Tôi sững sờ. Nói gì đi chứ? Một mạng người, có thể nào...
"Bước tới."
Nghe giọng nói, tôi bước tới.
"Ra tay đi. Đây là lối giải thoát duy nhất cho cô ấy."
Tôi cảm thấy tay chân tê cứng, cổ họng khô khốc. Tôi đứng mãi.
-Yuri....
Đó là một giọng nói rất êm tai. Tiếng kêu nghe rất tha thiết. Tôi giật mình nhìn quanh.
-Ai?
-Yuri...
-Cô bé, không giết tôi thì cô sẽ chết đấy.
Lời Takai vừa dứt, đột nhiên có những tia sáng bay lên. Tôi thấy người mình nhẹ bâng.
Tôi hoảng hốt. Cảnh vật xung quanh đột nhiên méo mó. Một bàn tay nắm lấy tay tôi, dị năng đột nhiên bị kích hoạt. Tôi liền phản ứng, nhưng...
-Cô bé, em vẫn chưa đủ cứng rắn. Phải máu lạnh hơn nữa...
Takai tan thành những tia sáng. Tôi bàng hoàng đến không cử động được. Cuối cùng Takai cũng biến mất, để lại một con rối gỗ.
Chân đứng không vững ngã xuống đất, tôi đưa bàn tay run rẩy cầm lấy con rối gỗ. Đó là một con rối không có mặt.
-Takai...
Là tôi... giết cô ta...
Tôi...
Giết...
Có tiếng cười vang lên. Một tiếng cười thản nhiên. Tiếng cười vang vọng khắp không gian mãi vẫn không chịu tan đi. Và lồng vào tiếng cười đó là một tiếng nói rất trong.
-Xong rồi à? Tốt... Dù sao cũng không nên thay đổi những thứ đã được thay đổi.
Sương mù kéo đến. Tôi nhìn thấy một cái bóng. Một cái bóng người, tựa hồ là một cô gái trẻ. Cô gái có mái tóc vàng rất dài, và mặc trang phục xanh. Tôi không thấy rõ cô ấy, chỉ thấy tay cô ấy cầm một chiếc quyền trượng có màu xanh, tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt lẫn trong màu xanh lam. Cô ấy mờ ảo, thật nhưng không phải thật, mà ảo cũng chẳng phải ảo. Cô ấy vung quyền trượng.
Tiếng cười vẫn chưa tan. Tôi đột nhiên thấy trước mắt rất mờ, buồn ngủ không chịu được. Mi mắt liền đó khép lại...
----------* * *----------
Có tiếng nước chảy. Tôi nhíu mày, mở mắt.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là bầu trời xanh và mặt trời chói mắt. Tôi nhắm mắt lại, ngồi dậy. Cả người có chút đau làm tôi nhíu mày, sau đó liền thấy bên cạnh có một con rối gỗ không có mặt.
-Takai...
-Dậy rồi à?
Đó là một giọng nói rất trong, nhưng có chút lạnh lùng. Hình như đây cũng không phải lần đầu tôi nghe thấy giọng nói này. Cảm giác... rất lạ...
Tôi giật mình ngẩng đầu.
Đó là một cô gái mặc kimono cách điệu kiểu cũ, trông lớn tuổi hơn tôi. Cô ấy buộc tóc cao, kiểu tóc cũng đơn giản, trông có chút giống với các samurai, phong thái ung dung, hơn nữa khí chất rất đặc biệt. Bên cạnh cô ấy có vài tinh linh, bên hông treo một chiếc lọ thuỷ tinh có người ở trong và một thanh tanaka dài, tay còn cầm theo một chiếc cung tên, trên lưng đeo theo giỏ đựng mũi tên.
Lạ thật. Đồ giả à? Cosplay? Mà sao lại có tinh linh ở đây? Còn lọ thuỷ tinh kia?
-Đói chưa? Muốn ăn chút gì không?
Cô gái né người qua để tôi nhìn thấy phía sau cô ấy. Gần đó là một ít cá đang nướng quanh một đống lửa.
Tôi ngồi dậy, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hơi vướng, tôi mới để ý trên người mình đang mặc cũng là một loại kimono cách điệu kiểu cũ.
Cô gái bỏ lại ngồi gần đống lửa. Đám tinh linh liếc mắt nhìn tôi, không nói gì bay theo cô gái. Tôi đứng dậy, tay mang con rối gỗ đi theo cô ấy và ngồi xuống gần đó.
-Xin hỏi... Em bị làm sao vậy ạ?
Cô gái liếc mắt.
-Ngất bên đường.
-Ồ.
Tôi có chút không hiểu. Tôi đang ở trong lọ pha lê, nhưng lúc tỉnh thì lại không phải. Trong lọ pha lê thì các tinh linh không nhỏ như vậy...
Các tinh linh cứ nhìn chằm chằm tôi. Tôi hơi khó chịu, cuối cùng buột miệng hỏi:
-Sao các cậu cứ nhìn tôi mãi thế?
Cô gái dừng động tác nướng cá, quay qua nhìn tôi. Cô ấy vẫn chưa có nhìn qua tôi luôn, chỉ liếc mắt vài lần.
-Em thấy được họ?
Tôi gật đầu. Xem ra chị gái này cũng là người mang dị năng.
Sắc mặt cô gái trong chốc lát liền thay đổi, nhíu mày nhìn tôi đầy đề phòng. Tôi đưa mắt nhìn, tỏ vẻ không hiểu. Cô gái lạnh lùng nhìn tôi. Bất giác tôi cảm thấy mình phải tỏ ra thân thiện một chút.
