Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

Chương 16



Cô: e tính để cô thư ký ấy 1 mình sau

Nó: sau cô lại hỏi vậy

Cô: trả lời tôi biết đi

Nó: e sẽ nói rõ với chị ấy, sẽ ko sao cả, dù sao chúng e cũng đang tìm hiểu

Cô: hmm e thật biết cách làm cho các cô gái đau khổ

Nó: e biết e sai, nhưng tất cả là đều vì cô, e muốn bù đắp những lỗi lầm mà e gây ra, cô đừng như vậy nữa, nếu cô ko thấy vui e sẽ trở cô về

Cô im lặng suy nghĩ về nó những ngày ko thấy e tôi đã từng mơ rằng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, sẽ ở bên nhau giống như vậy, cuối cùng tôi cũng được toại ý mình, nhưng sao tôi lại thấy trống trải như vậy, Tey bây giờ thật khác xa trước đây

Nó quay sang thấy cô đang ngẩn ngơ, nó nói

Nó: nếu cô ko muốn đi cùng e, e sẽ ko tới làm phiền cô nữa, cô ko muốn tha thứ cho e cũng được, nhưng mà cô đừng buồn như vậy e thấy rất có lỗi đấy, tới nhà rồi, cô mau vào đi, nhớ là ngủ sớm, đừng thức khuya quá, e về đây

Cô đi vào trong, nó cũng quay xe đi về, lòng nó toàn bão tố, cô cũng vậy, cô cảm nhận cô ko còn cảm giác với nó nữa, cô thấy nó rất xa lạ, mặc dù cô từng mong có thể nằm trong vòng tay của nó, nhưng rồi bây giờ cô lại ko muốn ở bên cạnh nó 1 chút nào, còn nó vẫn vậy lái xe đến 1 quán rượu, ngồi suy nghĩ về cô, suy nghĩ về những gì đã qua, nó cảm thấy dù có cố nữa cô vẫn vậy, vẫn sẽ ko thay đổi, nó quyết định sẽ để cô yên, sẽ ko tới làm phiền cô nữa, nếu cô cần nó sẽ có mặt, còn nếu ko cần thì nó tuyệt đối sẽ ko xuất hiện nữa.

Ngày lại ngày trôi qua, nó ko tới tìm cô, cũng ko hỏi han gì, 1 tin nhắn cũng ko, nó trở về với bản chất lạnh lùng còn cô cũng ko quan tâm đến chuyện nó có quan tâm cô ko, bởi vì đã có 1 chàng trai khác đang thay thế nó rồi, dạo gần đây công ty ba cô đang hợp tác làm ăn với 1 công ty cũng khá nỗi trội ở việt nam lúc bấy giờ, chủ tịch của công ty đó là 1 chàng trai rất lịch lãm, anh ta có đôi mắt hút hồn bao cô gái khác, khi thấy cô anh ta đã rất ấn tượng, sau đó có liên lạc với cô rất nhiều, cô cũng ko nghĩ nhiều vì đó là đối tác làm ăn, nên cũng thoải mái với anh ta, 2 người thường đi chơi, ấy thế nên mà cô cũng quên bén đi nó, cũng là lẽ thường tình

Hôm nay là ngày chị ấy sẽ về, vừa về tới chị đã lên kím nó, gõ cửa bước vào, nhìn thấy nó vẫn đang say sưa với mớ công việc, chị đi tới ôm sau lưng nó, nó thấy có người ôm bất giác đẩy ra, nhìn chị, nó lại nhớ về cô, hôm nay chị trở về cũng là lúc nó cần chấm dứt chuyện của nó và chị, ko phải bởi vì sợ cô nghĩ ngợi, mà bởi vì trong lòng nó có cô, thế nên nó ko muốn làm cho chị phải thêm hy vọng, chị thấy nó đẩy mình ra thì cũng rất buồn, nhưng lấy lại tinh thần, chị kéo ghế ngồi xuống kế nó, hỏi

Chị: mấy ngày nay ko có tui, mấy người ốm đi nhiều đó

Nó: ốm sao, e thấy mình vẫn vậy mà

Chị: vẫn vậy gì, ốm chắc cũng mấy kí lô rồi

Nó: dữ vậy

Chị: mấy người làm việc quá sức còn ko chịu ăn uống, thế nên mới ốm như vậy, ko có tui nhắc nhỏ là ko biết tự ăn à

Nó: vẫn ăn đủ bữa mà, à công việc sao rồi

Chị: đã ổn hết rồi thưa chủ tịch già chát của tui

Nó: chị mới già đó

Chị: dám chê tui già hả, mấy ngày nay tui đi, mấy người cũng ko biết nhắn tin hỏi han tui hả

