Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 68: Chơi thuốc



Mọi ngày nói bóng gió về việc yêu nhau giữa cô trò còn chưa đủ, Lâm còn sỗ sàng hơn khi đôi khi còn muốn chạm vào nàng. Dung nhiều lần nhắc nhở về vấn đề này với em ấy nhưng hình như nói vẫn chưa đủ, vậy nên nàng cũng không biết làm sao, nếu mách lên ban giám hiệu trường thì sợ em ấy bị kỉ luật, mà nếu không thì tới lượt nàng bị kỉ luật. Mọi chuyện càng lúc càng nan giải, nhưng ít nhất Dung còn thấy may mắn khi Hương không biết chuyện này, cho đến một ngày Hương đang vô tình biết.

Hôm đó Lâm chuẩn bị ở cốp xe đầy ắp hoa hồng, hắn đứng tựa vào xe, thư thả chờ nàng đi dạy xong trở về. Vì không biết có Lâm đang đợi mình nên Dung và Hương cùng nhau đi ăn rồi mới trở về nhà, đến ngay dưới chung cư thì thấy một chàng trai đứng đợi, tay còn cầm bó hoa nên Hương đoán người này chuẩn bị tỏ tình. Thấy vậy Hương mới trêu: "Xem người ta chuẩn bị tỏ tình kìa chị!"


Mặt của Dung tái mét lại khi thấy là Lâm, nàng từng bị nhiều vệ tinh vây quanh nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vệ tinh nào mặt dày như thế này, nàng đã tỏ rõ ra là mình có người yêu rồi, còn bảo không có tình cảm với hắn, vậy mà hắn vẫn như oan hồn chưa tan để bám lấy nàng. Dung giả đò không quen biết hắn, cùng Hương đi vào bãi đỗ xe của tòa nhà.

"Dung!" Tiếng của hắn vang lên rõ ràng, dứt khoát.

"Chắc gọi ai đó tên Dung."

Hương nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy tên "sắp tỏ tình" kia dí theo xe của hai người, còn Dung nào khác ngoại trừ Vũ Thị Phương Dung nhà cô? Đầu Hương phút chốc nóng lên, giống như một trái cà chua sắp nổ, tên kia còn dám gọi thẳng tên của vợ cô!

"Đừng ngừng xe lại..." Giọng của Dung gấp đến độ không thể gấp hơn, đừng dừng xe lại, chết nàng mất! Nàng không sợ mình làm tổn thương Lâm, nàng chỉ sợ nàng vô tình chọc Hương của nàng ghen, sợ nhất là mặt em ấy không vui, sợ vô cùng.


Hương ngang ngạnh dựng chống xe xuống, xoay mặt lại nhìn kẻ vừa mới gọi tên vợ nàng. Dung âm thầm đau đầu, kì này chết nàng mất rồi.

"Dung ơi..." Hắn tha thiết gọi, gọi nhiều thêm một tiếng càng thành công biến gương mặt vui vẻ của Hương ban nãy thành xám xịt màu chết chóc. Dung dựa người vào người Hương, nhỏ giọng nũng nịu nói: "Hương ơi... mình về nha?"

"Không, em muốn nghe xem người ta muốn tỏ tình ra làm sao."

Nhìn thì thấy rất là bảnh, quần áo thẳng thớm, hàng hiệu từ trên xuống dưới, xe chạy còn là xe hơi xịn.

Hương không biết cậu chàng hiện tại làm nghề gì, giàu ra sao, nhưng cô muốn biết người này muốn tỏ tình ra sao. Vì người của cô tiếp xúc với kẻ có tình cảm với người của cô, lâu ngày mới có thể sinh tình, cô càng muốn biết vì sao mà sinh tình.

"Em muốn về nhà, mình về nhà nha?"


Hương nhếch cánh môi lên cười khẽ, còn khiến Dung nhà cô gấp đến mức phải nũng nịu xưng em với cô. Bình thường cô chỉ ép được chị ấy xưng em khi trên giường, mỗi lần như vậy đều là làm cho chị ấy thần hồn điên đảo, mệt mỏi không còn chút sức nào nữa mới có thể ép chị ấy xưng một tiếng em trìu mến như vậy.

"Em biết chị đang nghi ngại chuyện tuổi tác của chúng mình, em không sợ gì hết, yêu chính là yêu thôi tuổi tác không quan trọng đâu." Hắn bày tỏ rất chân thành, ánh mắt như muốn viết lên bốn chữ tôi rất chân thành mà nhìn Dung.

"Cô không yêu em chút nào hết! Một chút cũng không, đừng nói đến tuổi tác, ngay cả em có lớn hơn cô cô cũng không yêu em."

Dung ngập ngừng: "Chưa kể... cô yêu người yêu của cô rất nhiều."

