Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 32



Tại nhà cô

Vừa thấy con gái cưng về tới nhà thì hai người già đã nhảy ra hỏi han.

- Mẹ cô: Sao rồi con gái. Chấm người ta rồi phải không???

- Cô: MẸ àaaa *đỏ mặt*

- Mẹ cô: Người xuất sắc như Gia An khó tìm lắm đó. Dù nó là con gái nhưng nó không thua một đứa con trai nào đâu. Con phải biết nắm bắt cơ hội đó

- Ba cô: Đúng đúng. Ba mới nhìn là đã chấm nó rồi đó

- Cô: Không nói với hai người nữa. Con đi lên phòng đây

- Ba, mẹ cô: Con gái chúng ta cuối cùng cũng tìm được một người để gửi gắm rồi.

Sau khi chạy như bay lên phòng thì cô liền nằm dài trên chiếc giường rộng lớn của mình.

- Cô: Cuối cùng đã chờ được em. Nhưng sao em lạnh nhạt với cô quá vậy??? Chẳng lẻ em hết yêu cô rồi sao??? *lắc lắc đầu* Không thể nào. Không được mình phải giành lại trái tim em ấy mới được. Nhưng mà…phải bắt đầu từ đâu đây ==

————————

Tại một công ty con của tập đoàn Phương thị, trên tầng cao nhất của toà nhà tráng lệ một bầu không khí thật yên ắng, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh của cây bút đang lướt trên những tờ giấy, tiếng máy lạnh đang phả vù vù và tiếng của thư kí đang thông báo lịch trình ngày hôm nay.

- Thư kí (Diệp Anh): Hôm nay ngài có một cuộc họp vào lúc 9g30, 12g sẽ ăn tối cùng phu nhân, 5g có một buổi xã giao,….

- Nó: Hôm nay tôi hơi mệt, cô huỷ buổi xã giao đi- nó không ngẩn đầu lên mà cứ tiếp tục chăm chú vào phê duyệt văn kiện.

Hình ảnh đó làm cho cô thư ký say đắm, tuy đã làm việc được 2 năm nhưng cô vẫn không thể nào miễn dịch được với sức hấp dẫn của con người này. Từ nó toả ra một sự hấp dẫn khó tả đối với người khác, một khuôn mặt lạnh lùng đẹp như tạc tượng, dáng người cao ráo cân đối, tính cách lạnh lùng, làm việc quyết đoán, dù còn rất trẻ nhưng đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia. Những tiêu chí đó đủ để cho nó trở thành hình mẫu kí tưởng của mọi cô gái, và cô (Diệp Anh) cũng không ngoại lệ.

- Nó: Còn có việc gì sao???

- Thư ký: Dạ không. Tôi xin phép ra ngoài

Nó nhìn theo bóng dáng của Diệp Anh mà thở dài. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó thay thứ ký rồi, họ chỉ nhìn vào tiền bạc và ngoại hình của nó mà tìm mọi cách quyến rũ nó làm nó rất mệt mỏi. Diệp Anh là người đã theo nó 2 năm, đối với mọi người thì cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ với dáng người chữ S làm bao nhiêu người say đắm nhưng đối với nó Diệp Anh chỉ là một cô thư ký bình thường mà thôi. Đối với nó người phụ nữ quan trọng nhất, xinh đẹp nhất vẫn mãi là cô, Dương Hoài Vân. Tuy rằng rất vui khi nghe cô nói cô thích nó, nhưng nó vẫn lo sợ, sợ một mai cô nhận ra cô không thích nó như những gì cô tưởng, sợ sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa nên nó không giám chấp nhận tình cảm của cô. Mặt khác nó cũng cho rằng mình không xứng đáng với cô, cho dù bây giờ nó đã thành công, đã có thể bảo vệ che chở cho cô chứ không phải là một đứa gầy yếu như xưa nữa nhưng dù gì thì nó cũng chỉ là con gái, cũng không thể cho cô một gia đình trọn vẹn được.

