Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 12: Ác độc tê dại Tiểu Điếm (đầu)



Editor: Bỉ Ngạn Hoa*

Tối hôm qua cô cực kỳ không ngủđược, cả đêm đều một đống giấc mơ kỳ quái.

Đầu tiên là nằm mơ thấy mình đi biễu diễn ở Đại hội âm nhạc, rồi Tiếu Bạch đột nhiên chạy lên khán đài, tay cầm một bó hoa còn chân thì quỳ xuống, nói:”Em gái cây xoài, anh thích em, đi cùng với anh nhé!" Vốn đang luống cuống còn mang theo chút thẹn thùng của một thiếu nữ, lại thấy dưới khán đài ngồi chật kín học trò của cô, với đồng nghiệp của cô đang kinh ngạc. . . Sau đó chủ nhiệm Từ đang ngồi trước mặt cô, miệng ông ta không ngừng há to. . . . .

(Ngôn ngữ) mồ hôi lạnh bao bọc lấy cả người khiến cô tỉnh giấc, thật vất vả hết một bầy cừu nhỏ, cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng bắt đầu chìm vào giấc mộng.

( Người ) Ghế trong phòng đại học được sắp xếp theo hình bậc thang, có khoảng mấy trăm người ngồi ở bên dưới. Cô thì đang văng nước miếng giảng bài cho toàn thể sinh viên của mình. Phát hiện Tiếu Bạch đang ngồi dưới đó.

(Sách) Trợn mắ há mồm, Tiếu Bạch đột nhiên đứng lên, chỉa thẳng vào lỗ mũi của cô, lớn tiếng mắng chửi: "Cô là cái người lừa gạt!" Sau đó bực tức bỏ đi ra khỏi phòng. . . .

( Nhà) Một lần nữa mồ hôi lạnh toát ra. Khiến cơn buồn ngủ cũng bay đi mất tiêu.

Nằm ở trên giường, mở điện thoại di động ra, nhìn cái tin nhắn quấy rầy mà người kia gửi một lúc, lăn qua lăn lại.

Bốn phía tối đen như mực. Mấy con ve sầu chẳng phân biệt được ngày và đêm, cứ lẳng lặng trên cây kêu văng vẳng mọi nơi.

Nhớ lại khoảnh khắc từ khi vào trường đại học J đến giờ, chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủn. Trong thời gian 1 tháng, có thể phát sinh ra cái gì được đây?

Không phát sinh gì cả.

Đối với một cô gái đã 26 tuổi mà nói, cô sớm hiểu ra rằng, tình cảm giữa hai con người không phải dễ dàng tạo dừng trong một thời gian ngắn được. Dù có chút xíu sự mập mờ, nhưng mà cũng chỉ là do thiếu thốn tình cảm mà thôi.

Đương nhiên là bởi vì sự cô đơn. Suy nghĩ kỹ thì bọn họ cũng không có tiếp xúc thân mật nào nhiều, đơn giản cũng chỉ là cãi nhau rồi đánh nhau hay chửi nhau, tất cả giống như một cô bé cậu bé ngây thơ mới lên tiểu học, có lẽ do tiếp xúc nhiều quá cho nên mới khiến con người ta sinh ra ảo giác.

Có lẽ cái ‘nhớn nhung’ người nọ chỉ là chút cảm giác dành cho tình bạn mà thôi! Không, nói chính xác là do cô suy nghĩ nhiều. . . .

Phải, chính xác là cô suy nghĩ vớ vẫn . . .

Định nghĩa cốt yếu thì việc này chỉ có mình cô bộc phát, cái biểu hiện rung động này nữa, phải khiến mình quay về con đường ‘thiện lương’ mới được. Đó chính là —— khiến mình bận rộn, và không được trêu chọc người ta nữa, không thôi mất hết nguyên tắc vốn có!

Vài tia nắng chiếu rọi vào vào phòng, cả đêm tự an ủi bản thân cuối cùng cũng được giải thoát. Dù sao cũng không có chuyện để làm, mới sáng sớm cô đã lấy ra giày thể dục, quyết định tới sân thể dục chạy bộ.

Trường đại học tổng hợp có sự khác biệt, không ít học sinh ở đây đã tạo cho mình thói quen chạy bộ, mọi người giống như đang chạy đư trong một trận đấu vậy, đều toát ra sinh lực mạnh mẽ.

Theo ánh mặt trời đang lên cao, bước chân cô chạy trốn theo cơn nắng, cảm giác rất tuyệt!

Học kỳ mới, cô phải phụ trách bộ môn Piano kèm theo vài tiết bên hệ Âm nhạc cộng hưởng. Một tuần lẽ 21 tiết, đại khái là tăng thêm so với chỉ tiêu dạo trước.