-Hình như chị là một người mang dị năng?
-Làm sao cô biết? -Thái độ của cô gái thay đổi rất nhanh.
-Không phải rất dễ thấy sao? Trên hông chị có đeo người dẫn dắt dị năng, bên cạnh còn có tinh linh đi theo nữa.
Thái độ cô gái hơi hòa hoãn.
-Còn cô?
-Em cũng là người mang dị năng.
-Vậy người dẫn dắt dị năng của cô đâu?
Tôi giật mình. Sau nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cụp mắt.
-Em không biết. Em đã không bảo vệ được cậu ấy...
Mắt cô gái dịu xuống. Cô đưa cho tôi một con cá.
-Chín rồi, ăn đi.
Tôi hơi kinh ngạc, vội cầm lấy.
-Cảm ơn.
Cô gái nhìn tôi.
-Em bị đuổi đi sao?
Tôi ngạc nhiên, tỏ vẻ không hiểu.
-Mọi người cho rằng em là yêu quái, đuổi giết em.
Tôi càng tỏ ra mờ mịt. Cái gì mà đuổi giết. Giết người là tội lớn đấy!
Có vẻ biểu cảm của tôi bị cô gái kia hiểu nhầm thành thẫn thờ. Cô thở dài.
-Tôi hiểu mà. Ăn đi.
Tôi gật đầu, bắt đầu ăn. Thật sự thì những gì cô gái này nói tôi chẳng hiểu.
-Đây là chỗ nào vậy ạ?
Cô gái cũng đang ăn cá. Nghe tôi nói liền dừng lại, nhìn lên trời. Cô thở dài.
-Tôi cũng không biết nữa.
Tôi thấy hơi khó hiểu. Tại sao tôi đột nhiên xuất hiện ở đây nhỉ? Chắc là có thể tìm Arashi để hỏi. Dù sao thì Arashi chắc chắn sẽ không sao rồi, vì một khi khế ước chính là trói buộc tôi và cậu ấy. Hiển nhiên, tôi không sao thì cậu ấy không sao.
Tôi nhìn qua các tinh linh, lại nghĩ để sau triệu gọi Arashi cũng được.
-Vậy em có định hướng gì cho tương lai?
Tôi hơi nhíu mày.
-Em muốn sớm về nhà. Ba mẹ em sẽ lo lắng lắm.
Cô gái nhìn tôi thật lâu.
-Em không về được nữa đâu. Có lẽ em mới phát hiện ra dị năng nhỉ? Còn chưa hiểu cũng phải...
Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào nữa.
-Đi theo tôi. -Cô gái nói, và cười. -Tôi có thể giúp.
Tôi hơi ngẩn ra. Và tôi lúng túng. Thôi thì đành...
-Vâng.
Cả hai sau đó im lặng. Một phần vì không muốn nói, một phần cũng không biết nói gì.
-Em là Kinomoto Yuri. -Tôi lên tiếng. -Gọi em là Yuri là được.
Cô gái nhìn tôi. Tôi cười.
-Kaguyuki Nyoko.
Tôi nhất thời sững người.
Gì? Nyoko? Tôi có nghe nhầm không?
Tôi còn nhớ Mira từng kể về Nyoko, một người dẫn dắt dị năng xuất sắc đã ký khế ước với tất cả các tinh linh. Đây... chắc là họ tên trùng hợp thôi. Dù sao cũng mấy trăm năm rồi, Nyoko đã chết rồi mới phải.
Tôi hơi nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không đúng.
-Kaguyuki -san, em có thể hỏi chị đến từ đâu không?
-Đến từ một tòa thành phía Bắc.
Tôi cảm thấy, thế giới loạn rồi. Tòa thành phía Bắc là cái gì? Thời đại này còn có tòa thành nào ư?
Mà không đúng. Thời đại nào cơ chứ?
Tôi không phải đi ngược thời gian rồi đấy chứ?
Các vị Thần, xin hãy cho con biết cái gì đó đi...
Được rồi, xác định mình thật sự gặp được Nyoko trong truyền thuyết rồi. Hên xui may rủi đây?
-Gọi Nyoko là được.
Bất kể thế nào, làm thân trước đã. Nếu bị Nyoko ghét, vậy tôi thật sự là quá...
-Chị lớn hơn em, em gọi chị là Nyo -nee được không?
-Nyo -nee? Cách gọi lạ thật...
Tôi cười.
-Em thích cách gọi đó.
Nyoko gật đầu.
-Thế nào cũng được. Dù gì cũng chỉ là cách gọi thôi. Mau ăn đi, qua buổi trưa chúng ta xuất phát.
-Vậy chúng ta đi đâu? - Tôi tròn mắt.
-Không biết. Bây giờ khắp nơi đều rất hỗn loạn, chiến tranh liên miên. Tìm một nơi hòa bình thật rất khó.
Tôi chẳng biết nên đáp thế nào cho phải.
-Phải rồi, em có tinh linh nào không?
Có vẻ Nyoko không mấy kỳ vọng vào việc này, chỉ hỏi cho có lệ. Tôi lắc đầu. Nói sao thì, quay về đây rồi khế ước làm sao mà còn được.
-Vậy sao? Phải rồi, cần phải tìm người dẫn dắt dị năng của em. Hai người tách ra không an toàn. Nếu như người dẫn dắt của em có việc gì, dị năng của em sẽ biến mất.
Tôi gượng cười gật đầu.
Tìm kiểu gì đây? Khoảng cách giữa cả hai chính là mấy thế kỷ luôn đấy...