Cốc…cốc…cốc….-tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của nó

- Thư ký Diệp: Đã tới giờ họp, mời tổng giám đốc qua ạ

- Nó: Ừ

Sau một thời gian các vị quản lí phải căng não báo cáo cho nó về tình hình của công ty trong quý vừa qua thì cuối cùng cuộc họp đã kết thúc.

Reeng…reeng…reeng…-vừa bước chân ra khỏi phòng họp tiếng chuông điện thoại của nó đã reo lên

- Nó: Con nghe

- Mẹ nó: Gia An mẹ đang ở nhà hàng của Thiếu Dương đây. Con mau mau qua đây đi

- Nó: Vâng con biết rồi

- Mẹ nó: Nhanh nhanh bốn chân lên, đừng có mà lề mề đó

- Nó: Dạ (làm như mình là chó vậy ==)

Tại nhà hàng của cậu, nhiều năm sau nơi đây càng ngày càng phát triển rộng lớn hơn, càng xa hoa và đông khách hơn.

Nó bước vào với bộ đồ vest cắt may tinh tế hợp với dáng người màu đen kết hợp với khí chất và khuôn mặt như tạc tượng của nó làm cho các cô gái ở đây đều bị thu hút.

- Cô: (Hừ….càng ngày ong bướm vây quanh em càng nhiều vậy ==)

- Mẹ nó: Sao giờ này mới đến, mau mau ngồi xuống đi

- Nó: Sao cô lại ở đây???

- Mẹ nó: Hai đứa từng là cô trò mà không nói cho mẹ biết gì hết. Hôm nay mẹ rủ Hoài Vân đi mua đồ nên sẵn tiện mời cô ấy dùng cơm luôn.

Nó nhìn cô, rồi không nói gì nữa mà yên lặng ngồi vào bàn. Sau khi ngồi không bao lâu thì mẹ nó nhanh chân viện cớ đi khỏi để nó và cô ở lại với nhau. Bầu không khí rơi vào trầm mặc nên cô phải lên tiếng phá vỡ cái không khí trầm mặc ấy.

- Cô: Gia An, em thích ăn món gì để cô gọi

- Nó: Không cần đâu. Gọi món cô thích ăn là được rồi

- Cô: Cô muốn hiểu thêm về em, nên em hãy cho cô một cơ hội nữa đi- cô nhìn nó bằng ánh mắt tha thiết. Nhìn ánh mắt ấy nó cảm thấy động lòng nhưng nó nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy đi.

- Nó: Để làm gì chứ, mọi thứ đã không thể quay lại như xưa nữa rồi. Cô có cố chấp đi chăng nữa thì cũng không thể hàn gắng lại được. Vậy nên cô hãy tìm cho mình một chàng trai khác xứng đáng hơn đi. Tôi dù gì thì cũng chỉ là con gái thôi.

Nói rồi nó bỏ đi mặc cho cô ngồi đó nhưng bị hoá đá.

- Cô: Em bắt cô tìm kiếm ở đâu đây khi trái tim cô chỉ có mỗi mình em. Là con gái thì sao chứ, cô yêu chính là con người em mà- những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

- Cậu: Rồi cậu ấy cũng sẽ nghĩ thông suốt thôi, cô đừng quá đau buồn- cậu đưa tờ khăn giấy cho cô

- Cô: Cảm ơn em. Hy vọng là vậy- cô cũng đứng lên đi ra khỏi nhà hàng

Nhìn bóng lưng cô đơn của cô mà cậu thầm thở dài cho hai con người này. Do lúc đầu không biết quý trọng nên đã lỡ nhau bao nhiêu năm trời, những năm qua cô đau khổ thế nào không phải cậu không thấy, cậu biết chắc rằng nó cũng không khá hơn là bao nhiêu.

- Cậu: Yêu nhau mà tại sao lại làm khổ nhau vậy chứ. Không biết họ có thể vượt qua mọi rào cản để bên nhau không đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.