Kỳ nghỉ định kỳ lần này, đối với cô cũng chẳng có việc gì là vui vẻ nhất—— ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, đi dạo phố đến khi chân bị chuột rút. Tất nhiên, hội bạn học cái gì, cũng chỉ là tương đối thích thì mới tham gia thôi.
Cô có lời thề son sắt và cũng là minh chứng rằng sẽ không uống rượu, cô còn kiên quyết tự lái xe đến buổi gặp gỡ ở khách sạn ấy. Mở cửa bước xuống xe, mặt tiền khách sạn kéo mù mịt mùi rượu tới.
Trường trung học, là khoảng thời gian IQ phát triển rất tốt, mặc dù sau này phần lớn mọi người đều mỗi người một nơi, nhưng chớp mắt một cái lại thấy tất cả trai lẫn gái đều đang ngồi một đám ở nơi này, nhớ năm đó, một số người từng chơi trò đóng giả là bạn gái, là vợ bé mập mờ các loại, vậy mà bây giờ, phần lớn đã trở thành chồng, thành bà mẹ trẻ.
Cả đám bạn trai gái khi gặp lại cô, lập tức không khí lúc đó chợt náo nhiệt sôi động hẳn lên, ai cũng biết, năm đó cô chính là “cục cưng” của lớp —— cô chuyên môn nghịch ngợm, đi gây sự khắp nơi, chẳng học hành chút nào. Buổi họp mặt vào mấy năm trước cũng là do cô sắp xếp chứ đâu.
Cô còn chưa kịp tỏ ra cho mọi người biết mình sẽ không uống rượu vì phải lái xe, thì ở chỗ cuối bàn chợt xuất hiện người con trai đang bước đến: "Mẹ nó! Đồ ẩn nấp! Thằng nhóc kia, cậu trở về khi nào cũng không thông báo với chị cậu một tiếng!" Người con trai này là bạn cô hồi cấp ba, là người bạn thân nhất của cô, nhớ năm đó, lúc cô hay bị phạt đứng ở góc hành lang, thì lúc nào cả cô và cậu bạn đó cũng đứng chung với nhau. Trong cảm nhận của cô, những thứ tốt đẹp kia đều được gói gọn trong mùa hè, uống bia ăn dưa hấu gì gì đó, cô và người này đều học được cùng nhau.
Cô quan sát một chút, người con trai thuần khiết năm đó giờ đã trở thành—— đàn ông tuyệt đẹp thế này rồi sao? Cô nhìn lại kỹ hơn, cậu ta đeo bông tai bên trái, chiếc eo gầy rạc, mặt mũi trông rất điển trai, tóc tai chải cẩn thận tỉ mỉ. . . . Từ trên xuống dưới khắp người tỏa ra mùi âm ẩm của con nít. Chẳng lẽ, không khí ở nước ngoài, thật sự có thể làm cho con người ta thay đổi?
Cậu ta đánh một cú lên bả vai cô, mẹ nó, vẫn độc ác như xưa mà: "Nghe nói giờ cậu làm cô giáo? Không ngờ lại là giảng viên đại học? Mẹ nó. . . . Mình đã nói rồi. . . . giáo dục Trung Quốc coi như hết thuốc chữa, không cứu được đâu. . . ."
"Hãy bớt nói nhảm đi, về nước cũng không liên lạc với mình, vậy là cậu rõ ràng không xem mình là bạn đúng không, nhất định phải phạt, nhanh, cậu tự phạt ba ly đi!"
"Mẹ nó, mình cũng đã sớm biết, gặp lại cậu sẽ chẳng có gì tốt cả, trừ việc uống rượu rồi lại uống rượu. . . ."
"Mình uống rượu cũng không phải do học từ cậu, không được, tửu lượng cậu như vậy, bia hoàn toàn không xi nhê, đổi mau đi! Ở đây có cốc rượu nào không?!"
