Cô Gái Tháng Sáu

Chương 56



Vương Quân không dám nói chuyện cô chuẩn bị về nước với Kevin, sợ sau khi biết anh sẽ lại trốn cô, vì anh đã từng nói rằng, vì tình yêu anh có thể bất chấp mọi cái của mình, nhưng không thể bất chấp mọi cái của cô và con trai cô. Nếu anh biết vì anh mà cô quyết định về nước thì chắc chắn anh sẽ tìm mọi cách thuyết phục cô từ bỏ ý định này, không cẩn thận lại làm liều, quay về vòng tay của bà chủ Phúc Lâm Môn chứ chẳng chơi.

Nhưng cô chỉ mong được nghe thấy tiếng anh, nhìn thấy bóng anh, mấy lần không kìm được cô đã gọi điện thoại cho anh, nhưng lần nào anh cũng tắt máy. Cô để lại lời nhắn nhưng không thấy anh gọi lại.

Tại sao lại như thế chứ?

Cô ôn lại cả quá trình tiếp xúc với anh từ ngày đầu tiên đến giờ, cuối cùng đã hiểu ra vấn đề: Trước đó anh không biết cô là gái đã có chồng nên thích cô thật lòng. Sau đó mới biết cô đã có chồng nên quyết định kết thúc cuộc tình này. Nhưng một mặt anh không thể cắt đứt ngay tình cảm của mình, mặt khác cũng sợ cô buồn nên không tuyên bố dứt khoát. Hiện tại anh không nghe điện thoại của cô là muốn mượn biện pháp khách quan để cắt đứt cuộc tình này.

Cô buồn một hồi, nhưng rồi cũng đã tự đả thông tư tưởng cho mình. Anh trẻ trung, đẹp trai như thế, lại có năng khiếu âm nhạc, đương nhiên là phải tìm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Nhưng trên đất Mỹ này anh chẳng có cơ hội tiếp xúc với các cô gái trẻ, cộng với việc được nghe kể về chuyện cô vì tình yêu mà bất chấp tất cả, anh cũng cảm thấy thông cảm với hoàn cảnh của cô. Nhưng đây chỉ là một cơ duyên hiếm hoi, một sự say nắng trong phút chốc, dù gì thì cô cũng hơn anh nhiều tuổi như vậy, kể cả cô chưa có chồng thì cuộc tình của họ cũng chẳng kéo dài được bao lâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời xa cô và đi tìm cô gái trẻ khác.

Trước đây không biết thế gian này có anh nên chẳng vấn đề gì cả, sống ở đâu cũng được. Hiện tại đã biết có một người như anh, nếu không được sống ở nơi có anh thì sẽ buồn khổ vô cùng. Kể cả anh đi du lịch xa, cô vẫn cảm thấy hụt hẫng. Nhưng nếu anh quay về thành phố A, kể cả không được gặp anh, cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Điều này càng củng cố quyết tâm về nước của cô, ba mẹ anh sống ở đó, anh đã từng nói về nước là để chăm sóc ba mẹ anh, nếu vậy chắc chắn anh sẽ ở thành phố H, cô cũng sẽ về thành phố H, vì đó là “nơi có anh”.

Nhưng dường như số phận luôn tìm cách đùa cợt với cô, ngày hôm sau cô đã nhận được điện thoại của Hứa Đào: “Hóa ra em chưa ly hôn với Vương Thế Vĩ à?”

Cô đoán chắc chắn là Vương Thế Vĩ đã liên hệ với Hứa Đào, không cần thiết phải nói dối nữa nên cô đành nói thật: “Em chưa.”

“Thế sao em lại nói là em ly hôn rồi?”

“À... chủ yếu là chị cả...”

“Hơ hơ, đàn bà ở tuổi trung niên bọn em buồn cười thật, kiểu như cứ nghĩ ly hôn rồi thì lại biến thành thiếu nữ thời mười tám, đôi mươi ấy nhỉ...”

Cô biết Hứa Đào nói thế là có ý gì, bèn ấp úng thanh minh: “Chủ yếu là vì...”

“Thực rạ em cứ nói thẳng là em chưa ly hôn anh cũng sẽ vẫn giúp em, nhưng tại sao em lại giấu anh?”