Giảng viên ở Đại học đều sướng, không cần làm việc đúng giờ, cho nên thì giờ của cô cũng hơi dư giả. Có thể rãnh rỗi làm mấy việc mình thích trong một ngày.

Ví dụ như ngâm mình ở phòng luyện đàn này, như mua đồ này, hay như kéo lũ bạn đi ăn ở mấy quán xung quanh trường nữa này.

Ngày hôm nay cô kéo tho Âu Tiểu Mễ và Chu Lôi Lôi đi tới phố ăn vặt nổi tiếng trong truyền thuyết , nó nằm ngay phía sau trường học cô đang dạy.

Nhắc đến cái con phố ăn vặt này . . . Đó là nơi tương đối giàu có, phong phú. Nó là một con đường dài cỡ mấy trăm mét, đương nhiên ở đây cũng có vài quán café siêu cấp để hẹn hò và thư giản, cũng có vài góc phố chuyên bán đậu hũ thúi, cũng có vài nhà hàng theo phong cách Phương Tây.

Thật sự là thiên đường văn hóa ăn uống ….

Nhớ lại cái thành tựu năm đó, tiểu đội ba người bọn cô là những người sành ăn ở Học viện Âm nhạc X, đương nhiên vừa rất thô bỉ cũng vừa rất dã man trong chuyện này. Trực tiếp gói đậu hũ thúi, mang theo bên người, rồi mang luôn đến quán bán tôm hùm chua cay.

Vừa đi vào quán, thì 100 % người trong đó đều quay đầu nhìn. Ba người bọn cô chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ăn hả hê đến quên hình tượng, quên hết tất cả.

Bị những người ngoài đường chú ý, trong mắt họ thì biến thành vậy: ba đứa con gái đang ở tuổi ‘thanh xuân’, chân không mang giày bỏ trực tiếp lên băng ghế, ăng gặm tay cầm con tôm hùm chua cay, trong miệng còn hô to với ông chủ thêm vài lon bia nữa. . . .

Ôi, cô vốn muốn duy trì hình tượng của mình ở trường. Nhưng lại bị Âu Tiểu Mễ chê bai cái điệu bộ giả tạo của mình, cũng lộ nguyên hình ra , mỗi ngày giả vờ đứng đắn công nhận rất mệt mỏi, rốt cuộc làm chính mình mới thực sự thấy thoải mái nhất!

Vừa ăn nhưng miệng cũng không nhàn rỗi.

Tiểu Mễ: "Mình hỏi này, trường học của cậu có nhiều trai đẹp không? Có người nào được được thì giới thiệu cho mình được chứ?" Cái con sắc nữ này cả ngày lẫn đêm chỉ biết đến soái ca . . .

Vừa nói cái đề tài này, Lôi Lôi nhấc kính: "Có đấy, lần trước mình tới tìm Tiểu Mỹ, phát hiện cậu ấy ở chung với một cậu nhóc rất đẹp trai! Mặt hàng cũng thuộc loại tốt đấy nhé!"

Tiểu Mễ lập tức ném một miếng đậu hũ qua: "Mẹ nó! Sao cậu không báo cho mình sớm sớm tý chứ! Muốn ăn đấm của mình đúng không?"

Cô im lặng: "Không có đâu! Người ta chỉ là một thằng nhóc mới lớn, có cái gì tốt mà nói cho cậu!" Nói xong mặt cười xấu xa: "Nhưng mấy thằng nhóc ở cái trường này tương đối mần ăn được đấy nhé~"

Hai người trách cô đổi chủ đề đang nói đến, tuy nhiên, cũng lên tiếng hỏi cô vì sao lại biết rõ như vậy.

Cô đương nhiên trả lời, bởi vì sáng sớm khi cô đi chạy bộ quay sân trường đều nhìn thấy mấy thằng nhóc đẹp trai cởi trần chơi bóng chuyền.

Tiểu Mễ lập tức kinh ngạc: "Cậu nói ai? Mặt trời mặt đằng tây rồi à? Bây giờ ngày nào cậu cũng dậy sớm? Không phải đâu! Tình huống biến thành cái quái gì thế hả?" Nói xong cậu ta dùng ngón tay đầy dầu mỡ chỉ lên cái trán cô, "Không bị sốt chứ?"

Cô một phen hất cánh tay của cậu ta ra! Mẹ nó! Mặt cống ngầm toàn dầu ~~

Ôi chao, đối với cái người còn ngâm mình trong học viện âm nhạc của con nít thì làm cách nào hiểu được cuộc sống ở một Trường Đại học tổng hợp của cô giờ đây.

