhưng một số kẻ lại trở thành gái gọi đầu đường.
Cô biết tố chất của mình có hạn, kể cả là trầm luân phong trần thì cũng không thể trở thành kỹ nữ nổi tiếng, chỉ có thể làm một gái gọi bèo bọt đứng đầu đường, như thế thì vẫn không thể thu hút sự chú ý của anh, càng không thể có được tình yêu của anh.
Thôi, đừng có mơ mộng hão huyền mà hãy ngoan ngoãn làm chính mình đi, ít nhất trong mắt anh, cô vẫn là một nhà khoa học, mặc áo blouse trắng và làm việc với các lọ thí nghiệm.
Tuy nhiên trực giác mách bảo cô rằng, bà chủ của Phúc Lâm Môn không phải là nhân vật mang phong cách Trà Hoa Nữ, chỉ riêng cái động tác một tay chống nạnh, tay kia chỉ trỏ thôi đã ngược hẳn với tác phong của kỹ nữ nổi tiếng, chưa nói đến chuyện lấy giày cao ngót ra bổ người khác.
Cô hỏi: “Thế cô ấy thì sao? Cô ấy có thích cuộc sống như thế không?”
“Mới đầu thì cô ấy rất thích. Cô ấy phát hiện ra anh là trai tân nên rất phấn khởi, nói cô
ấy đã ăn nằm với bao nhiêu đàn ông rồi mà chưa gặp anh nào trai tân cả.”
“Sao cô ấy lại biết anh là… trai tân?”
Kevin nói với giọng ngại ngùng: “Thì chẳng hiểu gì mà.”
“Cô ấy nói thẳng với anh rằng cô ấy… ăn nằm với bao nhiêu đàn ông rồi à?”
“Ừ.”
Cô thật sự bái phục bà chủ này, không biết là do mặt dày hay là quá ngây thơ?
Cô hỏi: “Thế từ đó trở đi cô ấy… rời xa chốn phong trần hả?”
“Thấy anh bất chấp tất cả để yêu cô ấy, cô ấy cũng rất cảm động, nói sẽ yêu anh suốt đời, đến khi đầu bạc răng long. Thời gian ấy bọn sống rất hạnh phúc, chẳng đi đâu cả, chỉ ở lì trong phòng để… làm tình.”
Sóng ghen trong lòng cô lại bắt đầu nổi lên, cô chỉ mong bà chủ này không buông đao thành Phật, hoàn lương nhanh chóng như thế.
Cô hỏi: “Trong thời gian đó anh… biết nấu cơm ư?”
“Ừ, cô ấy không biết nấu cơm, cũng không thích nấu, nhưng bọn anh lại khá bí về mặt kinh tế, tiền thuê nhà đã chiếm một khoản lớn. Rồi cả tiền mĩ phẩm, chăm sóc da, quần
áo, giày dép, túi xách của cô ấy nữa, chẳng mấy chốc đã vét sạch túi anh. Bọn anh không có tiền đi ăn ở những nhà hàng cao cấp, nhà hàng bình dân thì cô ấy lại chê, thế nên anh mới phải học nấu nướng.”
“Anh nấu có ngon không?”
“Không ngon. Anh chơi nhạc, làm nội thất rất khéo, nhưng nấu nướng lại vụng về lắm, thường xuyên bị đứt tay, bị bỏng…”
Cô liền than: “Sức mạnh của tình yêu thật lớn lao ! Đôi tay anh vốn dùng để chơi nhạc cụ, thế mà cũng phải lọ mọ nấu nướng.”
“Đúng vậy, vì tình yêu mà đôi tay dùng để chơi nhạc cụ này còn làm rất nhiều chuyện… không liên quan đến nhạc cụ.”
“Cô ấy có thích ăn cơm do anh nấu không?”
Kevin liền lắc đầu. “Không thích lắm. Lúc đầu cô ấy rất cảm động, còn khóc vì anh nữa, nhưng sau đó cô ấy nói với anh rằng: Thôi, đừng làm khổ mình nữa. Vợ chồng nghèo trăm chuyện khó, em biết anh rất yêu em, chấp nhận chịu khổ vì em, nhưng nếu cái em cần là cái này thì em cũng chẳng cần phải đợi đến ngày hôm nay. Người yêu em nhiều vô kể, em chưa bao giờ thiếu tình yêu, cái mà em thiếu là những thứ nằm ngoài tình yêu, và những người yêu em đều không thể mang lại cho em…”
“Cô ấy cần cái gì?”