Cô đã nghe ra được giọng của Hứa Đào, anh ta không muốn giúp cô nữa, nhưng lại muốn thể hiện sự trong sạch của mình, kiểu như từ đầu đến cuối không có ý đồ gì xấu, cô vội nói: “Nếu anh cảm thấy em là kẻ lươn lẹo thì đừng xin việc giúp em nữa.”

“Anh không có ý đó...”

“Thế ý của anh là gì?”

“Chủ yếu là vì anh không muốn làm ảnh hưởng đến quan hệ của vợ chồng em...”

“Có phải Vương Thế Vĩ liên lạc với anh không?”

“Ừ, anh ta có gọi điện thoại cho anh, bảo anh đừng nghĩ đến chuyện gỡ lại bàn thua từ nhiều năm về trước. Em bảo như thế có oan không? Anh...”

“Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh, thôi chuyện này cho qua đi.”

“Alô, em làm gì vậy? Nghe anh nói hết đã nào...”

“Không cần nữa đâu, cảm ơn anh, chuyện này... bỏ qua đi.”

Cúp máy rồi, cô có cảm giác như trút được gánh nặng lớn trong lòng. Như thế là tốt nhất, nếu để Hứa Đào giúp thì cô thật sự không biết sau này sẽ phải dày mặt thế nào để từ chối ý đồ của anh ta.

Cô đang định chất vấn Vương Thế Vĩ, tại sao lại gây rắc rối cho Hứa Đào thì Vương Thế Vĩ đã đánh đòn phủ đầu, gọi điện hỏi tội cô: “Tôi thấy cô muốn về nước đến phát điên rồi, những chuyện thất đức như thế mà cô cũng làm được hả?”

“Tôi làm chuyện gì thất đức chứ?”

“Tại sao cô lại nói với hắn ta là đã ly hôn chồng?”

“Không phải tôi nói mà là chị cả nói...”

“Kể cả chị cả có nói thì cô cũng phải thanh minh cho hắn ta biết chứ.”

Cô biết trong chuyện này mình đuối lý nên không muốn giải thích nhiều.

Nhưng Vương Thế Vĩ vẫn không chịu buông tha cho cô: “Bình thường nhìn cô cũng thật thà, thế mà lả lơi ra phết nhỉ, giả vờ là người đã ly hôn để đi lừa người ta hả? Cô cũng hèn hạ quá đấy! Dù gì thì cô cũng là người lấy bằng tiến sĩ ở nước ngoài, có cần thiết phải vì chuyện xin vào Sở Y tế thành phố H mà bán sắc hay không? Cô không thấy xấu hổ chứ tôi thì thấy mất mặt lắm.”

Cô hậm hực nói: “Chưa đến lượt anh phải dạy môn đạo đức cho tôi.”

“Tôi là chồng cô, tôi không dạy môn đạo đức cho cô thì ai dạy?”

“Anh tưởng anh là chính nhân quân tử ư?”

“Tôi có phải là chính nhân quân tử hay không thì cứ để mọi người phán xét, nhưng tôi là một thằng đàn ông, làm gì cũng chẳng sợ thiệt, cô là đàn bà...”

“Đừng có giở cái giọng đó, tại sao đàn ông việc gì cũng được làm, còn đàn bà thì không chứ?”

“Đàn bà có thể làm, cô chẳng làm rồi còn gì? Nhưng người thiệt là cô chứ ai!”

Cô tức không nói được gì.

Vương Thế Vĩ đắc ý nói: “Hừ, gã họ Hứa kia bị tôi quạt cho một trận. Định chơi xỏ thằng này à, còn lâu nhé!”

“Người ta đâu có chơi xỏ anh...”

“Cô đừng bao che cho hắn ta nữa. Tôi hiểu đàn ông hơn cô, bọn họ mà không ham hố cái gì thì còn lâu mới chịu giúp cô.”

Cô liền túm ngay câu cuối cùng để chất vấn: “Thế anh mua túi xách cho con bé Tiểu Nhiễm đó, chắc chắn cũng là do có ý đồ gì ư?”

“Tôi thì khác...”

“Có gì là khác? Anh chẳng đã nói còn gì, đàn ông nếu không ham hố cái gì thì sao có chuyện giúp không.”