Đang muốn giải thích với hai người về cuộc sống tươi đẹp, thì điện thoại reo lên. Tiện tay cầm điện thoại lên, nghe thấy một giọng nói vừa phát ra từ điện thoại vừa phát ra ở đằng trước: "Mạc Tiểu Mỹ, cô gần đầy bận đến nỗi chân không chạm đất, mà lại rãnh rỗi đến đây ăn tôm hùm luôn à?"

. . . . Phía trước, một đám nhóc loay choay cầm bóng chuyền. . . Người đứng đầu tiên trên tay cầm điện thoại, đôi mắt phát ra tia lạnh lẽo nhìn về phía—— cô.

Cho nên nói, đời người không có gì là hài lòng được lâu.

Hài lòng dễ dàng vọt đến eo, chỉ vọt đến cái eo mà thôi. . . .

Sau khi khai giảng thì hai người bọ cô luôn tránh gặp mặt nhau, khiến cô cảm thấy mình an toàn hơn khi ở bên cạnh bạn Tiếu Bạch, nhưng giờ này cậu ta lại xuất hiện trước mặt cô. . . .

Không phải cậu. . . đi thực tập hay sao?

. . . . Cô không thể làm gì khác hơn là vẫy vẫy cánh tay,chào hỏi cậu ta: "Hi~~ Tiếu Bạch ngài ơi~~~ Không phải người đi thực taaoj sao ạ? Thế nào. . . mà còn đích thân đến đây ăn cơm vậy?"

Cậu ta quay đầu lại nói cái gì đó với bọn nhỏ để chúng đi tìm chỗ ngồi trước, sau đó sải bước đi về phía cô.

Hô hấp của co hơi chậm lại.

Từ lần trước gặp mặt đến bây giờ đã 20 ngày. .Hình như cậu to cao hơn thì phải. . . . Giữa một bầy con trai cậu ta luôn nổi bật hơn hết . . . . .

Mặc dù cô hoài nghi mình đang ảo giác. . . Hay giả thiết là do mình chưa nhìn cẩn thận cho chính xác. . . . .

Nhìn bả vai rộng lớn của cậu ta này. . . Làm cô nhớ tới buổi gặp mặt hôm trước. . . Dựa vào cánh tay phía sau . . . .

Cậu ta cau mày nhìn lại cô.

"Tại sao tôi nhìn thấy cô, cô đều chật vật như vậy nhit?" Nói xong thì rút một cái khăn giấy trong túi áo, lau trán cô.

Lúc khăn chạm vào trán cô mới phát giác ra, cô cứ ngơ ngác nhìn cậu ta, sau đó để mặt cho cậu ta lau sạch vầng trán của mình trước mặt mọi người.

Cuống quít đoạt lấy khăn, cảnh giác nhìn bốn phía, may mắn không có bạn học nào thấy được. Nhưng lại ngời ý muốn, thấy cái mặt Âu Tiễu Mễ như đang xem kịch vui bên cạnh, nghĩ thầm lần này cô chết chắc rồi đây.

Quả nhiên, Tiểu Mễ bắn một cái nhìn mê hoặc với Tiếu Bạch: "Trai đẹp ~~ làm quen một chút nhé, tôi là bạn thời đại học với Tiễu Mỹ, tên Âu Tiểu Mễ. Gọi tôi là Tiểu Mễ là được rồi."

Hỏng bét, mới nãy đã nhắc cái con Tiểu Mễ này giấu chuyện của cô đi mà, ai biết ai ngu mà cứ thọt hoài vậy hả?

Tiếu Bạch kéo một cái ghế đến rồi ngồi bên cạnh cô, một cánh tay khoác lên tựa ghế của cô, cười cười với Tiểu Mễ rồi lên tiếng nói chuyện: "Xin chào, tôi tên là Tiếu Bạch. Người bên cạnh này, là Lôi Lôi đúng không, tôi còn nhớ."

Sau đó quay đầu nhìn cô: "Lúc tôi chưa vào đã nhìn thấy cô giương chân múa vuốt ở đây. Cái chân khỏe rồi à?"

Cô nhu thuận: "Khỏe lâu rồi. Giống như cậu nói hôm trước đấy." . . . . Ở trong điện thoại. . . . .

Không sai, cô quyết định không gặp người ta trong khoảng thời gian này, nhưng bọn cô lại nói chuyenj với nhau qua QQ hằng đêm. Chỉ là, cô đều nói những chuyện trong khả năng khống chế của bản thân mình. Và, nói rõ, không được gặp mặt là nguyên tắc xác định bây giờ đối với cô và cậu ta.

Ai ngờ, người tính không bằng trời tính.