“Cô ấy cần danh tiếng, cần cuộc sống giàu sang, cần xe, cần nhà, cần đồ hiệu… tóm lại đều là những cái anh không thể cho cô ấy được.”
“Rồi anh làm thế nào?”
“Kê chuyện Trà Hoa Nữ thôi…”
“Cô ấy có thích câu chuyện này không?”
“Thích, cô ấy bảo cô ấy sẽ đi tìm người đầu tư để làm bộ phim này, cho cô ấy đóng vai nữ chính.”
Cô khóc dở mếu dở: “Đúng là ông nói gà, bà hiểu vịt.”
“Nhưng lúc ấy anh lại rất hào hứng, cảm thấy đây thực sự là một ý tưởng tốt, nếu cô ấy đóng vai Trà Hoa Nữ, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.”
“Nhưng rồi có người nào chịu làm bộ phim này không?”
“Bọn anh đi lobby (vận động hành lang) khắp nơi, muốn tìm một nhà tài trợ đầu tư cho bộ phim này. Em biết rồi đấy, hiện nay ở trong nước làm phim đều như thế, anh xin được tiền tài trợ thì anh được đóng vai chính. Em được lọt vào mắt xanh của nhà tài trợ nào đó thì họ sẽ bỏ tiền ra để mua vị trí vai chính cho em, lăng xê cho em trở nên nổi tiếng. Thời gian ấy, bọn anh ngày nào cũng đi tìm nhà tài trợ, anh rút khỏi ban nhạc, rồi bỏ cả nghề gia sư để bôn ba vì chuyện này…”
Cô biết chuyện này không thành công, nếu không bà chủ kia đã không là bà chủ nhà hàng, chắc chắn đã trở thành ngôi sao điện ảnh của đại lục. Nhưng cô không muốn nói ra kết quả đáng buồn này mà đợi anh kể tiếp.
Quả nhiên, Kevin nói: “Nhưng có ai chịu làm bộ phim này đâu, người ta nói đề tài này lỗi thời rồi, Trà Hoa Nữ quá ngây thơ, nếu đã lên được vị trí kỹ nữ nổi tiếng rồi thì tội gì không tiếp tục đi theo con đường này mà phải cặp với anh chàng nghèo kia? Đề tài này không thể tạo được sự đồng cảm trong khán giả, chắc chắn doanh thu phòng bán vé sẽ không cao.”
“Thế rồi sao nữa?”
“Không còn con đường nào khác. Anh lại bắt đầu phải tìm việc để làm, còn phải xin bố mẹ anh rất nhiều tiền, nhưng vẫn rất khó duy trì cuộc sống.”
Cô lo lắng hỏi: “Cô ấy… có quay trở lại đường cũ không/”
“Cô ấy đã trở lại đường cũ từ lâu rồi. Nhưng dù gì vẫn còn nể mặt anh, không làm… chuyện đó ngay trước mắt anh, cũng không làm với đám bạn trong ban nhạc của anh.
Nhưng cô ấy thường xuyên cả đêm không về, cả đêm anh phải đi tìm cô ấy, không có tiền taxi nên anh phải phóng xe đạp đi tìm khắp nơi, mỗi lần tìm là mất cả đêm luôn.”
Trái tim cô đau nhói, bất chợt nắm bàn tay anh.
Kevin nở nụ cười cảm kích với cô, để cô nắm bàn tay trái anh, còn anh đặt úp bàn tay phải vào tay cô, cúi đầu hỏi nhỏ: “Anh… hèn quá phải không?”
“Không hèn.”, cô nói chân thành. “Anh rất cao quý, anh có một trái tim cao quý, anh muốn dùng tình yêu của mình để cứu vớt cô ấy.”
Kevin thở dài, nói: “Sau đó anh phát hiện ra cô ấy đã đổi hướng, không kết giao với giới đạo diễn, nhà sản xuất phim nữa mà… kết giao với đàn ông người nước ngoài.”
“Cô ấy muốn xuất ngoại hả?”
“Ừ, cô ấy cảm thấy ở trong nước đã không còn hy vọng gì nữa, đám đạo diễn, nhà sản xuất phim và nhà tài trợ đều chán ngấy cô ấy rồi, nhìn thấy cô ấy là tránh mặt, lại còn cảnh báo những người không biết cô ấy, bảo cô ấy hèn hạ, bám dai như đỉa, phải tránh xa. Cô ấy biết mình đã hết cách với giới đạo diễn, nghệ sĩ trong nước, chỉ có xuất ngoại mới là con đường duy nhất của cô ây.”
