Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

Chương 5



Nó cười buồn quay sang nhìn cô

Nó: dạ e biết r, e cám ơn cô giáo ạ, lần sau e sẽ chăm chú đến sức khoẻ hơn

Cô thấy nó cười nhưng buồn, lời nói cũng ko có gì gọi là thành tâm, liền nói

Cô: tôi muốn hỏi e chuyện này

Nó: cô cứ hỏi ạ, e vẫn nghe và trả lời cô mà ( nó cười)

Cô: tôi có làm gì e buồn à

Nó: dạ không ạ

Cô: tại sao e ko nhắn tin chúc tôi ngủ ngon nữa, e cũng nhờ Minh đem sữa và bánh lên, và e ko còn lén nhìn tôi như trước nữa, tôi cảm nhận được hết, tại sao v, mỗi lần ra về e đều từ chối bạn mình ko đi chơi, mà ra lấy xe đi vội vàng, như e đang cố lẫn trốn tôi vậy

Nó: cô nghĩ nhiều r, e vẫn vậy mà, lý do e nhờ Minh đem lên cho cô vì e thức khuya làm bài trễ nên ngủ muộn, sáng ko lên sớm đem cho cô được, còn e vẫn nhìn chắc do cô ko thấy thôi, cô giảng bài hay gì e phải nhìn chứ ko nhìn sao e hiểu, còn về việc e ko muốn đi chơi vì cuối cấp r, và chuyện e ko nhắn tin cho cô nữa, đơn giản vì e có nhắn cũng ko ai trả lời, thế thôi ạ

Cô: ra là v à, tôi thật sự đã nghĩ nhiều

Nó: thôi chúng ta về thăm mẹ cô đi, cô giáo của e ( nó đang cố làm sao để cô thấy nó vẫn bình thường với cô)

Thế r về thăm mẹ cô xong nó cũng bước ra về, suốt buổi thăm mẹ cô nó ko thèm nói tới cô, cũng ko thèm nhìn cô lấy 1 lần, khi về nó giả vờ trọc cô cười nó nói!

Nó: cô giáo à e về nha, cô giáo của e đừng nghĩ nhiều nha, nghĩ nhiều sẽ ko tốt đâu ạ, sẽ xấu lắm

Những lời nói đó ko khiến cô vui, mà chỉ khiến cô thấy vỡ lòng, cô cảm thấy những lời nói đó đều nói dối, nhưng nó và cô rốt cuộc là gì, cô ko hiểu, cô nhớ lại lời của nó mà thấy nhói trong tim, cô bất lực lắm, cô muốn nó giống như trước đây quan tâm cô, nó bây giờ thật lạ lẫm, cô biết mình đã yêu nó r, nhưng bây giờ phải làm sao, cô và nó, có thể sao, cô bật khóc vừa khóc cô vừa cười, cười vì nó thật biết cách làm cô đau, làm cô vui và buồn, làm cô nhớ nó, và bây giờ làm cô điên dại @

Nó về tới nhà, buông mình ngồi trước cửa, hôm nay thật tồi tệ, nó mém đã xiêu lòng, nhưng may thay, lúc đó lý trí nó mạnh mẽ hơn, nên không để mọi chuyện đi quá xa, nó sngh về những lời cô nói, từng câu từng chữ nó đều không quên, cô hỏi nó như nó và cô đang quen nhau, và 2 người đang giận dỗi nhau v, thật sự lòng nó khi đó rất vui, nhưng nó phải kìm nén, nó phải giấu trái tim của mình vào sâu bên trong, ông trời thật cách biết đùa dỡn nó mà, nó chợp mắt, trong giấc mơ nó cũng thấy cô, nhưng đau lòng nhất là thấy cô cùng đi với người đàn ông khác, con tim này chỉ muốn vỡ ngay trong mơ.

Sáng hôm sau, nó tới trường với gương mặt lạnh giá, nó giận hờn vu vơ 1 mình, vì cả trong mơ cô cũng khiến nó đau lòng, mọi người ai cũng đều cười nói, xung quanh đều hiện hữu những điều tốt đẹp, nhưng nó sao lại cảm thấy tẻ nhạt, hôm nay cô bước đến trường cũng ko vui vẻ gì mấy, trong 1 căn phòng đầy ấp người vui vẻ nhưng chỉ có 2 người ko hề có niềm vui, lâu lâu nó lại nhìn cô, nhưng cô lại ko thấy, và cũng lâu lâu cô lại nhìn nó nhưng cũng ko thấy, ko thể chịu nỗi nữa rồi, cả 2 lòng đang như lửa, họ bực tức đối phương không nói được nên lời, thế r cuối giờ đã đến

Nó loay hoay với đống tập vở, Pon và Minh đã quyết định hôm nay phải kiu nó đi chơi cho bằng được