Nó: có mà e có nhắn mà

Chị: uk có nhắn mà được bữa đầu à, rồi mấy bữa sau mất tích luôn

Nó: ủa e có như vậy hả, sao e kì vậy ta

Chị: hay quá còn nói, chắc giờ có cô khác rồi, nên cần gì quan tâm tới tôi

Nó: thôi thôi, tối nay e đưa chị đi ăn, coi như là xin lỗi tiểu thư được chưa

Chị: sớ coi chừng tui đó

Cả 2 nói chuyện vui vẻ, buổi chiều cũng đến, cả 2 đều về nhà chuẩn bị cho tối nay, nó qua rước chị, sau đó cùng đi ăn, rồi lại đi chơi, trời cũng khuya dần, lúc này đang ngồi trên xe, là trời điểm thích hợp, nó bắt đầu nói

Nó: Thuý à, e có chuyện muốn nói với chị

Chị: e nói đi, chị vẫn nghe đây ( chị đang bấm điện thoại)

Nó: e biết nói ra điều này sẽ khiến chị ko vui, nhưng mà e nghĩ rằng mình nên nói thẳng sẽ hay hơn

Chị: chúng ta ko hợp có đúng ko

Nó: sao chị biết

Chị: chị biết hết chứ, Tey chỉ có mỗi chuyện đó khó nói thôi

Nó: ùm chị hiểu e thật, đúng vậy e tính nói là chúng ta dừng tìm hiểu, trở về giống như trước kia có được ko, e thấy nói ra rất có lỗi với chị, nhưng e ko muốn làm cho chị tổn thương vì e

Chị: chị hiểu mà, Tey đừng suy nghĩ nhiều nữa, chị ko bận tâm đâu, miễn là Tey ko chối bỏ chị, để chị bên cạnh Tey, chỉ cần là e vui, thì chị cũng đã yên lòng rồi

Nó: sao lại dành tình cảm đó cho e, e thật sự có lỗi với chị

Chị: nếu như biết tại sao, có lẽ chị đã ko như vậy rồi

Nó: xin lỗi chị

Chị: thôi vui lên đi, nhìn mặt e chán chả buồn lói luôn á, haha

Nó: chị khoái chọc e thế nhỉ

Chị: đó là niềm hạnh phúc nhất của chị

Nó: cái đồ đáng ghét, chị thì hay rồi suốt ngày chọc ghẹo người khác

Chị: liu liu

Thế rồi nó đưa chị về nhà, nó cũng về nhà mình, hôm nay nó đã bỏ xuống được gánh nặng, nằm trên giường nó lại nhớ về cô, nó cũng ko biết có nên nhắn tin cho cô ko, vì cả tuần nay nó đã im lặng rồi, nó rất muốn biết bây giờ cô đang làm gì, nó nhớ cô, chưa có giây phút nào làm nó ngưng nhớ cô, còn cô, cô có nhớ nó ko, sao cô cũng ko thèm nhắn cho nó 1 tin nào vậy, cả 2 bây giờ vốn dĩ là gì của nhau, người yêu sao, ko phải, người lạ sao, cũng ko phải, vậy họ là gì, sao họ lại gặp nhau, trao cho nhau hy vọng, rồi lại vứt đi cái hy vọng đó vào 1 nơi nào, sao họ ko biết trân trọng

Sáng nay tập đoàn có cuộc họp, thế nên cô cũng đến, trong phòng họp lúc này đã đông đủ, chỉ có nó là chưa đến, thế rồi cuối cùng nó cũng đến, cô ngồi đó nhìn nó, nó lại trở về với nét lạnh lùng xưa, cô thấy nó như vậy thì cũng hiểu là vì cô, nó đã ngồi yên vị trên chiếc ghế, cuộc họp bắt đầu, rồi cũng kết thúc, nó ra ngoài, lên phòng, cô cũng lên phòng, đã nữa tháng qua cô và nó chưa nói chuyện, cô thấy nó hôm nay thì cũng nhớ ra rằng cô và nó đã có lúc trong gian đoạn vui vẻ hạnh phúc, đã xoá bỏ mọi hiểu lầm, tưởng rằng mọi thứ đã yên, nhưng sao bây giờ lại quay về tình cảnh xưa, cô thấy mình đã dường như quên nó, trong lòng cũng rất khó chịu, muốn lên hỏi han nó, bắt bẻ nó, thế nên đã lên phòng tìm nó

Cốc cốc, cô bước vào, nó ngước mặt lên thấy cô, rồi lại nhìn xuống làm tiếp công việc còn dang dở, cô thấy nó như vậy cũng rất khó chịu, cô thật lạ, khi hó quan tâm cô lại ko cần, khi nó lạnh lùng thờ ơ, thì cô lại khó chịu

Cô bước đến ngồi lên chiếc ghế, nói

Cô: có người nói sẽ bù đắp, nhưng coi bộ là hình như chỉ nói cho vui miệng

Nó: ko có chuyện gì khác sao

Cô: e thật lạ, sao có lúc lại vui vẻ, rồi có lúc lại lạnh lùng, e thật khó đoán

Nó: ko phải cô muốn như vậy sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.