“Thế anh nghĩ sao?”
“Thấy cô ấy muốn xuất ngoại, anh liền tìm cách giúp cô ấy, anh đã tìm đến tay trùm đường đay vượt biên, nghe nói là nếu bỏ ra mấy trăm nghìn nhân dân tệ thì sẽ vượt biên được, anh liền đi khắp nơi để tìm việc làm, giúp cô ấy tích góp tiền vượt biên, anh còn nói dối bố mẹ rằng anh cá độ, cờ bạc, bị người ta đuổi giết, để họ đi vay tiền cho anh trả nợ, thậm chí anh còn có ý định buôn thuốc phiện. Bất luận là con đường nào, chỉ cần góp được tiền là được.”
“Anh có huy động đủ số tiền cho cô ấy vượt biên không?”
Kevin lắc đầu: “Cô ấy bảo xuất ngoại như thế cũng chẳng để làm gì, kể cả vượt biên thành công, không bị bắt thì sang đến Mỹ cô ấy cũng không có thân phận, vẫn không tìm được việc.”
“Sự lo lắng này của cô ấy cũng có lý.”
“Thế nên ngày nào cô ấy cũng đi lượn ở những nơi có người nước ngoài, ngủ với bọn họ, chỉ mong gặp ông nào đó muốn lấy cô ấy làm vợ rồi đưa sang Mỹ sau khi đã kết hôn với người ta.”
“Anh… để cô ấy làm thế à?”
Kevin cười đau khổ. “Khi đã không đủ tài cán để đưa cô ấy sang Mỹ thì anh còn biết làm thế nào? Anh cũng không thể giam cô ấy lại và không cho đi đâu.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao ư? Chuyện sau đó em đã biết hết rồi đấy.”
Mặc dù anh không kể nữa nhưng cô cũng đã đoán ra được bảy, tám phần: Cuối cùng bà chủ của Phúc Lâm Môn đã tìm được một người “ngoại quốc”, nhưng không phải là người da trắng, mắt sâu, mũi lò mà là một người Hoa có quốc tịch Mỹ, chính là ông chủ Phúc
Lâm Môn. Trước khi ra nước ngoài, cô ta đã hứa với Kevin rằng chỉ vì muốn có thân phận rồi sẽ ly hôn với ông ta và kết hôn với anh. Thế là anh đã mạo hiểm vượt biên sang Mỹ để được ở gần cô gái trong mộng của mình.
Cô nói hết sức thật lòng: “Anh đúng là một… người tình vĩ đại.”
Kevin nhìn cô, hỏi: “Em nghĩ như vậy hả?”
“Vâng.”
“Mọi người lại không nghĩ thế, họ đều cho rằng anh là… kẻ ngớ ngẩn số một thiên hạ.”
“Đó là vì họ không hiểu tình yêu.”
“Nhưng họ lại nói anh không hiểu tình yêu.”
“Dựa vào đâu mà họ nói anh không hiểu tình yêu?”
“Vì ngay cả việc cô ấy có yêu anh không anh cũng không biết.”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh không biết cô ấy có yêu anh hay không không phải vì anh ngốc, mà là do anh quá yêu cô ấy, hay nói cách khác là anh quá yêu… cảm giác yêu một người. Anh là người như thế, hoặc là không yêu, hoặc nếu yêu thì… yêu một cách bất chấp tất cả, vì chỉ toàn tâm toàn ý khi yêu một người, anh mới cảm nhận được giá trị của mình, mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa.”
“Có phải em cũng như thế không?”
“Vâng, em cũng như thế.”
“Chỉ tiếc rằng cả hai chúng ta đều đã yêu lầm người.”
“Đúng là như vậy, chúng ta đã yêu lầm người.”
“Khi phát hiện ra mình yêu lầm người, em… đã làm gì?”
“Em? Em liền dành hết tình cảm cho con trai thôi.”
Kevin nói với giọng rất ngưỡng mộ: “Em thật may mắn vì có một cậu con trai.”
“Em cũng cảm thấy em rất may mắn vì có một đứa con trai đáng yêu như thế.”
“Có phải sau khi có con trai, tình yêu và các thứ khác đều không quan trọng nữa đúng không?”
“Vâng… về cơ bản là như thế.”
“Mẹ anh cũng vậy, chính vì thế bố anh thường nói anh là… tình địch lớn nhất của ông, đã cướp bà đi từ vòng tay của ông…”
“Bố anh chỉ đùa thôi, ông biết mẹ anh vẫn yêu ông như trước, chỉ có điều thời gian… phải dành cho anh nhiều hơn.”
