Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 64: Hắc y tà sư (2)



Edit: thienbao95

Hiên Viên Tuyết Triệt khẽ mỉm cười, nói: “Vũ nhi, chúng ta cũng đi vào nhìn một cái nhé? Yên tâm, anh sẽ không để cho bất cứ người nào phát hiện ra em!”

Hắn nắm tay Tô Vũ, trên người bốc lên đoàn sương mù đỏ như máu, ngay lập tức hai người bị đoàn sương mù bao phủ, trong nháy mắt liền biến mất.

Hai người Tô Vũ và Hiên Viên Tuyết Triệt nhanh chân tiến vào biệt thự nhà họ Tạ, đi theo hành tung của nhóm cảnh sát, đi đến Tự Miếu ở sân sau nhà họ Tạ, yên lặng nhìn mọi chuyện tiếp diễn.

Lúc này, cục trưởng Cao hỏi: “Ông Tạ, ai ở đây?”

Khóe miệng lão gia nhà họ Tạ co rút lại, dáng vẻ có chút không tự nhiên, nhưng ngay lập tức đã điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Cục trưởng cao, vợ của tôi tin Phật, Tự Miếu này là do vợ tôi đặc biệt mời các nhà sư đến làm lễ, bọn họ không có khả năng là hung thủ đâu!”

Vương đại sư cười lạnh một tiếng, nói: “Có phải là hung thủ hay không, vào xem liền biết!”

Lời nói vừa dứt, hắn đi theo Quỷ Hồn Phùng Giai đẩy cửa lớn ra, đi vào, Tự Miếu này cũng không lớn cho lắm, nhưng cung phụng hơn mười tượng thần, diện mạo của những tượng thần này vô cùng quỷ dị, không giống bình thường.

Chính giữa Tự Miếu có đặt một cái bồ đoàn* khổng lồ, ở trên bồ đoàn quả nhiên có hai nhà sư một già một trẻ đang ngồi, đột nhiên xông tới nhiều người như vậy, hai nhà sư hơi nâng mí mắt lên, vẻ mặt hờ hững, từ tốn nói: “Có việc gì?”

*bồ đoàn: cái đệm mà các nhà sư hay ngồi thiền.

“Lục soát cho tôi!” Cục trưởng Cao phất tay, lập tức mười mấy người cảnh sát đi lục soát khắp nơi, khiến hai vị nhà sư kia có chút không thích.

Lão gia nhà họ Tạ cũng hơi tức giận, nói: “Cục trưởng Cao, Vương đại sư, nếu hai ngươi lục soát không ra cái gì, hơn nữa còn quấy rầy khách quý của tôi, thì đừng trách tôi không khách khí với hai người!”

Vương đại sư cắn răng, hắn cũng không muốn đắc tội lão gia nhà họ Tạ, nhưng nếu tìm không ra hung thủ, thị trưởng cũng sẽ tìm đến hắn, hắn nói: “Ông Tạ, tất cả mọi hậu quả bần đạo xin chịu trách nhiệm!”

Đúng lúc này, linh hồn Phùng Giai đang đi một vòng xung quanh Tự Miếu, bỗng linh hồn cô lóe lên, chui vào bên trong bồ đoàn mà hai nhà sư đang ngồi.

Cùng lúc đó, mọi người liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết đau đớn ở bên tai!

“Có vấn đề, hai vị đại sư, làm ơn tránh ra!” Vương đại sư không nói gì, liếc mắt ra hiệu, vài cảnh sát kéo hai nhà sư qua một bên, rồi nhanh chóng xốc bồ đoàn lên.

Quả nhiên, mọi người liền nhìn thấy bên dưới bồ đoàn có một khe hở vuông vức, Vương đại sư nhẹ nhàng nhấn một cái, “Đùng”  một tiếng, một mật thất tối om xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lúc này, lão gia nhà họ Tạ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn đi về phía hai vị nhà sư, hỏi: “Đại sư Nãi Hạnh, mật đạo này ở đâu ra?”

Sắc mặt nhà sư Nãi hạnh khẽ thay đổi, mắt xoay tới xoay lui mấy vòng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Không cần nhiều lời, chúng ta đi xuống xem một chút!” Cục trưởng Cao phất tay, mang theo Vương đại sư và những người khác đi xuống cầu thang cẩn thận từng li từng tí một, không lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy rõ ràng toàn bộ mật thất, trên mặt bốn bức tường xung quanh mật thất toàn là hình vẽ thần chú, lộ ra từng trận khí tức tà ác, ở phía trước hình như có một cái tế đàn, bên trên tế đàn có đặt một cái bình lớn đỏ như máu, mơ hồ toả ra mùi máu tanh.

“Mở nó ra!”Cục trưởng Cao ra lệnh, lập tức có hai cảnh sát đi tới đẩy cái bình lớn một cái, bộp một tiếng, cái bình rơi xuống đất tan nát, một người có đầu quái vật thân hồ ly lộ ra, chẳng qua hắn có vẻ như đang hôn mê, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Cục trưởng Cao mừng như điên, nói: “Trói vật này lại, đây nhất định là tà vật sát hại Giang tiểu thư!”