Vương Thế Vĩ liền cao giọng: “Tôi đã nói rồi, hai chuyện đó khác hhau, sao cô không chịu hiểu nhỉ? Tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định về nước đi, đàn bà ở tuổi cô tốt nhất nên ở lại Mỹ, về Trung Quốc không có nơi nào nhận đâu...”

“Trung Quốc rộng như thế, anh dựa vào đâu mà nói cả Trung Quốc?”

“Tôi cũng đã hỏi hộ cô trường F rồi, người ta bảo không thiếu người.”

“Anh hỏi ai hả? Hỏi chính bản thân anh ư?”

“Đương nhiên là không rồi, tôi hỏi chủ nhiệm khoa bọn tôi, rồi hỏi cả ông viện trưởng viện tôi nữa...”

“Tôi không hề có ý định về trường F bọn anh.”

“Chết đến nơi mà còn sĩ!”

Cô tức quá liền cúp máy cái rụp.

Ôm bụng tức một lúc, cô lại gọi điện cho anh trai, hỏi tình hình của trường Đại học E.

Anh trai cô sửng sốt hỏi: “Em... định về nước hả?”

“Vâng.”

“Sao tự nhiên lại nảy ra ý định này? Em mới mua nhà cơ mà. Cả nhà vẫn tưởng em…”

Cô liền nói dối: “Đợt mua nhà em vẫn định sẽ ở Mỹ lâu dài, nhưng gần đây kinh phí nghiên cứu của Mỹ bị cắt giảm mạnh, sếp em không xin được kinh phí, phòng thí nghiệm của bọn em chẳng duy trì được bao lâu nữa...”

“Thế em không... xin được việc ở chỗ khác à?”

“Hiện tại Tiểu Long nghiện bóng đá rồi, không muốn quay trở lại Mỹ nữa, thôi em về nước luôn cho xong.”

“Nhưng em cũng không cần thiết phải quay về trường E.”

“Em đã thử trường D nhưng khó xin lắm...”

Anh trai cô cũng tỏ rõ sự bất bình. “Em là tiến sĩ tốt nghiệp ở Mỹ mà còn không xin được vào trường D ư? Trường D nhiều người có bằng nước ngoài lắm à? Nhiều đến mức không chứa được nữa ư?”

“Chẳng có mấy, người ta không muốn nhận người tốt nghiệp ở nước ngoài về.”

“Hồi xưa bọn họ chỉ mong em ở lại, giờ thì...”

Cô đành phải dùng lý thuyết không thể so sánh ngày xưa với hôm nay để giải thích với ông anh, nói đến khô cả họng, nghĩ bụng, nếu không vì Kevin thì riêng việc về nước mà phải giải thích nhiều thế này, mình cũng chẳng muốn về nữa.

Cuối cùng, anh trai cô đồng ý sẽ nhờ người hỏi trường E hộ cô, nhưng đồng thời cũng nói chuyện này với bố mẹ cô. Chỉ mấy phút sau, lại đến lượt bố mẹ gọi điện thoại sang hỏi chuyện này, đều khuyên cô đừng về nước, cô liền thắc mắc: “Trước đây khi Vương Thế Vĩ về nước, bố mẹ đều khuyên con về cùng anh ấy, giờ đến lượt con về, sao bố mẹ lại khăng khăng ngăn cản con vậy?”

Mẹ nói: “Hồi ấy bố mẹ khuyên con về nước là vì nghĩ hai vợ chồng được sống gần nhau, không để ảnh hưởng đến hôn nhân. Hiện tại con... về thành phố E, còn nó lại ở thành phố D, tội gì phải như thế?”

“Không xin được vào trường D nên con đành phải về thành phố E thôi, đợi sau này chuyển về thành phố D sau.”

“Haizz, thật đúng là... người tính không bằng trời tính! Trước đây con ở thành phố D, nó phải tìm cách điều chuyển về chỗ con, giờ con ra nước ngoài mấy năm, lấy được cả bằng tiến sĩ, kết quả vẫn phải tìm cách điều chuyển về thành phố D, đúng là... Tại sao trường D lại không chịu nhận con chứ?”

“Anh ấy không ở trường D mà là ở trường F.”

“Chứ sao nữa, tại sao trường F nhận nó mà không chịu nhận con?”