Pon: này nhóc, đi chơi coi m làm gì mà cứ hẹn lại suốt, t nóng m lắm r đó

Minh: ủa nay sinh nhật bé Ana đó, sao m không tới chúc con nhỏ

Pon: ủa sao t quên v ta, ê v thằng này hôm nay phải đi mới được

Nó: sinh nhật sao? ( nó nhướng mày lên nhìn)

Minh: uk ba, con bé kiu t gữi lời nhắn cho mày, mà mày xem ko thèm rep, tức á

Nó: t nghĩ m nhắn đi chơi chứ có ko biết là sinh nhật, v thôi về nhà tắm rồi tao qua mày

Cô đã nghe vì lúc nãy còn đang kiểm bài, cô ra về, trên mặt hậm hực ai cũng khiếp, tối đó cô cũng được 1 người bạn rũ đi chơi, hôm nay cô đang muốn giải stress nên đã đồng ý, tới 1 nhà hàng nhỏ, cô và bạn của mình chọn 1 nơi tối tối, bởi cô ghét đám đông và ánh sáng, ngồi 1 lúc cô vô tình thấy Minh và Pon, cô mới nhận ra là chúng nó đi sinh nhật ở đây, thế rồi cô mong ngóng đợi nó đến, để được nhìn nó, cô nghĩ tới thì tức mình, cầm ly rượu lên uống hết 1 hơi, cứ tiếp tiếp sau đó đều như vậy, cuối cùng nó cũng tới, nó tặng quà cho cô bé, 2 đứa rất thân mật với nhau, nhìn vào cứ tưởng họ đang quen nhau, cô ngồi đó cứ hớp hết đi này đến ly khác, đô của cô cũng rất mạnh, nên vẫn chưa xĩn, nó ngồi vào bàn cô bé cũng ngồi theo, cả buổi tiệc đầy người nhưng cô bé vẫn chọn ngồi với nó đến cuối tiệc, hôm nay nó ko muốn uống vì tâm trạng ko đc tốt, khi say nó thường bộc lộ ra ngoài, nên cương quyết sẽ không để mình say, tiệc cũng tàn, mọi người ra về, cô thì vẫn ngồi 1 gốc nơi đó, uống không ngừng nghĩ, bạn cô có khuyên cỡ nào cũng vậy, vô tình Pon và Minh đi tolet thì thấy cô, tụi nó gọi với thằng Tey lại

Minh: Tey, Tey, cô ở đằng kia, đằng kia kìa ( vừa nói vừa thở gấp)

Pon: m qua đó đi, tao thấy trên bàn nhiều ly rượu lắm rồi, để tụi tao đưa bé Ana về cho

Lúc này nó nhìn theo thì thấy cô, lúc đó cô cũng đang nhìn nó, bạn cô cũng đang nhìn cả 2,

Nó: không cần đâu, có người ngồi với cô rồi, chúng ta về thôi

Nó đi với 1 tâm trạng lạnh nhạt, cô thấy nó quay lại nhìn rồi mà vẫn bước đi, lòng cảm thấy nóng hơn, nó như vậy là sao chứ, rõ ràng là nó để ý cô, rồi cũng chính nó mở cửa bước vào tim cô, rồi giờ đây khi cô say xĩn, thì nó lại coi như không quen biết, không quan tâm, rốt cuộc là nó đang diễn vở kịch gì mà khiến người khác lại đau lòng như vậy, cô cười nhạt nhẽo, bạn cô thấy tình cảnh đó thì cũng hiểu ra, sau đó cô say khướt đi, bạn cô cũng là con gái, nên không thể đở cô về, lúc đó bạn cô quyết định cho anh cô tới đưa cô về, nó thì khi về cảm thấy khó chịu, nó quyết định quay lại, nhưng rồi thật trớ trêu thay, nó thấy chồng cô đang bế cô lên xe, cảm giác lúc đó thật rát lòng, nhìn họ thật xứng, nó nghĩ thầm trong lòng

Nó lạc lõng, nó chơi vơi, nó cảm thấy cuộc đời này thật tàn nhẫn, nó nghĩ chắc do cô cãi nhau với chồng nên mới uống nhiều như thế, vậy mà khi nay nó còn tưởng cô uống là vì nó, nó cảm thấy nó thật ngu ngốc, sau đó nó la cà vào 1 quán rượu lạ, nó cứ uống và uống suốt đêm, vừa uống nó vừa khóc, khóc xong lại cười, cười đã rồi lại khóc, ông chủ quán thấy nó thật đáng thương, về đêm quán này thường rất ít khách, chủ quán cũng thường tâm sự với những con người say mèm, ông cố ý bắt truyện và hỏi, nhưng nó ko nói gì, chỉ uống, sau đó nó ngất đi, vì uống quá nhiều

Ông gọi điện cho người nhà nó, và đưa nó về.

Nhà nó thì chỉ có mỗi bà vú, và chồng bà, bà thì trông côi nhà cửa, và chăm sóc cho nó, còn chồng bà thì coi ngó sân vườn, và chăm lo xe cộ cho nhà nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.