Tôi lại trở về nhà của tôi, tình cờ nghe thấy bài hát của Lâm Phương Văn trên radio, luôn không kìm được mà bật khóc. Anh như bài hát của anh vậy, dường như đã không còn bất kỳ quan hệ nào với tôi nữa.
Thế nhưng, Địch Chi không còn cùng tôi thất tình sớm nhất. Cô ấy có bạn trai mới.
“Anh ấy cao một mét chín, vai rộng cả nửa mét, ngực rộng trăm hai đó!” Cô nàng phấn khởi khoe với chúng tôi.
“Anh ta là tiên sinh Hương Cảng? Loại người quái dị đầy đất cát dầu mỡ?” Tôi hỏi cô bạn.
“Đương nhiên không phải rồi. Anh ấy làm kinh doanh. Tớ và bạn tham gia tụ họp hội sinh viên du học Mỹ, anh ấy là chủ tịch hội sinh viên.”
Thành thật mà nói, tôi không có cảm tình đối với mấy cái hội sinh viên du học Mỹ, du học Anh, du học gì gì đó. Chẳng qua họ tìm một lý do để làm quen bạn khác phái mà thôi.
“Anh ta buôn bán cái gì?” Quang Huệ lên tiếng hỏi bạn.
“Anh ấy kinh doanh dầu mỏ.” Địch Chi trả lời.
“Dầu mỏ?” Tôi kinh ngạc, “Anh ta là người Ả Rập Saudi?”
“Nói bậy à! Anh ấy là đại lý kinh doanh dầu mỏ, là gia tộc làm ăn. Anh ấy giúp mẹ anh ấy làm việc. Ảnh rất giỏi thể thao, tennis, lướt ván, lặn, bắn tên bắn súng đều giỏi.”
“Điều kiện anh ta tốt như vậy, sao chưa có bạn gái?” Tôi hỏi Địch Chi.
“Anh ấy có yêu cầu cao mà. Nghe nói anh ấy trước đây có rất nhiều bạn gái, nhưng không có ai trói buộc được anh ấy.”
“Cậu cẩn thận, anh ta là công tử đào hoa à.” Quang Huệ nhắc nhở.
“Anh ấy lớn hơn tớ mười tuổi. Anh ấy nói với tớ, anh ấy mệt rồi, giờ rất muốn kết hôn.”
“Vậy chẳng phải là cậu sẽ bước chân vào gia đình giàu có sao?” Tôi chọc bạn.
Địch Chi cười tươi như đóa hoa nở rộ trong gió, sau đó nói nghiêm túc: “Tớ cũng muốn kết hôn. Tớ không giống hai cậu, tớ đã từng yêu mấy người đàn ông, đã mệt mỏi rồi. Tớ thật sự rất ghét mỗi tối đêm giao thừa còn phải đi tìm đàn ông. Tớ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có một người đàn ông chăm sóc tớ là tớ hạnh phúc nhất rồi.”
“Chúng ta ra một hiệp ước đi.” Tôi nói tiếp, “Trong ba chúng ta, ai lấy chồng trước thì sẽ phải bồi thường cho hai người còn lại.”
“Sao phải bồi thường?” Địch Chi hỏi tôi, giống như cô nàng sẽ là người lấy chồng sớm nhất vậy.
“Hai người còn lại cô đơn đáng thương như vậy, đương nhiên phải được bồi thường rồi, chí ít mỗi người phải được năm nghìn đồng.” Tôi hùng hồn nói.
“Tớ tán thành.” Quang Huệ đồng ý.
“Được rồi!” Địch Chi nói.
Địch Chi chính là nằm mơ cũng không ngờ đến, cô ấy lại tìm được một người đàn ông có điều kiện tốt như vậy.
Vào một buổi chiều, tôi nhận được điện thoại của Địch Chi. Cô ấy ngọt ngào báo cho tôi một dãy số điện thoại mới: “Sau này cậu gọi theo số điện thoại này là có thể tìm được tớ. Đây là số nhà của Điền Hồng.”
“Cậu nhanh như vậy đã sống cùng anh ta?”
“Là anh ấy đưa chìa khóa nhà cho tớ. Tớ đang đợi anh ấy tan tầm. Hóa ra cảm giác chờ một người đàn ông đi làm về lại hạnh phúc như vậy. Cậu cũng mau mau tìm một người đi.”