Cô bắt đầu thấy bực. “Bố mẹ hỏi con thì con biết hỏi ai?”

Bố mẹ cô sợ quá không dám vặn hỏi gì nữa.

Chị dâu cô nói: “Em mà về thì tuyệt đối không được nói ở bên đó thất nghiệp nên mới phải về nước, chỉ nói là về đoàn tụ vợ chồng. Bố mẹ cũng đừng nói em con thất nghiệp nên mới về...”

Cô cười đau khổ, không ngờ một niềm tự hào của gia đình như cô mà giờ phải rơi vào hoàn cảnh để cả gia đình phải giấu giấu giếm giếm, không muốn vạch áo cho người xem lưng như thế này.

Cả nhà chỉ có một người ủng hộ quyêt định về nước của cô là con trai cô. “Mẹ, thế thì con không phải sang Mỹ nữa ạ?”

“Ừ… không phải sang nữa.”

“Anh Tiểu Bân ơi, em không phải về Mỹ nữa!”

Tạ ơn trời Phật, trường Đại học E rất sẵn sàng nhận cô vào làm giảng viên, đích thân hiệu trưởng gọi điện thoại cho cô, nói về hiện trạng và tương lai của trường E bằng giọng vô cùng tự hào, đã sáp nhập tất cả các trường cao đẳng trong thành phố E vào trường E, thanh thế rất rầm rộ, tỉ lệ tiến sĩ trong đội ngũ giảng viên mỗi năm một cao, hiện tại chỉ thiếu nhân tài tốt nghiệp nước ngoài nữa thôi, cô là tiến sĩ tốt nghiệp nước ngoài đầu tiên về trường E. Hiệu trưởng hứa nhất định sẽ dành cho cô phòng thí nghiệm tốt nhất và cả kinh phí nghiên cứu, nhà ở...

Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã có nơi chịu nhận. Cổ nhân nói cấm có sai, thà làm đầu gà còn hơn là làm đuôi bò.

Nhưng thế gian này không phải chỉ có hai sự lựa chọn là “đầu gà” và “đuôi bò”.

Ở Mỹ cô đã từng đi xin việc một lần, chính là đợt tốt nghiệp tiến sĩ, cô không xin vào vị trí giảng viên đại học vì cô không tin tưởng lắm vào vốn tiếng Anh của mình. Cô chỉ tìm công việc nghiên cứu khoa học, cô nộp đơn vào mấy viện nghiên cứu mà cô thích, viện nào cũng nhận cô, khiến cô chọn mà hoa hết mắt.

So với trường Đại học D, Đại học E, những viện nghiên cứu này được coi là “đầu bò” đúng không? Kết quả là ngay cả “đuôi bò” là trường D còn không chịu nhận cô, thật đúng là có mắt mà không biết núi Thái Sơn.

Bực quá, cô liền gửi hồ sơ tới mấy trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, mặc kệ, cùng lắm là bị các trường nổi tiếng này từ chối, đến việc trường D từ chối còn chấp nhận được thì việc các trường nổi tiếng kia từ chối cũng chẳng có gì là sốc. Biết đâu những trường nổi tiếng kia lại biết trọng dụng nhân tài hơn, nhận cô vào làm việc chưa biết chừng.

Hiện tại cô bắt đầu bận rộn lo chuyện chuyển nhà. Mặc dù nhà mới của cô đã rao bán nhưng cô vẫn phải chuyển nhà đến đó ở trước đã, vì căn hộ mà cô thuê đã đến hạn, nếu không chuyển sẽ phải ký hợp đồng thuê tiếp một năm nữa, giữa chừng trả nhà rất khó, không những bị trừ tiền đặt cọc, không cẩn thận còn bị kiện ra tòa.

Lúc đầu cô định sẽ bỏ hết số đồ gia dụng cũ khi chuyển nhà để mua đồ mới, bây giờ cũng chẳng muốn mua đồ mới nữa, chỉ tìm một công ty chuyển nhà, chuyển hết số đồ gia dụng cũ sang nhà mới trước khi hợp đồng thuê nhà hết hạn.