Cả đám nam nữ đều biết trước đây danh tiếng của cô và cậu ta áp đảo toàn trường, vậy làm sao được? Thế nên tất cả mọi người đều tham gia đội ngũ của bọn cô, buổi học mặt bạn cũ quả nhiên đã biến thành —— hội nghị ép rượu. Ôi, là ai đã nói cô không được uống rượu cơ chứ?
Sau một hồi ầm ĩ, cả một đám đã uống với cường độ gần giống nhau, bây giờ chia ra thành từng nhóm nhỏ, mấy người tụi cô năm đó cùng nhau nghịch ngợm phá phách, chiến đấu liên tục ở nhiều nơi bề thế. Đúng vậy, ở thành phố nhỏ này của cô, không có cửa hàng, chỉ có thôn xóm miền núi——Cửa hàng ấy, chính là chợ tốt nhất số một KTV.
Cô bước vào phòng, tất cả đều như người một nhà, hơn nữa mọi người cũng không chút kiêng nể gì. Mấy ly bia, vài nhánh cỏ linh chi lót bụng, hát hò với đủ giọng ca tài năng.
Cô ôm Triết Tử (con người trí tuệ) kia kêu rên: "Tên ẩn nấp, chị cậu đã có nhiều năm tình trường, không cẩn thận để cho giày bị ướt. Giờ đây chỉ trong phút chốc tình cảm trong lòng ngã quỵ, tự nhiên lại chơi đùa mập mờ cùng một học sinh, có phải là rất bi thương hay không."
Phải nói chuyện uống rượu này, đúng là chỉ có bạn tri kỷ ba năm, nâng cốc nói cười, khi uống cùng nhau, mọi việc coi như đều đã được giải quyết, thực tế, bọn cô không phải an ủi lẫn nhau, mà là —— để bày tỏ, chủ yếu là, không ai quan tâm đối phương nói chút gì. Triết tử ôm ngược lấy cô, tiếp tục tỏ vẻ như cậu ta là người bi thảm nhất thế giới: "Bà chị à, hiện tại mình đang ôm cậu, nhưng cũng không có cảm giác gì. . . . 5555, mới bảy năm, bảy năm không trở về, sao lại trở nên như vậy rồi?! 5555"
Cậu biến nha! Năm đó cậu ta đối với cô cũng không có cảm giác gì! - "Bà mẹ thằng nhóc con này, mình mà thay đổi nhiều như vậy ư? Cậu chửi ai vậy?!"
Triết Tử không để ý tới cô, tiếp tục một phen vốc nước mũi rồi khóc lóc, con mẹ nó, mới vừa rồi cảm thấy toàn thân cậu ta có chút mùi vị thuốc nổ, giờ đây lại khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, chính xác là muốn cô nhìn thấy việc này ——đồ đàn ông xấu hổ, giả dối. - "Chị, cậu biết không, nhiều năm qua mình cũng chỉ diễn giống như các diễn viên điện ảnh. Mình sống tinh khiết như một người đàn ông, đè nén con người cong lại. 5555555"
“Loảng xoảng”, đó là âm thanh của chai rượu bị rớt xuống đất. Nếu giây phút đó cô có mắt kiếng bên mình, đoán chừng cũng sẽ rơi tan tành dưới đất. Chuyện này. . . Tình huống này, Triết Tử cao lớn, hùng dũng và đàn ông như vậy. . . Tự nhiên lại cong, cuộc đời này, liệu còn có chuyện nào bì được với chuyện này sao? Tuy hình tượng Triết Tử quả thật phù hợp với đám hủ nữ YY tụi cô, nhưng. . . Lần thay đổi từ bạn tốt thành chị em kiểu này, khiến cho cô. . . Hoảng sợ.
Cũng may mới vừa rồi Triết Tử ngồi bên cạnh cô khóc nức nở, lời nói không bị ai nghe thấy, nếu không, sẽ làm tan nát bao trái tim của những người phụ nữ. Xem ra trực giác của phụ nữ quả nhiên rất chính xác, hèn chi lần đầu tiên cô nhìn thấy Triết Tử liền cảm thấy có chút bất thường. Ôi, Triết Tử này eo thon mặt nhỏ, không biết cậu ta là công, hay là thụ. . . . ?
Trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới tên đầy tớ Tiếu Bạch mặt trắng nõn nà. Bắt đầu nhớ tới mới biết, qua YY liên tục, rốt cuộc anh là công hay là thụ. . . Xem ra thằng nhóc này này và Triết Tử rất xứng đôi đó. . . . Phù. . . cô đang hứng thú một cách tệ hại. . .
Tiếu Bạch, Á! Hình như hôm nay chưa gọi điện thoại đấy. . . . Cô lật bao tìm điện thoại, hình như điện thoại đang reo? Cô ấn nút nghe, không thể ngờ lại là mẹ cô? - "Tiểu Mỹ? Mẹ với ba con. . . . ! @¥%&. . . . . . ?" - Mẹ nó, ai đang hát vậy, nghe thật ầm ĩ.
Cô để tay Triết Tử lên cổ mình, lảo đảo đi trong hành lang, mẹ cô không nhịn được, giọng cất cao quãng tám, cho dù là trong hành lang ở KTV, vẫn không giảm uy lực: "Mạc Tiểu Mỹ! Không uống ít đi?! Mẹ khẳng định con sẽ không nhịn được mà, vậy mà còn bảo đảm với mẹ?! Mẹ đã nói. . . . ." Ôi, mẹ cô càu nhàu thật là phiền phức.
Cô không thể tiếp tục nghe liền cắt đứt lời càu nhàu từ mẹ cô: "Mẹ, Triết Tử trở lại, không uống không được chứ sao."
" Cao Triết? Trước đây tên côn đồ ấy học ở lớp tụi con sao? Không được, mẹ phải gọi Cổ Dật Nam đi đón con, con và tên khốn kiếp này ở chung một chỗ, chắc chắn không có chuyện gì tốt!" Đúng vậy, trước kia mẹ cô rất hay quản chuyện bạn bè của cô, mẹ gọi chung là —— bạn bè không tốt, luôn luôn có những ấn tượng không tốt. Chỉ là. . . . . Cô quan sát trong phòng một chút thấy cũng có một mảng lớn. . . Lúc này cô thật sự rất cần người tới dọn dẹp phụ hiện trường tan hoang này, ai đến cứ đến đi. Cô báo địa chỉ số phòng với mẹ, rồi tiếp tục lại lảo đảo trở về phòng.
Triết Tử tự nhiên ngồi trên quầy bar, hát《sao em lại bỏ anh phải khổ sở một mình》, cô còn nhớ, hồi đó cô còn cùng cậu ta xem bộ phim này, sau khi kết thúc phim, cô còn tò mò về cấu tạo của cơ thể đàn ông. . . . Chẳng lẽ, năm đó cậu đã rất xúc động về những người thụ? Bước lên một chiếc ghế cao khác ngay bên cạnh, cô cũng giơ Microphone, cùng cậu ấy hát bài “Hoàng Phẩm Nguyên” này. Mặc dù không biết cậu đang nhớ đến người nào, còn cô . . . trong lòng lại nhớ nhung đến tuổi trẻ của chính mình, những ngày còn trốn tiết đi xem phim, uống bia ăn dưa hấu vào mỗi mùa hè.
. . . . . Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cổ họng cô sau khi hát đã trở nên khàn, lúc cô và triết tử cùng nhau hát hợp lại thì không tìm được nhịp điệu chung《 chớp mắt một cái đã trôi qua ngàn năm》, nhà tiên tri giống như quân cứu viện—— Cổ Dật Nam cuối cùng đã tới.