Tôi thật muốn khóc, phụ nữ không có đàn ông hóa ra lại đáng thương thế sao. Địch Chi không phải cố ý làm tổn thương tôi, mà là cô ấy chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác.
Địch Chi gác điện thoại, tôi lại gọi điện thoại cho Quang Huệ. Cô bạn ở đầu bên kia điện thoại nói rằng: “Hôm nay không được rồi! Là sinh nhật của Tôn Duy Đống. Dù sao tớ cũng phải ở bên cạnh anh ấy, cậu có đến không?”
Nếu như tôi đi, Tôn Duy Đống nhất định sẽ hận tôi. Có đôi khi tôi thật sự khâm phục anh ta, biết rõ một người phụ nữ đã không còn yêu mình mà vẫn bằng lòng dây dưa tiếp.
Rời khỏi văn phòng, thì trời đã tối. Tôi đột nhiên có một loại kích động muốn tìm bừa một người đàn ông trên đường lôi lên giường, dù sao Lâm Phương Văn đã không còn yêu cơ thể này.
“Trình Vận.” Tiếng một người đàn ông vang lên.
“Đã lâu không gặp.” Là Từ Khởi Phi.
“Sao lại gặp anh ở đây?”
“Anh có hẹn với bạn ở gần đây.”
Tôi bất giác để lộ vẻ mặt thất vọng. Tôi nhất định là cô đơn quá lâu rồi.
“Em chờ anh một chút.” Anh nói, “Anh sẽ quay trở lại ngay.”
Tôi thấy anh chạy vào một quán rượu gần đó, chỉ chốc lát sau, lại thấy anh chạy ra.
“Em đi ăn với anh nhé?” Anh hỏi tôi.
“Cùng với bạn của anh à?”
“Không. Anh đuổi cậu ta về rồi.”
“Sao anh lại không biết xấu hổ thế?”
“Không sao cả, là bạn học cũ, cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Tôi đột nhiên có cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có, có một người đàn ông đã xuất hiện lúc tôi cô đơn nhất.
Chúng tôi cùng đi ăn món Pháp. Tôi gọi một chai rượu vang đỏ. Tôi chưa từng uống rượu vang đỏ, chỉ là muốn uống thôi. Đêm hôm đó, là lần đầu tiên ngồi ăn có khoảng cách gần với Từ Khởi Phi như vậy. Đã hơn một năm, tôi chưa từng nghiêm túc quan sát gương mặt anh. Mặt anh hóa ra cũng dễ coi, trong ánh mắt dường như ẩn chứa nhiều nỗi niềm.
“Tiểu Miên sắp sinh em bé rồi.”
“Phải không?”
“Các em không liên lạc với nhau sao?”
“Vòng tròn cuộc sống của chúng em khác nhau.”
Tôi uống nửa bình rượu vang đỏ, cố ý buông xuôi. Ở bên ngoài nhà hàng, tôi lôi kéo Từ Khởi Phi, nói: “Em không muốn về nhà, anh đi cùng em có được không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Đến nơi đánh mất tình yêu.”
Anh lái xe đưa tôi đến bãi biển.
“Sao lại muốn đến đây?” Tôi hỏi anh.
“Đợi mặt trời mọc.” Anh nói.
“Em không muốn ngắm mặt trời mọc!” Tôi ngang ngược.
Anh kéo tôi lại, “Đừng như vậy.”
Tôi rất muốn nhận được sự vỗ về của một người đàn ông, dùng ánh mắt mê hoặc anh ta, chúng tôi hôn nhau trên xe. Anh nắm tay của tôi, còn tôi thì ngủ trong lòng anh. Khi tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau. Anh vẫn đang ngồi yên trên ghế lái.
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Em uống say mà.”
“Em có muốn ăn chút gì đó không?” Anh hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đến một quán ăn nhỏ trên bãi biển ăn sáng. Trái tim tôi rối bời. Một cuộc tình vừa mới mất đi, một cuộc tình khác lại mọc lên.
Anh đưa tôi về nhà.
“Em nghỉ ngơi thêm đi.” Anh nói.
“Vậy còn anh?”
“Anh phải đi làm, hôm nay anh trực.”
“Sao anh không nói sớm? Thiếu ngủ, bác sĩ làm hỏng người bệnh thì phải làm sao?”
“Anh ngồi tù thì em nhớ đến thăm anh nha.” Anh cười nói.
Tôi khẩn cấp kể chuyện này với Địch Chi.