Cô chẳng muốn thu dọn gì nữa, chỉ đi chân đất trên sàn nhà, vì Kevin lát sàn hộ cô, bất luận đi đến đâu, cô cũng vẫn cảm nhận được dấu vết của anh, đặc biệt là cái bay window (cửa sổ chìa) đó, thực sự cô không dám nhìn ra đó, cứ nhìn lại nhớ đến cảnh anh ngửa người ra sau, hai cùi chỏ chống xuống cửa sổ chìa, chỗ khóa quần bò của anh cộm lên rõ rệt.

Nếu không vì về nước thì cô thật sự không muốn bán căn hộ này, đây là nơi cô và anh gặp gỡ rồi yêu nhau, không có ngôi nhà này thì không thể có đoạn tình giữa cô và anh.

Nhưng không bán thì không thể sống ở nơi có anh được, đành phải dứt ruột bán thôi.

Cô xuống tầng dưới, cởi hết quần áo ra và đi vào nhà tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm xả xuống, cũng mặc cho nước mắt trào ra.

Không biết cô tắm trong bao nhiêu lâu, nước bắt đầu nguội lạnh, cô mới tắt vòi và ra khỏi nhà tắm, lấy khăn lau đầu, lau người rồi đứng trước tấm gương lớn, nhìn cơ thể trần trụi của mình bằng ánh mắt thẫn thờ. Chưa hẳn là già, da chưa nhão, bụng dưới không to, ngực chảy hơn trước khi có con nhưng cũng to hơn trước khi có con, thật đúng như anh nói, giống hai chú thỏ, nếu không mặc bra, cả hai sẽ nhảy nhót tung tăng theo bước đi của cô.

Cô nhớ lại hôm đó, anh từ phía sau ôm chặt cô, hai tay nắm lấy hai chú thỏ của cô, cảm giác đó mới ngất ngây làm sao!

Có lẽ hôm đó cô không nên nói đến chuyện mình đang có chồng, mà cứ để sự việc phát triển bình thường, nếu thế thì hiện tại sẽ không như thế này.

Cô để ký ức của mình quay về với thời khắc anh ra ga ra lấy tấm thảm, sau đó cho mọi việc diễn ra theo kịch bản khác, cô vẫn đứng bên cạnh chiếc giường làm bằng hộp carton, nhìn anh trải thảm, nhưng cô sẽ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Anh trải ba lớp thảm trên chiếc giường carton rồi quay sang bế cô lên và nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Hôm đó cô mặc bra, anh tự tay cởi cho cô, sau đó nghịch ngợm với hai chú thỏ đã được thả tự do, phấn chấn nói: “Cuối cùng đã túm được bọn ngươi!”

Cô thấy toàn thân rạo rực nên quyết định diễn nốt phần còn lại một mình.

Cô đến bên chiếc giường ờ phòng ngủ chính, trải khăn tắm lên gối để tóc không làm ướt gối, rồi cô bật máy tính, cho đĩa CD của Kenny G vào ổ đĩa, đắp một chiếc chăn mỏng rồi mở điện thoại, lấy một tấm hình của anh ra, vừa nghe nhạc vừa nhìn ảnh, vừa nhẹ nhàng vuốt ve mình.

Một lát sau, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng anh đang đến, rón rén đi vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng chui vào chăn với cô, ôm chặt cô từ phía sau lưng...

Vừa nghĩ đến đây thì chuông cửa đổ, cô giật bắn mình.

Cô vội ngồi bật dậy, khoác tạm chiếc áo choàng mỏng vào rồi chạy ra cửa, đến bên khung cửa, cô vừa thắt đai áo choàng vừa hỏi: “Who's there (Ai đấy)?”

“Me (Anh đây)!”

Cô nhận ra ngay là giọng Kevin, bèn vội vã mở cửa, đúng là anh thật, vẫn mặc chiếc áo phông trắng và quần bò lửng, miệng vẫn mỉm cười. Cô không hỏi tại sao anh lại đến mà chỉ tránh sang một bên để anh đi vào, sau đó đóng sập cửa lại và sà thẳng vào lòng anh.

Bị cô lao vào đột ngột như vậy, anh suýt mất đà, đồ vật gì đó cầm trên tay rơi luôn xuống đất. Anh ôm chặt cô và đặt một nụ hôn cháy bỏng lên môi cô.

Toàn thân cô nóng bừng, cảm thấy vô cùng rạo rực. Vừa nãy vuốt ve mình hồi lâu mà không nhằm nhò gì so với nụ hôn này của anh.

