Trong một quán cà phê thanh nhã, không khí đậm chất cỗ xưa tạo cho người ta một cỗ thanh nhàn, dễ chịu.
Chu Tiểu Uyên cùng Hỏa Liêm Bang ngồi ở một góc khuất trong quán. Đây là thói quen giữa hai người. Thật ra cũng không có lí do gì đặc biệt. Chỉ là lúc còn nhỏ, cô thì hay nghịch ngợm ham chơi luôn lén chạy đi lại như trùng hợp mà cố ý luôn chạm mặt Hỏa Liêm Bang.
Mọi người điều biết, người chiều chuộng cô nhất trừ ba cô ra thì chính là Hỏa Liêm Bang, hắn không chịu nổi cô nhõng nhẽo tiếp tay cho giặc giúp cô giấu diếm.
" Máy năm nay, em... Sống tốt không?" Hỏa Liêm Bang ân cần hỏi. Năm đó cô đột ngột biến mất, hắn cũng biết tỏng là ai đứng sau chuyện này nhưng hắn thân cô thế cô không thể giúp gì được. Cho đến tận bây giờ mới thật sự gặp lại.
Cuộc gặp mặt này đến quá mức bát ngờ, dù là người trầm ổn như hắn cũng không nhịn được mà than thở. Nhìn cô gái trước mắt so với trong ấn tượng hoàn toàn khác xa nhau, trong lòng lại một trận, một trận chua xót.
Cô gái lương thiện, đáng yêu, tinh nghịch ngày xưa luôn ỷ laijvaof hắn nay đã trưởng thành, nội liễm hơn và... Biết cảnh giác hơn.
" Em ư? Không có gì đáng nói. Chuyện đã qua, cuộc đời mới, công việc mới cũng được xem là viên mãn" Chu Tiểu Uyên nhấp một ngụm cà phê cười cười.
Mọi thứ sẽ càng hoàn hảo hơn nếu không có sự chát hiện của Thiên Thiên và con trai của cô ấy.
" Năm đó... Anh "
" Đừng nhắc đến những chuyện cũ nữa. Nói về anh đi, anh năm nay cũng đã gần 40 chắc hẳn đã kết hôn, sinh con rồi chứ?" Cô không có quên, người đàn ông này đã từng thề rằng đời này nếu không phải cô thì không cưới.
Thật tình mà nói cô thật sự không có tình cảm sâu nặng gì đối với vị hôn phu trên danh nghĩa kia nhưng bọn họ nhìn nhau lớn lên, tình cảm thân thiết, gắn bó. Cô cũng nhận định bọn họ đã là người của mình.
Nào có ngờ, một cuộc phản bội ngoạn mục...
Chính vì như thế, đứng trước tình cảm chân thành của Hỏa Liêm Bang cô không cách nào tiếp nhận được. Một vị tiểu thư sa cơ thất thế, cùng đường lỡ bước nào có xứng với một nam nhân cao cao tại thượng như hắn?!
"...Ừ" Hỏa Liêm Bang ngập ngừng rốt cuộc cũng chịu thừa nhận.
" Vậy thì chúc mừng anh nha " Chu Tiểu Uyên cười đến trăm hoa đua nở. Nếu thật sự hắn vẫn không chịu kết hôn có khi cô sẽ ân hận cả đời mất.
Nếu nói, Thiên Thiên là người cô có lỗi nhiều nhất thì Hỏa Liêm Bang chính là người cô nợ nhiều nhất. Nợ ân tình, một đời không trả hết.
" Để em nói cho anh nghe một chuyện thú vị. "
" Ưm..." Hỏa Liêm Bang ôn nhu mỉm cười. Hắn hiểu rõ những rối rắm trong lòng cô, mặc dù rất muốn phản bác nhưng hắn lại không nỡ nhìn cô khó xử.
" Em hiện là giản viên đại học trường quý tộc, ban ngoại ngữ. Anh nói xem, em sẽ được phân vào lớp nào đây?"
" Là lớp đặc biệt" Hỏa Liêm Bang không chút do dự trả lời.
" Ủ? Sao anh biết?"
" Với khả năng của em, được phân vào lớp đó không có gì phải bàn cải cả. Nhưng mà, anh không hi vọng em tiếp tục làm việc ở đó. Ngôi trường đó, quy tắc rất quái dị " Anh mỉm cười tao nhã xoa xoa mái tóc cô, cưng chiều.