Cô nhảy xuống khỏi chiếc ghế ở quầy bar, không ngờ lại đụng ngã! Cô ngồi dưới đất cười một trận thoải mái, số lượng bạn bè còn lại của cô cũng không nhiều lắm chỉ vài nam nữ, có người giới thiệu: "Tôi là. . . trên danh nghĩa là bạn trai cô ấy —— Cổ Dật Nam!"
Triết Tử nhanh lại gần: "Chị à, đây chính là người ấy sao——Người đàn ông nhỏ tuổi?"
Anh Quyên cũng làm vỡ mất miệng ly: "Chị, quả nhiên là cậu không dễ dàng ra tay, nhưng khi đã tung hàng thì lại là loại tốt nhất."
Cô không giải thích được Cổ Dật Nam chỉ là bạn học, giọng điệu cô hết sức ngấm ngầm chịu đựng, anh nhìn tụi cô như những kẻ nghiện rượu "Mạc Tiểu Mỹ, đêm hôm khuya khoắt lại bắt tôi từ thức dậy trong chăn, không phải chỉ vì em bị té ngã đấy chứ."
Triết Tử cười ha hả ở bên cạnh: "Ha ha, Anh là người tấn công cố ấy trước à . . . . Ha ha ha" - Cậu ta ngay tức khắc bị Cổ Nam trừng mắt một cái đến nói không rõ tiếng.
"Oa, Tiểu Mỹ, người đàn ông của cậu thật hung dữ mà." Á, hình như là thế, cô cũng chưa từng thấy anh ta nghiêm túc như vậy, xem ra. . . Quả nhiên anh ấy đã rất bực bội khi phải thức dậy.
Anh ta vừa nãy như đưa ra nanh vuốt của ma quỷ, nhưng giờ đây trên mặt anh bỗng nặn ra một nụ cười: "Đến đây, ngoan, đừng nóng giận nữa. . . . Cùng chị đây hát một khúc, rồi chúng ta hãy về nhà, được không?!"
Vừa dứt lời, cô bước đến bàn chọn nhạc: "Cổ nam, anh tính hát bài gì?"
Cổ Nam dùng một tay kéo cô rời khỏi chiếc ghế salon, hướng về phía mọi người nói: "Thật ngại với mọi người, Tiểu Mỹ uống nhiều quá, mọi người cứ tiếp tục, tôi đưa cô ấy về nhà trước." 555, mình không muốn. . .
Cô ra sức vùng vẫy, nhìn về phía Triết Tử kêu cứu: "Triết Tử, cứu mình! Mình không muốn về nhà! Triết Tử ~~"
Triết Tử cười cười với cô, cao giọng kêu lên : "Chị à, nhớ kỹ đó, cậu phải tấn công anh ta, chứ đừng để anh ta tấn công cậu, ha ha ha ha. . . ." Cả đám bạn cô ngã trái ngã phải trên mặt đất để tránh đường cho họ.
Cô bước ra ngoài mới phát hiện, áo lông của cô bị để quên ở trong phòng rồi. Gió lạnh thổi tới khuôn mặt cô, kèm theo tuyết mịn, thổi trúng khiến cô phải rùng mình.
"Áo lông của tôi. . . ." Cổ Dật Nam đưa cô đến ngồi trên ghế sa lon trong sảnh lớn, anh ta liên tục nói vù vù bên tai cô không được đi linh tinh chung quanh. "Ôi. . . Tôi cũng muốn đi. . . . Dẫn tôi đi với. . . . Tôi vẫn còn muốn hát. . . . Ea¬son. . . . . . Anh cứ cho là tôi quá lời đi, nhấn mạnh cũng chỉ vì tôi rất ngu. . . ." Cô liều chết nắm lấy cổ tay Cổ Dật, bị bắt cũng muốn cùng đi.
Trên người cô bỗng nhiên cảm thấy một hồi ấm áp, nổi hết cả da gà lên. . . . Ưm, đây nhất định là áo lông của Cổ Nam. . . . Thật là nhớ áo ngủ quá. . . .