Anh hôn cô một lát rồi rời khỏi môi cô, hỏi: “Em chuyển đến đây rồi hả?”

“Vâng.”

“Anh đến thay khóa cho em.”

“Vâng, anh không nói em cũng quên khuấy mất.”

“Thế mà còn bảo là suốt ngày lang thang trên các diễn đàn trang trí nội thật đấy.”

“Trước đây em còn nhớ, anh đi một cái là em quên luôn.”

“Anh thì không quên.”

Cô tò mò hỏi: “Sao anh lại biết hôm nay em chuyển nhà?”

“Ngày nào anh chẳng đến đây.”

“Anh đi du lịch cơ mà?”

“Thì đây cũng là du lịch mà.”

“Anh không ở chỗ anh Thi thì ở đâu?”

“Tìm một nhà trọ nào đó rẻ tiền ở ngoài thôi.”

“Sao anh lại ra ở nhà trọ làm gì? Sao không ở chỗ anh Thi?”

“Thấy ồn ào quá.”

Cô rất hiểu điều này, trong thời gian qua, cô cũng như thế, lúc nào cũng cảm thấy chỗ này chỗ kia ồn ào, vì cứ có người nói chuyện là lại làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, nếu người khác nói chuyện với cô hoặc hỏi cô điều gì đó, cô càng bực bội hơn, vì cô chỉ chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, không biết người ta đang nói gì, cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

Cô hỏi: “Thế sao anh không chịu nghe điện thoại của em?”

Kevin chỉ cười mà không đáp.

Cô nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết Mười năm bấp bênh của Ngải Mễ và đùa: “Có phải sợ em chui qua đường điện thoại đến chỗ anh không?”

“Điện thoại của bọn mình có dây đâu...”

“Thế tại sao anh lại không nghe điện thoại của em?”

“Cứ coi như là anh sợ em được chưa?”

“Thời gian này... ngày nào anh cũng ở đây hả?”

“Ừ.”

“Em lại tưởng anh... sẽ không đến đây nữa.”

“Sao lại thế được. Khóa cửa nhà em còn chưa thay mà...”

“Anh đến đây mà bảo vệ vẫn cho anh vào ư?”

“Ừ, anh qua lại nhiều nên bọn họ cũng nhẵn mặt rồi, họ vẫn tưởng anh sống ở đây.”

Cô liền lắc anh liên hồi. “Sao anh không nói sớm? Tại sao anh không nói điều này với em sớm?”

“Nói sớm thì sao?”

“Nói sớm thì tối nào em cũng đến đây chứ sao!”

“Ngày nào em cũng đến đây làm gì?”

“Sơn tường, dọn dẹp, thiếu gì việc?”

Anh liếc phòng khách, phòng ăn một vòng rồi hỏi: “Những chỗ này em chưa sơn à?”

“Sơn gì chứ, anh không ở đây nên em cũng chẳng còn hứng thú sơn.”

“Hóa ra em sơn tường là để biểu diễn cho anh xem hả?”

“Đúng vậy, anh là lãnh đạo mà.”

Kevin véo nhẹ mũi cô rồi nói: “Để anh thay khóa cho em.”

Kevin nhặt đồ vật vừa rơi dưới đất lên, cô phát hiện ra đó là một ổ khóa. “Anh lại mua khóa hả? Lần trước bọn mình mua hai ổ khóa rồi mà.”

“Đúng rồi, nhưng nhà em có ba cửa cơ mà.”

“Ừ nhỉ, suýt thì em quên mất ga ra còn một cửa nhỏ nữa. Nhưng anh không phải thay khóa nữa đâu, nhà này em chuẩn bị bán, đừng bỏ phí ba ổ khóa.”

Kevin vô cùng sửng sốt, hỏi: “Em định bán nhà ư?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Em chuẩn bị về nước.”

“Em định về nước hả? Tại sao? Về đoàn tụ với chồng ư?”

“Em còn lâu mới thèm đoàn tụ với anh ta, ly hôn thì đúng hơn.”

“Thế em về nước làm gì? Mất... việc rồi à?”

Cô liền đùa: “Ờ, sếp không xin được kinh phí nghiên cứu, bọn em đều thất nghiệp hết rồi.”