Chu Tiểu Uyên bước vào xã hội năm 15 tuổi, 15 năm trước cô vẫn còn là một vị tiểu thư được người người cưng chiều, tay không chạm nước. Đừng nói đến trình độ học vấn ngay cả những điều cơ bản nhất cô cũng chỉ học cho có mà thôi.
Thế mà cô dựa vào những điều cơ bản như có như không đó, xin vào một công ty nhỏ làm việc, từng ngày từng ngày rèn giũa kĩ năng, học vẫn của mình. Đến khi cô có thể đặt bước chân lên tầm cao mới, một sự việc lại bất ngờ xảy ra.
Thật khó khăn cô mới thoát khỏi bàn tay của nhóm người kia, bây giờ lại tự đâm đầu vào. Thế nào cũng có một ngày cô bị bọn họ tóm lại. Mà hắn từ trước đã không thể giúp đỡ cô, mấy năm sau càng lực bất tòng tâm.
" Liêm Bang này, anh không nên nhìn em với ánh mắt khi xưa nữa. Đã 13 năm trôi qua rồi, thời gian dài như vậy, ai mà không thay đổi đây "
" Thực ra, Tiểu Uyên à, nếu em đã trở lại rồi thì hãy để anh chăm sóc em đi. Không phải anh đánh giá thấp em nhưng có đôi lúc em không nên phải tỏ ra mạnh mẽ"
" Lòng tốt của anh em nhận, bất quá đây là cuộc sống của em, em có thể tự lo liệu cho chính mình.... Anh nói đúng, em không nên tỏ ra mạnh mẽ, bởi vì đây chỉ là một lớp vỏ mỏng manh mà thôi, mỏng tới mức ai cũng có thể nhìn thấu nó. Nhưng có đôi lúc chúng ta không biết bản thân mãnh mẽ tới mức nào, cho đến khi mạnh mẽ là quyết định duy nhất mà ta có. Mười ba năm, em đã có đủ sự kiên cường để đối mặt với sự tàn nhẫn của cuộc đời này, đủ để em có thể sống tốt mà không cần sự giúp đỡ của bất kì ai "
Chu Tiểu Uyên nói rất chậm, rất chậm giọng nói trầm thấp mơ hồ.
" Em là trách anh sao?"
Chu Tiểu Uyên lắc đầu.
Cô không phải đang oán trách anh năm đó không giúp mình, bởi cô không có tư cách đó, cô không có tư cách bắt anh phải làm gì cho mình. Cô nợ anh quá nhiều rồi.
Ngược lại, cô cành muốn để anh biết bản thân cô đã trưởng thành, đã có thể tự đứng trên đôi chân của mình, có thể chịu trách nhiệm với những điều mà mình làm để anh không phải bận tâm về cô, phải áy náy. Anh...nên có một cuộc sống tốt hơn, không phải sao?
" Thực ra từ lúc nhìn thấy em, anh biết em đã thay đổi rồi, không còn là cô bé luôn núp dưới sự che chở của anh nữa. Mà như thế đôi khi lại tốt, anh luôn tôn trọng ý kiến của em " Hỏa Liêm Bang búng lên chóp mũi cô một cái, giọng nói ôn nhu dịu dàng như trong trí nhớ.
Cô gục đầu xuống không cho anh thấy đôi mắt đã đỏ hoe lên của mình. Anh ấy vẫn luôn như vậy, luôn thấu hiểu cô như vậy. Cô năm xưa đúng là bị mù mới bỏ qua người đang ông tốt như anh. Nhưng mà, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cô thể cứ nuối tiếc quá khứ mà tiếp tục dỡ lỡ tương lai.
Anh bây giờ có cuộc sống của anh, cô cũng có khoảng trời riêng của mình.
Hai người bỏ qua sự nặng nề ban đầu, tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Giữa cô và anh luôn có một sự hòa hợp mà người khác không thể chen vào. Cho đến khi,...
" Ba à, chuyện này là thế nào?" Giọng nói lạnh lùng vừa quen thuộc vừa xa lạ cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Nhìn qua, đập vào mắt của họ là gương mặt điển trai, góc cạnh rõ ràng của Hỏa Diễm. Mặc dù hắn thật sự rất đẹp trai nhưng ánh mắt lại quá mức lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi, nay trong đôi mắt đó bùng lên hai ngọn lửa như muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.
" Tiểu Diễm, sao con lại đến đây?"
" Hỏa Diễm?"
" Tôi không ở đây sao có thể thấy cảnh hai người ân ân ái ái với nhau kia chứ?!" Giọng điệu của hắn rất không thiện cảm.