Tiếu Bạch: "Không phải bảo bận đến sắp chết à, mà giờ lại rãnh rỗi đi ra đây ăn tôm hùm hả?"

Lúc này Âu Tiểu Mễ như thức tỉnh: "Mẹ nó! Cậu không nhìn rõ chúng tôi là người như thế nào à ? Cậu ấy dù có mệ chết cũng phải đi ra ngoài với bọn này đấy! Đùa à, tôi là ai chứ!"

Âu Tiểu Mễ, là bạn thân của cô. Cô nghi ngờ ở cái Học viện âm nhạc lớn nhất này chỉ có hai cô là nổi bật. Bởi vì lòng của hai cô đều thanh khiết như nhau, đều có dáng vẻ của mấy nữ sinh cấp ba như nhau—— dĩ nhiên, nói Tiểu Mễ như mấy đứa con gái ấy thì cũng quá oan uổng rồi, khuôn mặt cậu ấy là một vẻ đẹp lạ lùng, cả bàn tay, vóc người, và mái tóc.

Hơn nữa cậu ấy đến trường bằng xe BMW, nên nhân dân toàn trường đều xác định cậu ấy là người giàu có. Đáng thương là giờ đây cậu ấy vẫn chưa có bạn trai, àm nói ra thì cũng chẳng có ai tin. . . . .

Xét về nội tâm hay dáng vẻ đều thuộc dạng ngây thơ trong sáng, ví dụ như lúc nãy, cái váy màu hồng mặc trên người ôm trọn lấy vòng 1 loại D, lại cúi người ăn đậu hũ thúi. . . .Khiến mấy nam sinh đnag ngôi bên kia đều chảy máu mũi ròng ròng, rồi cô gái này hồn nhiên phát ngôn một cách thô tục: "Mẹ nó, chả cay tí nào,!" Sau đó khiến cả đám nam sinh trật khớp ngó lơ đi chỗ khác. . . .

Cho nên mà nói, hình tượng tương phản có nghĩa là gì, so sánh cô với cậu ấy, là có thể nhận định ra được mọi thứ. . . Nhiều nhất thì cô không nói lời nào nhã nhặn, nhưng lúc há miệng nói thì thiên hạ đều cho thành cái hạng đàn bà chanh chua, còn cậu ấy , không nói lời nào thì thục nữ dịu dàng, nhưng lúc há miệng thì thành ….. tự hiểu đi nhé.

Đã bảo: vật hợp theo loài, nếu không thì hai cô làm sao có thể tiến tới được với nhau …

Nếu không thì hai cô cũng đâu có ế như nhau. . . . .

Sững sờ nhìn hai cô gái đang ngồi trước mặt mình, nhìn đi nhìn lại thì một yêu nữ đang nói chuyện với một tên nhóc đê tiện, nói say sưa quá đỗi, ghét thật. Đang nói chuyện, Tiếu Bạch tự nhiên khoác tay lên vai cô, hướng về phía hai cô gái đối diện nói: "Hai người như vậy là không được..., tới J ăn ngon thì nên tìm tôi này. Tìm kẻ ngốc này thì có lời gì đâu, cô ấy mới tới có mấy ngày, thì biết cái gì."

Mẹ nó! Cậu mới biết cái gì đó~~ ~~"Cái gì tôi cũng không biết thì ở một nơi với cậu cho rồi, cậu có gì tốt mà ở đó hả hê! Hứ"

Tiếu Bạch đưa tay búng cái ót cô một cái: "Tôi ở ngoài gặp lại cô, nên mới đi vô tính sổ với cô đó!"

Tóm lấy hai cái tay loàn loạn của cậu ta "Vậy ý cậu mấy món ở đây không ngon phải không?" Cô nhìn về phía ông chủ quán ăn rồi hô to: "Ông chủ ơi, cậu ta nói xấu mọi người này! Chút nữa ông đem tôm hùm cho bàn kia thì nhớ nhổ thêm một bãi nước miếng vào …ừm …ừm…”

Lời còn chưa nói hết thì cánh tay Tiếu Bạch quàng lấy cổ cô, bất đắc dĩ nói bên tai cô: "Người lớn nói chuyện cô xen vào cái gì hả, ngoan ngoãn một lát được không?"

Mặc dù cậu ta nhanh chóng bỏ cô ra, nhưng cái hơi ấm trên người cậu ta, và cái hơi thở nồng đậm mùi của cậu ta, hình như khiến cho nhiệt độ trên mặt cô tăng thêm mấy phàn, đầu óc lập tức biến thành bột nhão.

Vì vậy, cô cũng hóa thành một đống bột nhão luôn, ngơ ngác đến quên phản bác “Tôi mới là người lớn!, y như bị thôi miên vì cái cảm giác đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.