“Trước bọn mình có nói, nếu em chẳng may thất nghiệp thì cùng làm trang trí nội thất với anh đúng không?”

“Em sẽ làm với anh.”

“Thế sao em lại bảo sẽ về nước?”

“Anh cũng chuẩn bị về nước mà, em không về nước thì làm sao hợp tác được với anh? Chẳng lẽ lại mở công ty trang trí nội thất xuyên quốc gia à?”

Kevin thần người ra một lúc.

Cô liền an ủi: “Anh đừng sợ, nếu anh không muốn hợp tác với em thì em cũng không miễn cưỡng anh đâu. Em liên hệ với trường Đại học E rồi, họ rất hoan nghênh em, về nước em vẫn theo nghề của em, dạy học...”

Kevin nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi và hỏi: “Em đang đùa đó hả?”

“Em không hề nói đùa, Cynthia đã đăng tin rao bán nhà hộ em rồi, nào, để em cho anh xem.”

Cô kéo Kevin ra chỗ sofa rồi ngồi xuống, mở laptop ra và tìm thấy ngôi nhà của mình trên trang giao dịch nhà đất Zillow rồi chỉ cho anh xem. “Anh nhìn này, Cynthia đến chụp ảnh đấy, sàn nhà chụp lên đẹp đúng không? Đẹp hơn nhiều so với ảnh mình chụp bằng điện thoại. Rồi cả khoảng trống trong phòng, lần trước mình chụp chẳng thấy rộng hơn mấy so với diện tích thực tế, trong khi đó ảnh họ chụp lại thấy rất rộng rãi, đúng là người trong nghề chụp có khác...”

Kevin tần ngần ngó một lát rồi hỏi: “Em định về nước thật hả?”

“Anh bảo về nước, nếu em không về thì làm sao gặp được anh?”

“Em thật đúng là người vì tình yêu mà bất chấp tất cả!”

Cô lại sợ anh lôi ra lý lẽ “nhưng em không thể bất chấp tất cả mọi cái của con trai em” nên cướp lời: “Em nói với anh rồi, con trai em cũng muốn ở lại Trung Quốc, nó thích được ở gần thằng anh họ Tiểu Bân, nó muốn ở lại chơi đá bóng...”

“Nhưng em định bảo anh làm huấn luyện viên bóng đá cho cậu ấy cơ mà?”

“Vâng, nhưng anh chuẩn bị về nước, mẹ con em không về thì làm sao anh làm huấn luyện viên cho con em được?”

Kevin liền ôm chặt cô. “Em ngốc quá! Không bàn với anh mà đã rao bán nhà rồi...”

Cô liền đùa: “Anh có phải là chủ nhà đâu mà em phải bàn với anh?”

“Nhưng vì anh em mới phải... bán nhà mà!”

“Em mà bàn với anh thì chắc chắn anh sẽ mắng em...”

“Làm sao anh mắng em được?”

“Thế bây giờ em bảo anh cũng chưa muộn mà.”

“Dĩ nhiên là không muộn, nhà cũng đã bán đâu, nhưng chuyện lớn thế này, em không bàn với anh thì thật là to gan quá, chẳng có vương pháp gì cả.”

“Sao em không có vương pháp? Em họ Vương, vương pháp tức là phép tắc của em mà!”

“Thế thì em chẳng có quốc pháp gì cả”.

“Vâng, em không có Quắc pháp[1].”

[1] Hai từ “quốc” và “quắc” có cách phát âm giống nhau.

Hai người nhìn nhau cười một lúc, Kevin nói: “Nếu anh không về nước nữa thì sao? Em có về nữa không?”

“Anh không về thì em về làm gì?”

“Thế thì em đừng về nước nữa “

“Anh không về nước nữa hả?”

Kevin liền lắc đầu.

Cô lại hỏi tiếp: “Không về chăm sóc bố mẹ hả?”

Kevin lại lắc đầu: “Thôi gửi thêm ít tiền về cho họ thuê ôsin làm giúp vậy.”

Cô rúc vào lòng anh, hỏi: “Anh tìm được tình yêu trên đất Mỹ rồi ư?”

“Anh tìm được dream girl (cô gái trong mộng) của anh rồi ư?”

“Ừ.”