" Tiểu Diễm không phải đâu. Cô ấy là dì của con đấy "
" Dì ư? Vậy còn muốn chơi trò yêu đương cấm luyến nữa à, khẩu vị cũng thật nặng " Lời này của hắn, khó nghe vô cùng. Cũng thành công thu hút sự chú ý của những người trong quán.
" Con..."
"Hỏa Diễm, chú ý lời nói của cậu " Chu Tiểu Uyên không chút hoang mang, chỉ bình tĩnh đáp lại như một vị trưởng bối dạy dỗ con cháu.
" Thế nào, cô giáo, tôi nói sai sao? "
" Ai biết được chứ... Nhưng mà tôi biết một chuyện còn thú vị hơn nữa cơ " Chu Tiểu Uyên mỉm cười tinh quái: " So với mối quan hệ cấm luyến mà cậu nói thì đồng tính luyến có vẻ hấp dẫn hơn đi "
Chu Tiểu Uyên thản nhiên mỉm cười nhìn sắc mặt tái mét của Hỏa Diễm rồi lại phức tạp nhìn về phía Hỏa Liêm Bang. Cô không ngờ thế mà cũng có một màn này. Đúng là... Ông trời trêu ngươi mà...
Trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh hai nam sinh tỏ tình, rồi đến thái độ cay nghiệt của Hỏa Diễn đối với mình thêm cả ánh mắt như phẫn hận, như đau đớn hắn nhìn Hỏa Liêm Bang thì cô, cũng hiểu rõ rồi.
Hỏa Liêm Bang... Anh vậy mà cũng phải chịu số phận này a...
" Cô là có ý gì?" Hỏa Diễm nhìn cô đằng đằng sát khí.
" Tôi nghĩ cậu hiểu rất rõ là đằng khác. Tôi khuyên cậu một câu, dù là chuyện của tôi hay của cậu mà oanh tạc ra ngoài thì người chịu khổ không phải là tôi. Cậu biết đấy, tôi chẳng có gì nên chẳng sợ mất gì " Cô cười cười nhìn hắn, cố ý tránh chỉ đích danh người trong cuộc. Ít nhất co không muốn thấy anh bị tổn thương.
" Xem như cô lợi hại " Hỏa Diễm biết mình đuối lý, chỉ có thể kéo Hỏa Liêm Bang rời đi:" Ba, chúng ta rời khỏi đây "
" Khoan đã, Tiểu Uyên, chuyện này không phải... "
Anh chưa nói hết cô đã chủ động cát ngang: " Em cái gì cũng không biết đâu. Anh yên tâm rời đi đi "
Rồi hắng giọng nói với Hỏa Diễm: " Hỏa đồng học, trong tình yêu không phải cứ cưỡng ép là có được. Đôi khi cậu phải tìm hiểu tâm ý của người đó rồi mới tiến hành theo đuổi. Hành sự theo cảm tính thường không có kết quả tốt đẹp. Người đó yêu ai, thương ai, cậu phải tìm hiểu rõ đừng để ghen tuông che mờ mắt "
Bước chân của Hỏa Diễm không hề ngừng lại nhưng nhìn sắc mặt của hắn cô biết hắn đã nghe lọt tai lời cô nói. Chỉ cần như vậy thôi cũng có thể giảm đi thiểu số những tổn thương sau này. Cô không hi vọng anh ấy lại đi trên con đường lầm lỗi của cô.
Bất quá, anh ấy không giống cô. Anh ấy có tình chỉ là ngại không thổ lộ mà thôi. Cô đã nói rồi mà, 13 năm ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Chúc... cho một cuộc tình đẹp sẽ nở hoa, kết trái.
Chu Tiểu Uyên rời khỏi quán nước, thả chậm bước chân trên đường. Gặp được Hỏa Liêm Bang cô đành phải dờ của hẹn vố Nhạc Ly lại thành ra bây giờ khá là rảnh rỗi. Bất quá cô chư cảm thán được lâu, một chiếc xe đua thể thao từ đừng sau phóng tới dừng lại bên cạnh cô.
Chu Tiểu Uyên giật thót tim suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngã vật ra đất.
Cửa kính hạ xuống gương mặt lãng tử đầy lo lắng của Mị Thần xuất hiện. Cô chưa kịp chửi rủa hắn mấy câu đã bị hắn chớ lời trước: " Cô giáo, Nhạc Ly gặp nguy hiểm rồi "
---+-+-+-+-+-------+++---+-+-+++-------
Chương mới xong rồi đây. Truyện sắp đến đợt cao trào rồi đó nha. Muốn chương mới sơm thì chiếu theo luật cũ mà làm nha