“Tốt đó. Phụ nữ phải yêu đương mới có ánh cầu vồng. Tớ vẫn không dám nói cho cậu biết, hình như Lâm Phóng đã sống cùng Nhạc Cơ.”
Mặc dù tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Anh nói anh chưa lên giường với Nhạc Cơ, sau cùng vẫn ở cùng với cô ta.
Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Từ Khởi Phi.
“Em muốn gặp anh.” Tôi nói với anh.
“Không được rồi, bây giờ anh đang trực. Em có thể đến bệnh viện không?”
Tôi đến bệnh viện, anh vừa phẫu thuật xong cho một bệnh nhân.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo.” Anh đề nghị.
“Anh rời khỏi đây được à?”
“Em cũng là bệnh nhân.” Anh nắm tay của tôi.
Từ Khởi Phi cho tôi cảm giác an toàn từ trước đến nay tôi chưa từng có, khiến tôi muốn dựa vào anh mà không sợ kết cục anh sẽ giống như Lâm Phương Văn, trốn tránh sự dựa dẫm của tôi.
Tôi hỏi anh: “Anh không muốn biết chuyện trước đây của em à?”
“Không muốn.” Anh nói, “Mỗi người trong chúng ta đều có quá khứ.”
Điện thoại của anh vang lên, anh phải chạy đến phòng phẫu thuật.
“Em có thể đến phòng trực của bác sĩ chờ anh.” Anh nói.
Tôi ở trong phòng trực của bác sĩ đợi anh. Đột nhiên, tôi có một loại hạnh phúc, đó là hạnh phúc chờ người đàn ông của mình làm việc xong. Anh trở lại, bộ dạng mệt mỏi, trên mặt còn có vết máu.
“Trên mặt anh có máu.”
“Là máu của bệnh nhân, luôn là như vậy.” Anh nói, “Anh có thể tan ca rồi, anh đưa em về nhà.”
“Không được. Anh đã hai ngày rồi không ngủ.”
“Anh đâu có mệt.”
Anh kiên trì muốn đưa tôi về nhà. Anh rất khốn khổ, không ngừng ngủ gà ngủ gật, lái xe trên đường chạy theo hình chữ S. Anh mở cửa sổ xe để gió làm bản thân tỉnh táo, còn không ngừng vỗ mặt mình.
Tôi khó chịu muốn khóc, nói với anh: “Đều là do em không tốt.”
Anh không nói chuyện, chỉ dịu dàng nắm tay tôi.
Tôi bỗng dưng nghĩ rằng không được phụ lòng anh. Tôi không biết mình có yêu anh hay không, hay là chỉ tìm anh làm thế thân.
Tôi quyết định nói rõ với anh: “Có lẽ anh không nên gặp em nữa.”
“Tại sao?” Anh rất không hiểu.
“Có rất nhiều chuyện không có nguyên nhân. Anh là bác sĩ nên cũng hiểu rõ, có rất nhiều bệnh cũng không có nguyên nhân.”
“Nhưng anh sẽ dốc sức chữa trị cho em.”
“Em vô phương cứu chữa rồi.” Tôi chạy ào vào tòa nhà, không quay đầu lại, hẳn là anh rất thất vọng.
Tôi không gọi điện cho anh, anh cũng không tìm tôi.
Ba ngày sau, tôi đến Singapore giải quyết công việc. Ở trong phòng khách sạn, người tôi nhớ đến lại không phải Lâm Phương Văn, mà là anh.
Tháng 10 năm 1989, tôi rời Hồng Kông đến Singapore làm việc sáu ngày đã trở về. Ở sảnh đón người xuống máy bay, có một người ở xa xa vẫy tay với tôi, là Từ Khởi Phi. Vào giây phút đó, tôi không muốn lại mất đi anh. Tôi cũng không bất ngờ lắm. Trong ba giờ trên máy bay, tôi vẫn luôn nghĩ rằng có khả năng anh sẽ đón tôi. Nếu đã định trước anh là của tôi, anh sẽ đón tôi.
Anh hôn lên mặt tôi, nói: “Anh rất nhớ em.”
“Làm sao anh biết hôm nay em về?” Tôi giả bộ rất ngạc nhiên.
Đáp án đúng như tôi nghĩ. Anh gọi điện đến công ty của tôi, đồng nghiệp trong công ty nói tôi đi Singapore công tác. Thế là anh sẽ hỏi thăm ngày tôi về và chuyến bay. Trước khi rời đi, tôi không yêu cầu đồng nghiệp giữ bí mật giúp tôi, hơn nữa tôi còn dán số hiệu chuyến bay lên tấm bảng tường.