“Ở đâu?”

“Ở đây.”

“Tìm thấy từ bao giờ?”

“Tờ giấy kẹp trong bánh fortune cookie đã nói rồi còn gì.”

“Anh nói dối em, hôm đó anh tìm thấy rồi mà sau đó vẫn còn muốn về nước là sao?”

“Vì hạnh phúc của dream girl mà.”

“Anh bỏ chạy rồi thì em còn hạnh phúc gì nữa?”

“Anh đâu có bỏ chạy? Ngày nào chẳng lang thang ở đây.”

Hai người ôm nhau một lúc rồi Kevin buông tay ra, nói: “Để anh đi thay khóa.”

Vừa thay khóa anh vừa nói: “Thực ra cũng không cần thay, chỉ cần chỉnh lại một chút là ổn, nhưng anh thấy thay vẫn yên tâm hơn.”

Kevin thay ổ khóa ở cửa ngoài, rồi lại thay ổ khóa ở cửa nhà thông vào ga ra, sau đó điều chỉnh cho hai ổ khóa này có thể mở chung một chìa khóa, tiếp theo lại điều chỉnh cả điều khiển ở cửa tự động của ga ra, thay cả ổ khóa ở cửa sau mới yên tâm hơn. “Ổn rồi, thay hết rồi.”

Cô sợ Kevin thay khóa xong lại bỏ về, bèn vắt óc nghĩ cách giữ chân anh.

Kevin nhìn đồ đạc la liệt khắp phòng liền nói: “Để anh dọn giúp một tay.”

Cô vội nói: “Không cần đâu, toàn những thứ chẳng đâu vào đâu, anh không biết để chỗ nào, dần dần em sẽ giải quyết.”

“Em có chỗ ngủ không?”

“Có.”

“Nước nóng trong nhà tắm không vấn đề gì chứ?”

“Không, em vừa tắm xong, mọi thứ đều ổn cả.”

“Bếp ga nấu được cơm chứ?”

“Nấu được.”

“Thế thì ở đây được.”

Cô hỏi: “Anh... ăn cơm chưa?”

“Anh ăn rồi.”

“Có thật là ăn rồi không?”

“Ăn thật rồi mà.”

“Em gọt quả gì cho anh ăn nhé!”

“Không cần đâu, anh phải về rồi.”

“Có người đợi ở nhà à?”

“Lấy đâu ra nhà?”

“Thế anh vội về làm gì?”

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Cô cầm tay anh lên và lùi dần về phía phòng ngủ. Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi chầm chậm đi theo cô. Lùi vào trong phòng ngủ, cô liền ấn anh ngồi xuống giường. “Phòng này có giường hẳn hoi này.”

Kevin ôm chặt cô và nói nhỏ: “Anh biết vì anh em mới như thế, nhưng bọn mình... không cần thiết phải như vậy, anh được gặp em, được bảo vệ em đã là thỏa mãn lắm rồi, em đừng làm những việc em không dám làm...”

“Em dám làm chứ.”

“Hiện tại em dám làm, nhưng ngày mai em sẽ lại sợ.”

“Không đâu.”

“Đừng tỏ vẻ anh hùng nữa. Thật đấy, bọn mình không cần phải như vậy. Em có con, vì con, em cũng sẽ không ly hôn với chồng. Em có đòi chia tay thì anh ta cũng sẽ không đồng ý. Em làm thế này sẽ cảm thấy mình đã... đi quá giới hạn, không phải là một người phụ nữ đứng đắn, thấy có lỗi với con, tội gì phải như thế?”

“Anh không muốn làm à?”

“Muốn chứ, anh đã nói rồi mà, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã drive crazy (phát điên) vì em rồi, nhưng anh không muốn nhìn thấy em hối hận hoặc sợ hãi.”

“Em sẽ không như thế đâu, vì tình yêu em có thể bất chấp tất cả mà.”

“Anh biết, nhưng anh không thể bất chấp mọi cái của em.”

“Thế bọn mình phải làm sao?”

“Bọn mình cứ như thế này cũng tốt mà. Được gặp em là anh thấy hạnh phúc lắm rồi, được gặp anh, em cũng cảm thấy hạnh phúc, thế gian này còn có tình yêu nào đẹp hơn tình yêu này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.