Cô Gái Và Hoa Cẩm Chướng

Chương 4



Tám năm trước, anh gặp Katharine Lorimer tại một Dạ hội từ thiện, và với câu sáo ngữ quen thuộc, anh đã thật sự điếng người sửng sốt. Anh cầu hôn nàng ngay tuần sau, kể từ đó anh tiếp tục những khoảnh khắc ép buộc Katharine để cầu hôn và anh lại đau khổ khi bị từ chối. Giữa những giai đoạn đó, dĩ nhiên, Charley tìm lãng quên trong êm ái với những cô gái khác, nhưng cũng có lúc có những đoạn đời trống rỗng mà Charley không hề dấu giếm. Trong những cuộc tình đó, sự tận tâm của anh với Katharine nở rộ như một bông hoa tươi thắm trong một vườn hoa tiêu điều. Tình cảm của Charley có một tính chuyên nhất và anh vẫn có một hy vọng háo hức rằng ngày nào đó sẽ thành công, và điều không thể nào không hận nàng làm cho anh đau khổ.

Dạo sau này, thật ra Katharine có một cảm giác sợ hãi chính mình. Nàng không yêu Charley, và nàng chắc chắn bác bỏ cái ý nghĩ lập gia đình khi bắt đầu sự nghiệp. Tận trong trí óc của mình, nàng ghi nhận sự chiều chuộng của anh đối với nàng, hợp cùng với sự kiên trì theo đuổi nàng rất mực, mong rằng ngày nào đó nàng biểu lộ sự mềm lòng - một lời kêu gọi giúp đỡ, có thể, đánh đòn tâm lý một cách tinh tế hơn để dễ xảy ra, rằng nàng sẽ đoái hoài đến anh, dù chỉ trong tiềm thức, như là một lá chắn cho những nhu cầu gây ưu phiền trong đời nàng. Rằng nàng, Katharine Lorimer, người đã nghiêm túc đúc nặn sự nghiệp ình, phải nhận ra sự cần thiết ấu trĩ và vô lý rằng địa vị thống trị của người đàn ông ngay trong cả tâm tư của người cấp dưới nàng, và có thể, không hơn gì là một cơn ác mộng bực mình. Nhưng nàng cũng có những phút giây bối rối, nhất là những lúc Charley ngồi cạnh nàng, hay cầm lấy tay nàng. Chúng thường khiến nàng cau đôi lông mày xuống khi nàng nhìn anh, có vẻ hơi cấm đoán anh. Và cũng với tình huống tương tự, như nàng quan sát anh bây giờ.

"Anh chưa hề giải thích," nàng tuyên bố, "là nghĩa lý gì, đến quấy rầy tôi vào giấc này."

"Đây là thời điểm tốt trong ngày. Tôi đến để đưa em đi ăn trưa."

Nàng tỏ cử chỉ không thích với cái lắc đầu. "Tôi rất bận."

"Em lúc nàng cũng bận rộn, Katharine. Nhưng em sẽ đi."

"Không, tôi không đi đâu hết."

"Ồ, đúng thế, em sẽ đi. Tôi đã đặt chỗ trước ở nhà hàng Embassy."

"Này, nghe đây, Charley," nàng nghiêm nghị phản đối. "Tôi đã nói với anh rồi là tôi có việc phải làm. Làm sao anh có thể cho rằng tôi kiếm sống lương thiện cách nào nếu anh cứ đến quấy rầy tôi như thế này?"

Anh cười to dễ dãi. "Em không cần phải kiếm sống lương thiện. Em là người phụ nữ thành công nhất trong cả khu vực phía Tây của London này. Em có trên tất cả các báo với cái tượng Holbein."

"Có đúng là tôi được đăng trên tờ Sunday Searchlight!"

"Chưa có, nhưng rồi sẽ có. Trở lại vấn đề này, tôi đã đặt bữa trưa rồi."

"Anh đã đặt những món gì?"

"Đến phút này thì tôi nhất định phải biết em thích ăn gì vào bữa trưa. Thật đúng là một phụ nữ đúng nghĩa, xà lách kiểu Florida, báng phồng nhân phó mát.

Nàng không thể chịu đựng được nữa. Mặc dù môi nàng sắp cong lên nhưng vẻ mặt cau có dịu đi. Nàng nhảy dựng lên một cách thân thiện. "Tôi sẽ đi," nàng tuyên bố, "nhưng tôi phải trở lại làm việc tại cái bàn này trong vòng một tiếng. Hiểu ý tôi chứ. Đúng hai giờ trưa! Tôi chỉ đi ăn trưa vì cái bánh phồng, không phải vì anh đâu nhé!"

Charley lần nữa lại cười lớn, ngắm nàng đội mũ vào và khoác cái áo choàng ngắn bằng lông thú lên vai.

"Thế nào em cũng đi mà!" Anh nối gót theo nàng xuống lầu rồi nói thêm: "Tiện thể, sau mục bánh phồng nhân phó mát, Katharine, tôi có điều muốn hỏi em. Em biết không, lại tới lúc tôi ngỏ lời cầu hôn em lần nữa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.