Ở trên xe, chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt. Trên người anh tỏa ra mùi thuốc khử trùng đậm đặc, mùi hương tạo cảm giác an toàn nhất.
“Có rất nhiều bệnh, là không có nguyên nhân.” Anh nói với tôi.
“Em không hiểu.”
“Cho nên, không cần nói cho anh biết vì sao em thay đổi ý định. Anh cũng không định nói cho em biết, vì sao anh lại thích em.” Anh tuyên bố.
Xe chạy qua đường hầm dưới đáy biển, lại chạy qua đường hầm Hồng Kông, chạy về hướng Thâm Loan.
“Anh muốn đi đâu?” Tôi quay sang hỏi anh.
“Casablanca.” Anh trả lời.
Đó là nơi tôi và Lâm Phương Văn đón giao thừa cùng nhau.
Anh thấy tôi do dự, liền hỏi ngược lại tôi: “Em không muốn đến đó à?”
“Không, không có.” Tôi cũng muốn nhìn lại nơi đó.
Tới câu lạc bộ Thâm Loan, hóa ra Casablanca đã dừng hoạt động rồi.
“Thật đáng tiếc, đây là một chỗ tốt.” Anh cảm thán.
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Ở đây đã từng là một chỗ tốt.”
Tôi tưởng chỉ có tôi và Lâm Phương Văn kết thúc, thì ra Casablanca cũng kết thúc rồi. Căn nhà hàng dành cho tình yêu của chúng tôi đã kết thúc khốn khổ.
“Chúng ta lái xe đến chỗ khác.” Anh lại đề nghị. Anh vặn radio trên xe, đài phát thanh vừa hay phát bài hát “Ngày mai”. Cùng tôi có ngày mai đã không còn là Lâm Phương Văn.
“Ca khúc này rất hay.” Anh nhận xét.
“Lời bài hát là do bạn trai trước của em viết.” Tôi không muốn giấu diếm anh.
Anh không lên tiếng.
“Anh biết rồi sao?” Tôi hỏi anh.
Anh chỉ mỉm cười.
“Sao lại không nói cho em biết?” Tôi hỏi anh, “Tại sao còn nói bài hát này rất hay? Anh không cần phóng khoáng như vậy.”
“Anh thật tình nghĩ bài hát này hay. Một người đàn ông có thể vì một người phụ nữ viết ra một bài hát như vậy, nhất định là rất yêu cô ấy.”
“Đã kết thúc rồi, anh ấy nói đêm giao thừa hằng năm sẽ viết tặng em một bài hát. Đây là một bài trong số đó, sẽ không còn bài nào khác nữa rồi.”
“Anh không phải nghệ sĩ, không thể làm chuyện như thế cho em.” Anh mang theo chút tiếc nuối.
“Vậy anh có thể vì em mà làm cái gì?”
“Đêm giao thừa hằng năm anh sẽ làm một cuộc phẫu thuật cho em, miễn phí tất cả, có được không?” Anh mang bộ dạng trang nghiêm nói với tôi.
Tôi bị anh chọc cười, ôm bụng cười không ngừng. Anh đã biết quá khứ của tôi, nhưng lại không cho tôi biết.
“Anh không đố kỵ chút nào sao?” Tôi lại hỏi anh.
“Nếu như đố kỵ với một người, thì không phải là bản thân không có lòng tự tin sao?”
Tôi nhìn chăm chăm một bên mặt của anh, vào thời khắc đó, tôi đã yêu anh rồi.
Anh nắm chặt tay tôi, hỏi: “Giao thừa năm nay, em có thể trải qua cùng với anh không?”
“Đêm giao thừa năm rồi, không phải chúng ta đã cùng nhau trải qua một phút đồng hồ trên hành lang bệnh viện hay sao?”
Tập đoàn chúng tôi định hợp tác với đài phát thanh tổ chức một buổi nhạc hội lớn mừng Giáng sinh trước một trung tâm mua sắm. Một buổi cuối tuần đầu tháng mười một, tôi chạy đến đài phát thanh để thảo luận với người phụ trách bộ ngoại vụ. Ở đại sảnh, tôi đã gặp Lâm Phương Văn. Đó là lần chạm mặt với anh lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi chia tay.
Hết chương 5.1