Nói xong, mười mấy người cảnh sát nghe lệnh, nhanh chóng trói con quái vật này lại, mà cục trưởng Cao, Vương đại sư cũng bắt đầu đi ra khỏi mật thất, trở lại bên trong Tự Miếu.

Cục trưởng Cao liếc mắt nhìn lão gia nhà họ Tạ, nói: “Ông Tạ, ông có lời nào để nói không, sự thật đã bày ra trước mắt, nhà họ Tạ mấy người nhất định là kẻ chủ mưu sát hại Giang tiểu thư!”

Mấy người nhà họ Tạ cũng nhìn thấy người đầu quái vật thân hồ ly này, ánh mắt lão gia nhà họ Tạ rét lạnh nhìn nhà sư bên cạnh, quát hỏi: “Đại sư Nãi Hạnh, đây rốt cuộc là con vật gì? Cục trưởng Cao, xin ông tin tôi, tôi hoàn toàn không biết chuyện này, chắc hẳn có người nào đó lòng muông dạ thú, táng tận lương tâm gán chuyện ác này cho tôi!”

Cục trưởng Cao lạnh lùng vung tay lên, nói: “Ông giữ mấy câu này mà nói ở cục cảnh sát đi, người đâu bắt tất cả những ai ở nhà họ Tạ mang đi!”

“Ha ha......” Đúng lúc này, vị đại sư Nãi Hạnh bỗng cất tiếng cười to: “Chỉ bằng mấy tên cảnh sát nho nhỏ mà cũng dám mang ta đi sao? Hừ, mấy người thật sự là điếc không sợ súng, dám tìm tới cửa, làm hỏng mỹ nhân Hồ ta khổ tâm luyện chế, thật ra từ lúc mấy người đi vào mật thất, thì đã trúng ấu trùng độc của ta rồi, không tới bảy ngày, bảo đảm các ngươi sẽ bị vạn sâu cắn phá, chết cực kỳ thê thảm!”

Vương đại sư và những người khác kinh hãi, vị đại sư Nãi Hạnh này hoàn toàn không phải là cao tăng Phật Môn gì, mà hắn là hắc y tà sư nổi danh tà ác ở một vùng Nam Dương!

Bọn họ cẩn thận kiểm tra toàn thân, không có phát hiện điều gì bất thường, nhưng bọn họ đều không dám khinh thường, bởi vì tà sư vô cùng quỷ dị khó lường, khó lòng phòng bị, cho dù chỉ đang hít thở cũng có thể trúng chiêu.

Khi đại sư Nãi Hạnh nhìn thấy vẻ mặt cay đắng của lão gia nhà họ Tạ, Vương đại sư và những người khác, trong lòng vô cùng vui sướng, cười to nói: “Ha ha, nếu các ngươi đồng ý làm việc cho ta, thì ta sẽ cho các ngươi giải dược, các ngươi sẽ có thể sống thêm được một quãng thời gian nữa, ha ha......”

Lão gia nhà họ Tạ biết hắn có nhảy sông Hoàng Hà thì cũng rửa không sạch tội, giận dữ nói: “Đại sư Nãi Hạnh, tôi đối xử với ông không tệ, tại sao ông lại bắt tôi dính dô chuyện này, làm ra chuyện đạo trời không tha?”

“Đối với ta không tệ? Lão già, ông tốt nhất ngoan ngoãn câm miệng đi, trong mấy năm nay, ta ở trong bóng tối vì ông mà giải quyết biết bao nhiêu kẻ địch, nếu như không có ta, ông làm gì có địa vị như ngày hôm nay?” Đại sư Nãi Hạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Lão già, dù sao chuyện này cũng đã bị bại lộ, hiện tại ta muốn làm cái gì cũng được, nếu ông biết thức thời một chút, ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha, nói không chừng ta sẽ tha cho ông một cái mạng, nếu không thì đừng trách ta không niệm tình xưa!”

“Thối lắm!” Cục trưởng Cao mắng to một tiếng, lớn tiếng nói: “Tôi đường đường cục trưởng cục cảnh sát thành phố Tây Giang, chết thì chết, nhưng tôi sẽ bao giờ dập đầu xin tha một người không giống người không giống quỷ như ông đâu!”

Hắn đột nhiên rút súng lục trên eo xuống, “Ầm ầm” vài tiếng súng vang lên, nhắm về phía đại sư Nãi Hạnh bắn tới.

Đại sư Nãi Hạnh không kịp chuẩn bị, trên người trúng mấy phát đạn, cho dù hắn là tà sư tà ác, nhưng thân thể cũng chỉ là người bình thường, không cứng như sắt thép, đao thương bất nhập.

“Muốn chết!” Đại sư Nãi Hạnh như vừa tỉnh giấc chiêm bao, giận tím mặt, trong miệng nói lẩm bẩm, trên người bỗng toát ra từng chuỗi chú văn tà ác, nhìn qua đặc biệt dữ tợn!

Xà xà....., đúng lúc này, vô số rắn rết từ trên mặt đất nhô lên, đem lão gia nhà họ Tạ, Vương đại sư, Cục trưởng Cao và những người khác vây nhốt chung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.