Cô còn chưa kịp ngủ, đã bị gió lạnh buốt thổi cho tỉnh người. Thật tốt, hóa ra bên ngoài vẫn còn tuyết đấy. Cô bỏ cánh tay của Cổ Nam ra, cô hưng phấn chạy ào ra trời đất trắng xóa, "Nôn, tuyết sao, tuyết sao. . ." Cô vốc lên một nắm tuyết từ mặt đất, liền nhét vào trong cổ của Cổ Nam.
Cổ Nam không hề đỡ lực, liền bị cô nhét vừa vặn. Thật là chuyện đùa của con nít, nhớ năm đó, cô và Triết Tử vô địch thế giới về ném tuyết đó!
Á. . . Sắc mặt anh ta tối quá. . . Thật hung dữ mà. . . .
. . . Cô nhanh chân bỏ chạy . . . .
Ừ. . . . cô bỗng thấy trời đất nghiêng ngả. . . . Thật choáng váng. . . . .
Không được. . . . Cô muốn ói ra. . . .
Thật không thoải mái, cô làm cho người khác rất không thoải mái.
Bản thân cô cũng có tửu lượng nhất định, mỗi lần say rượu, cô đều muốn thề rằng về sau sẽ không bao giờ uống nữa.
Nhưng mà. . . . Bình thường có nhức đầu cái gì đâu. . . . Toàn thân sao lại đau nhức như vậy, là chuyện gì xảy ra. . . . ??
Ừ, cô nghiêng đầu muốn nhìn một chút xem đây là nơi nào, tự nhiên lại đụng phải một khối trong lồng ngực?
Mẹ nó. . . . . Trong lúc đó ánh sáng điện, các phân đoạn về loại phim tình cảm mãnh liệt đồng loạt tuôn ra. . . . Không thể nào. . . . . ! ! !
Đợi chút. . . Không thể nào, Cổ Nam không phải người như thế. . . . Cô suy nghĩ để cho bản thân hồi tưởng lại mọi chuyện một chút. . . . Nhưng mà. . . người này từng đi du học ở nước ngoài về. . . Nên hình như có vẻ sống tương đối thoáng. . . .
"A ~~~~~" ngay lúc này, cô không nên cao giọng gào thét như vậy ~~~~
Ôi, hình như cô vẫn mặc quần áo . . . . . . thế nhưng liệu anh ta đã cởi bỏ hay chưa?
Chẳng lẽ do cô say rượu đến mất hết lý trí. . . . Mạnh mẽ. . . . Anh ta. . . . . ?
Cô cẩn thận từng li từng tí giở chiếc chăn chỉ đang đắp nửa người lên. . . . Cô bụm mắt. . . . . . Nhìn lén. . . . . . . rồi gào khóc, cô có mặc quần cụt. . . . đỡ quá đỡ quá. . . . .
Nhưng mà, không bình thường, mới vừa rồi giọng nói cô như một con sói, tự nhiên cô la hét như vậy mà hắn ta vẫn không tỉnh? Người này còn có thể ngủ ư?!
Còn. . . Đây là nơi nào. . . Không phải là nhà ba mẹ Cổ Dật Nam chứ. . . . Này mới vừa rồi chẳng phải là. . . . . . ??
Lảo đảo, cô lại lảo đảo. . . . Sao cô vẫn chưa tỉnh hẳn?
"Này! Cổ —— Dật —— Nam!!" - Cô bóp mặt của anh ta, hướng về phía lỗ tai kêu to.
Á! Nóng quá?!
Gay go rồi! Không phải anh ta sốt lên chứ?! Cô đặt tay để lên trán của anh ta. Oa, thật sự rất nóng! Cũng có thể luộc trứng gà rồi!
Người này. . . Sẽ không hôn mê bất tỉnh luôn đấy chứ?! Cô đưa ngón tay đo hơi thở của anh ta, rồi suy nghĩ, có nên gọi 120 hay không đây?
Cái người trên giường, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Phù, sắc mặt thật tốt hơn rồi!