So với thứ tình cảm non nớt của Lâm, Dung biết tình yêu của nàng dành cho Hương sâu sắc hơn nhiều, không phải cơn say nắng nhất thời, cũng không phải là ham mê một thứ mới mẻ. Tình yêu của dành cho Hương nhẹ nhàng như nước, quấn quít, quẩn quanh, mềm mỏng như thế lại chẳng có cách nào thoát ly, chỉ đành mãi mãi ở bên cạnh.
"Người cô yêu có gì tốt hơn em? Cô nói xem? Em giàu có, em có ba mẹ rất giàu, cô muốn có tiền em cho cô tiền, cô muốn nhà em cho cô nhà, bây giờ cô không cần yêu em cũng được, ở bên em một thời gian thôi em cho cô thứ cả đời cô cũng chẳng có được!"

"Cô có cả thế giới của riêng mình rồi, cô cũng không có nhu cầu yêu em hay yêu tiền của nhà em, vậy nên đừng làm phiền cô nữa."

Lâm định bước đến nắm lấy cánh tay của Dung nhưng Hương gạt ra, lạnh giọng bảo rằng: "Đến đây tìm Dung nữa thì đừng trách chị đánh trẻ em nhé?"

"Chị biết tôi là ai không?"

Hương phì cười rồi thu lại nét cười của mình ngay lập tức: "Ngay cả mình là ai cũng không nhớ thì nên về xem lại giấy khai sinh đi nhóc, làm phiền vợ chị chị đánh cho bầm mắt bây giờ."

"Vợ... vợ?"

"Ừ, người này là bạn đời của cô." Dung nghe người kia nhận mình là vợ nên mừng không thôi, ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Hương mà giới thiệu.
Sau khi lên nhà rồi Hương cũng không nói chuyện với Dung nữa, tính của Hương khi ghen rất lạ, không làm ầm lên cũng không đòi hỏi hạch sách nàng giải thích, em ấy chỉ lẳng lặng trốn ở một góc xem thử dạo gần đây mình có gì không tốt không, nếu không có gì không tốt em ấy sẽ sửa, để không phải mất nàng.

Nhưng quãng thời gian em ấy im lặng để tự vấn bản thân mình là quãng thời gian khó khăn của Dung, Dung sống hầu như là dựa vào Hương, thiếu em ấy một chút cũng như là cá bị quẳng lên bờ, khó khăn, nhìn chỗ nào cũng thấy bóng dáng của em ấy hiện hữu. Nàng thèm muốn được nghe giọng nói của Hương, nhưng em ấy mỗi lần như thế này đều cấm khẩu, nàng chịu không nổi.

Buổi tối hôm sau Dung đi hát xong thì thấy Lâm đang ngồi đợi nàng, vì hôm qua sợ nói mà hắn chưa hiểu nên Dung mới đi lại bàn của Lâm, ngồi xuống nói chuyện. Nàng muốn lần này giải quyết triệt để không để lại dư âm gì nữa, nhưng chẳng hiểu sao mùi của Lâm hôm nay rất khó ngửi, khiến nàng có hơi khịt mũi để mùi bay bớt không vào trong khoang mũi mình.
"Em xịt nước hoa mùi khó ngửi vậy?" Dung càng ngửi càng thấy nồng, cả người nàng choáng váng không thôi.

Lâm đặt mua loại nước hoa kíƈɦ ɖụƈ này từ nước ngoài về, bỏ tận năm triệu để mang được về nước nên không thể nào không có tác dụng được, hắn muốn cho dù không có được tình yêu của nàng cũng phải có được thân thể của nàng, làm gì có chuyện hàng ngon lại để "chơi ô môi" như thế.

Đến khi cả người Dung bức bối không thôi, Lâm đi lại gần nàng ra hiệu cho nàng đi cùng hắn, để hắn dìu ra taxi. Dung không đồng ý, nàng dằn tay mình ra mạnh mẽ, mùi hương của Lâm càng lúc càng nồng, chúng khiến nàng khó chịu và choáng váng như suýt ngất.

Hắn dùng sức định dìu nàng đứng dậy thì có người phát hiện ra chuyện này báo cho Thư, Thư vội vã chạy từ nhà vệ sinh ra, khóa quần còn không biết kéo chưa.
"Ê, buông bạn tao ra!"

Lâm chạy mất. Hắn từng thấy Dung có bạn nói chuyện ở đây, hắn còn tưởng là bạn hẹn đến chỗ này chơi, thì là là người chỗ này. Thư ra hiệu cho mấy em chạy ra dí bắt cho bằng được hắn, dắt vào trong bãi đỗ xe khuất camera mà đánh cho hắn một trận.

"Em có sao không?"

"Không sao... Chị gọi Hương giúp em đi, bảo em chóng mặt quá."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.