“Còn em thì thế nào?”
“Em ư? Em lại khác. Trước khi có con em đã không còn kỳ vọng gì về tình yêu nữa. Anh
ấy chưa bao giờ yêu em như em mong muốn, trái tim em mỗi ngày một héo mòn, cuối cùng không cảm nhận được nỗi đau nữa. Sau khi có con, em càng không quan tâm đến chuyện anh ấy có yêu em không nữa.”
“Nhưng cảm giác không có ai xứng đáng để mình yêu thương và không có ai yêu thương mình… thật chẳng dễ nhìn chút nào.”
Cô hoàn toàn đồng tình: “Vì điều đó khiến anh cảm thấy rằng thế giới này… chẳng còn nghĩa lí gì cả.”
Anh liền nắm chặt bàn tay cô, thủ thỉ: “Anh chưa bao giờ nói những điều này với ai.”
“Em cũng thế.”
“Vì kể cả có kể thì họ cũng không hiểu, mà chỉ chửi anh là thằng ngố.”
“Em cũng thế.”
“Trong tất cả bạn bè và người quen của anh, chỉ có em là hiểu được cảm giác này của anh.”
“Đó là do em và anh có chung suy nghĩ.”
Kevin liền cười rất vui vẻ. “Thế thì bọn mình đều là những “cây si ngớ ngẩn” nhỉ?”
“Chính xác.” Cô lại nói. “Nếu anh để Ngải Mễ viết về câu chuyện của anh, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người cảm động. Chuyện của anh… với bà chủ Phúc Lâm Môn ấy.”
“Hơ hơ, chuyện này có ra thể thống gì đâu! Cô ấy là bà chủ Phúc Lâm Môn, còn anh lại không phải là ông chủ, nếu anh và cô ấy có chuyện thì khác gì anh cặp kè với người đã có chồng?”
“Người đã có chồng thì sao?”
“Làm sao Ngải Mễ có thể viết những câu chuyện như thế?”
Cô nghĩ một lát rồi phản bác: “Thế chuyện Trúc mã thanh mai thì sao? Nữ chính Sầm
Kim chẳng phải cũng đã có chồng rồi sao? Tình yêu của cô ấy với Vệ Quốc… không cảm động sao?”
“Người ta là thanh mai trúc mã của nhau, xét về một ý nghĩa nào đó có thể nói, Vệ
Quốc từ đầu đã là của… cô ấy.”
Cô nghĩ thấy cũng phải.
Kevin nói: “Em bảo anh viết truyện gửi cho Ngải Mễ, vậy sao em không để chị ấy viết câu chuyện của em?”
“Em? Chuyện của em?”
“Câu chuyện của em với… anh chàng họ Vương đó.”
“Có gì đáng viết đâu? Chỉ là yêu lầm người thôi mà.”
“Anh cũng khác gì đâu. Cũng là yêu nhầm người.”
Cô liền vặn vẹo: “Nhưng câu chuyện của anh không có từ “thôi mà!”
“Vậy là câu chuyện của anh còn mạch lạc hơn em, yêu, nhầm, người!”
Hai người đều bật cười.
Kevin cười một lát rồi hỏi nhỏ: “Nếu người anh yêu là em, người em yêu là anh thì thế nào nhỉ?”
Cô liền buột miệng: “Làm sao có khả năng đó được?”
“Sao lại không có khả năng đó?”
“Anh… trẻ như thế, còn em già…”
“Em còn nghĩ đến chuyện tuổi tác chứng tỏ em vẫn chưa… bất chấp tất cả khi yêu.”
“Nhưng…”
“Hoặc là nói thế này: Nếu đã yêu thì em vẫn bất chấp tất cả, nhưng hiện tại em vẫn chưa yêu được…”
Cô bắt đầu cuống, vội thanh minh: “Không phải như thế… em…”
Cô chỉ có thể tưởng tượng ra hai lí do, một là “em già rồi”, nhưng đã bị anh phủ quyết, còn lại là: “em là người đã có chồng”, cô thực sự không muốn nói ra điều này vào lúc này vì biết khi đã nói ra, chắc chắn anh sẽ bỏ chạy vì sợ. Nhưng nếu không nói thì cô lại sợ anh hiểu lầm rằng cô không thích anh.
Trong lúc cô đang băn khoăn khó xử thì Kevin đã đưa tay ra vỗ cánh tay cô và nói: