Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 53: Cái giá cho sự trưởng thành



Một đường im lặng, đi tới công ty của Cổ Dật Nam sau đó đến một quán cafe tương đối thanh nhã. Thời gian làm việc, trên con phố tên Tiểu Kim đại lộ Tân Nam mọi người vội vã, thật sự có thời gian ngồi xuống uống cafe, cũng không nhiều.

Sau khi gọi hai cốc đồ uống, cuối cùng đi vào đề chính. Tiếu Khải Văn thuận miệng hỏi tình tình của cô, công việc trường học các loại, cô nói thầm trong lòng hai người này đến cùng có phải là anh em ruột không, anh trai khí thế mạnh mẽ như vậy, làm cho cô có cảm giác như đang đi phỏng vấn xin việc vậy, em trai lại suốt ngày luôn một bộ bất cần đời, cái gì đều dám lấy ra nói giỡn.

Sau khi vòng vo một lúc, người anh trai này cuối cùng cũng đi vào đề chính, sửa sang lại tây trang, nói: "Ngày mai Tiếu Bạch trở về, cô có đi đón không?"

Cô cúi đầu nhìn cốc café trong tay, lắc đầu một cái.

Tiếu Khải Văn có chút kinh ngạc, hỏi: "Tại sao không đi? Tôi đang nghĩ ngày mai có muốn chở cô đi không. Nhìn cô hình như đúng như cô nói, tâm tình không được tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?"

Anh trai ngài có thể không giả bộ được không? Nếu ngài không biết là chuyện gì ngài tìm tôi làm gì?

Trong lòng một trận buồn phiền, dứt khoát ném cái thìa cafe đi, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Không phải anh đều đã biết, gần đây chúng tôi cũng không tốt lắm. Sự việc gây ầm ĩ, không phải Thiến Thiến cũng đã đến nhà anh rồi sao."

Tiếu Khải Văn nghiền ngẫm nhìn biểu tình của cô: "Đúng là Thiến Thiến có đến nhà tôi, chẳng qua lúc ấy tôi không ở đó, cũng là nghe mẹ tôi nói lại. Đáng tiếc, ở nhà tôi, mẹ tôi luôn mặc kệ chuyện của chúng tôi, cho dù Thiến Thiến đến nhà tôi, cũng không làm được gì, còn không bằng trực tiếp tới tìm tôi càng tiết kiệm sức lực hơn."

Đúng vậy, anh là anh cả, không có người không biết anh chứ sao. . ."Cho nên, anh liền trực tiếp tới tìm tôi? !"

"Tôi đã sớm muốn gặp cô, tôi vẫn tò mò, nghĩ tới em của tôi là một người không nghiêm chỉnh làm sao có thể thích một cô giáo quy củ như vậy, còn lớn tuổi hơn nó nhiều như vậy, tôi vẫn luôn đoán có lẽ là thích vị phụ nữ trưởng thành của cô, hôm nay vừa thấy, tôi thực sự là —— mở rộng tầm mắt."

Biểu tình của cô có dấu hiệu rạn nứt . . . Bởi vì cô thấy Tiếu Khải Văn vui vẻ. . . . Tay của cô ở trên đùi nắm chặt thành nắm đấm. . . .

Tiếu Khải Văn vui vẻ một lát, rốt cuộc thấy cô trợn mắt liền dừng lại, quệt miệng: "Cô và Tiếu Bạch rất giống nhau, chỉ là bình thường Tiếu Bạch sẽ cãi lại. Bây giờ cô còn chưa quen với tôi, nếu quen thuộc rồi chắc chắn sẽ tranh cãi với tôi." Ngồi lâu như vậy, nụ cười vừa rồi của anh ta mới là thật lòng. . . Bởi vì, ánh mắt trêu tức kia, toét miệng cười, làm cho cô nghĩ đến Tiếu Bạch. . . Thật ra, vẫn có chút giống.

Tiếu Khải Văn thu lại nụ cười, vội ho nhẹ một tiếng, cuối cùng lại biến trở về khí thế vừa nãy: "Mạc tiểu thư, thật ra, lấy tư cách con gái mà nói, điều kiện của cô rất tốt. Đàn ông bây giờ, rất nhiều người đều hi vọng một nửa kia của mình là giáo viên, đầy đủ ổn định. Cô lại học âm nhạc, nhất định có rất nhiều người theo đuổi cô. Sao cô lại nhìn trúng em trai tôi vậy?"

Cô vô ý thức quấy coffee, nhàn nhạt trả lời: "Thật ra, tôi cũng không biết. . . Ở chung một chỗ. . . Rất vui vẻ, coi như là lý do sao?"

Trong mắt của Tiếu Khải Văn đã không có ý cười: "Ở chung một chỗ vui vẻ, liền lấy công việc của mình, tuổi xuân của mình đi đánh cuộc sao?"

Những lời này cũng là vấn đề gần đây cô không ngừng bồi hồi tự hỏi mình. Cô không trả lời,

Lần nữa cúi mặt xuống. Tiếu Khải Văn không dừng lại, tiếp tục nói: "Cô có biết, làm đàn ông, quá trình từ một người con trai thay đổi thành một người đàn ông so với người phụ nữ dài hơn rất nhiều. Trong quá trình này, gặp phải mấy cô gái tốt, yêu, bỏ lỡ, là cái giá để trưởng thành. Tôi tin tưởng Tiếu Bạch cũng là thật lòng yêu cô. Chỉ là, nó còn quá trẻ, mới vừa vặn tiến vào con đường thay đổi, tôi không hy vọng, cô trở thành vật hy sinh để nó trưởng thành, dù sao, sự nghiệp mới là tất cả đối với đàn ông, mà nó cái gì cũng chưa có.

Bây giờ con gái đều rất thực tế, tại sao vậy? Bởi vì biết người đàn ông chơi đùa chán rồi, ổn định, có thể phó thác cả đời. Ngay cả sinh viên đại học cũng hiểu đạo lý này, cách àm của Mạc tiểu thư lại trái ngược, tôi tin tưởng, tính tình là thật. Nhưng xin cho tôi nói thẳng, tôi không coi trọng hai người. Nền tảng tình yêu cũng không có, sớm hay muộn sẽ bị bánh xe thực tế của xã hội nghiền nát.

Cô xem trên đại lộ Tân Nam Đại này đi, có rất nhiều người đàn ông thành công như vậy, người nào mà không có một đoạn tình cảm chân thành hối tiếc? Mạc tiểu thư, theo tôi thấy, cô là một cô gái tốt, vì vậy tôi không hy vọng ở tương lai gần, cô sẽ trở thành sự bất đắc dĩ của Tiếu Bạch.

Tôi nghĩ cô hiểu ý của tôi."

Cô suy sụp ở trên ghế cafe, phờ phạc mà lặp lại: "Ý của anh, là muốn tốt cho tôi, nên hãy cùng Tiếu Bạch chia tay."

Tiếu Khải Văn dừng một chút: "Không phải muốn hai người chia tay, chỉ là tỏ rõ lập trường của tôi, đồng thời nhắc nhở cô, hiện tại, hai người không thích hợp ở chung một chỗ."

Nói nửa ngày, không phải đều là chút nói nhảm sao! Cô gật đầu ý nói đã biết, anh ta đứng lên rời đi, vung lên ống tay áo, cô chính là hạt bụi trên viện đạn mà anh ta bắn rơi.

Lê bước chân nặng nề trở lại phòng làm việc của Cổ Dật Nam mà không nói bất cứ điều gì liền nằm xuống chiếc ghế sofa lớn ở phòng làm việc của anh ấy. . . Nói hôm nay tiêu hao quá nhiều năng lượng và cần bù lại, để cho anh ấy không nên gọi cô, liền ngủ mất.

Đêm đó cô đã có một giấc ngủ an ổn nhất trong một tháng sau đó, theo như cách nói của Châu Tinh Trì, nếu thời gian có thể quay lại, tôi hi vọng mình có thể ngủ một vạn năm không cần tỉnh lại. . . . Bởi vì những ngày kế tiếp, rất tệ.

Sau khi Tiếu Bạch trở lại, cô vẫn chưa gặp anh ấy, khi đó những người có liên quan như: Chủ nhiệm, sinh viên, người nhà của anh ấy thay nhau ép cô, cô nào có hơi sức phản kích. . . Mắt thấy Tiếu Bạch hình như vẫn còn chưa biết gì cả, mơ hồ nói có mua quà cho cô rồi hẹn cô ra ngoài một chút, cô chỉ nhàn nhạt trả lời một câu đợi hết tháng này rồi hãy nói, anh ấy mới khẩn trương hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nói qua hết tháng này là tốt rồi tắt điện thoại.

Kết quả, cô lạnh nhạt, nghênh đón bão táp lớn hơn.

Ngày hôm đó cô mới từ khu tổng hợp đi trở về khoa nghệ thuật, liền nhìn thấy trong hành lang tầng ba dưới khu nhà nghệ thuật có rất nhiều người vây quanh, có người thét chói tai, còn có người đang kêu. . . Chẳng lẽ là đánh nhau? Cô đẩy đám người vừa định tiến vào xem, ai ngờ một đám sinh viên phía trước quay đầu lại, đám người lại tự động tách ra, để cho cô một con đường, liếc mắt một cái liền biết đã có chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng là Tiếu Bạch và Đại Dũng đang đánh nhau, vừa đánh vừa mắng. Thiến Thiến đứng ở một bên vừa khóc vừa la: "Đừng đánh. . ." Rất nhiều người, lại đem ánh mắt tập trung ở chỗ của cô, nhỏ giọng nói một câu "Cô Mạc tới. . . ." "Cô Mạc. . . ." Giống như quân bài Domino từng người quay về phía cô gọi, đầu của cô, ông một tiếng, rất bối rối.

Trong lúc sững sờ bảo vệ đã đến, cô mới giật mình tỉnh lại, hô to với Tiếu Bạch: "Tiếu Bạch, đừng đánh!" Khi Tiếu Bạch nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt lại ăn phải một quyền của Đại Dũng, quay đầu lại đánh Đại Dũng. Bảo vệ vọt vào ngăn lại, hai người này vẫn còn đánh ở một chỗ, cô cũng tiến lên kéo hai người ra, trong lúc hỗn loạn, tóc bị lôi đến rối loạn. . Kêu khàn cả tiếng. . . Rốt cuộc. . . . Mấy người ngồi phịch trên mặt đất. . . Yên tĩnh.

Không để ý chính mình toàn thân lôi thôi, cô khẩn trương đến xem vết thương của hai người kia. Đây là lần đầu tiên cô đến gần chỗ đánh nhau, thì ra, thật sự sẽ đem gương mặt của một người đánh cho xanh xanh tím tím, mắt cũng không mở ra được. Gương mặt đẹp trai của Tiếu Bạch, chảy ra các loại chất lỏng không rõ, nếu là ở bệnh viện, cô cũng không muốn lại nhìn đến lần thứ hai. Hiện tại, cũng chỉ có. . . Không khỏi đau lòng. Quần áo của hai người, bị kéo nhăm nhúm còn có chỗ bị rách nữa. Cũng may, nhìn ra được, hai người cũng không bị nặng lắm, đều là viết thương ngoài da và vết bầm tím.

Cô và Tiếu Bạch đều rất nhớ nhau, nhưng không cách nào nói một câu. Đã lâu không gặp, ở ngay trước mặt mà lại như rất xa.

Nước mắt sắp chảy xuống, nhưng trong lòng biết chỗ này không thích hợp. Quay đầu lại nhìn Đại Dũng, vẻ mặt của tên con trai này vừa rồi còn rất hung dữ bây giờ lại dùng ánh mắt xin lỗi nhìn cô, cô nghĩ, đại khái đã đoán được là chuyện gì rồi.

Cô và bảo vệ đỡ hai người đứng lên, dẫn bọn họ đến gặp bác sĩ, muốn rời đi cái nơi thị phi này. Thiến Thiến vẫn luôn im lặng, thế nhưng lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nở, dậm chân, chỉ vào người cô, không có trên dưới kêu lên: "Không biết xấu hổ!" Âm thanh không lớn, lại đủ để hấp dẫn lỗ tai của tất cả mọi người, sinh viên vốn đã giải tán, cũng dừng lại nhìn vào bên trong. Tiếu Bạch nhấc chân muốn đá, lại bị bảo vệ kéo lại, kêu gào với Thiến Thiến: "Vừa rồi đánh cậu nhẹ quá đúng không?" Mới phát hiện, Thiến Thiến vẫn che nửa bên mặt . . .

Sau lưng, giọng nói nghiêm khắc mà uy nghiêm của chủ nhiệm Từ vang lên: "Đủ rồi! Đây là trường học, không phải cái chợ? ! Vẫn có một chút quy củ? Đều đi học đi!" Đám người tản ra, lại đi tới răn dạy mấy câu, bảo giảng viên phụ đạo đi theo, để cho bảo vệ dẫn ba em sinh viên đi.

Cô vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng anh ấy, trái tim như chết lặng, chờ đợi ngày chết đến. Cho đến khi chủ nhiệm Từ xoay người, cũng không liếc mắt nhìn anh ấy một cái, chỉ im lặng theo sát bước chân của anh ấy, vào cửa phòng làm việc.

Chủ nhiệm Từ thấy cô đuổi theo, trợn mắt nhìn cô một cái. Cái nhìn kia, làm cho tay chân cô như nhũn ra. Cô biết rõ, là muốn phán tội chết, giờ phút này, chỉ hy vọng, tất cả tới nhanh một chút.

Chủ nhiệm Từ cũng không nói chuyện, ngồi trước cửa sổ uống trà, tư thế kia như có chút không vui, tiếng cái chén đặt xuống bàn làm cho cô cảm thấy có chút chói tai, nhưng vẫn kiên trì nhỏ giọng nói một câu: " Chủ nhiệm Từ, tiết sau tôi có lớp. . ." Lời còn chưa nói hết, liền bị chủ nhiệm Từ lớn tiếng cắt ngang: "Gọi thầy Hầu lên thay cô!"

Cô đành phải cúi xuống che điện thoại nhỏ giọng xin thầy Hầu lên lớp thay cô, sau đó tắt điện thoại chờ bị xử phạt.

Cho tới giờ phút này, mới nhớ tới có người từng nói qua, người nhất định phải đợi đến khi thương tích khắp người, mới biết cái gì gọi là không nên đụng. Tôi, đang ở tuổi 27, mới ý thức được, người nên sống theo quy tắc của trò chơi thuận theo chiều kim đồng hồ, đây chính là cái giá để trưởng thành.

Một chút kỷ niệm ùa về, như một thước phim, cây xoài tươi tốt, ký túc xá đơn sơ, sân trường rộng lớn, phòng nhạc hoành tráng. . . . Nơi này, có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy, hôm nay, đều phải xóa đi. Về Tiếu Bạch, những cuộc đối thoại cười đùa hay tức giận cãi vã, vẫn còn vang lên bên tai. . . . Thì ra, người đầu tiên phải bỏ ra cái giá cao, không phải là cô, mà là Tiếu Bạch.

Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của cô. . . Việc đã đến nước này, kiên trì còn có ý nghĩa sao? Chính cô ở nơi này, mất danh dự đủ rồi, chịu bực bội đủ rồi. . . Hôm nay, cũng bị ép rời đi. Cô chỉ hận bản thân mình. . . . Tất cả, đều do cô một tay tạo thành . . .

Không biết qua bao lâu, chủ nhiệm Từ dời bước đến trước mặt cô, đối diện với cô, chịu đựng nhẫn nại, nhưng vẫn hét lên một câu: "Thế nào, cho khoa âm nhạc dài mặt đúng không!"

. . . ."Thật xin lỗi."

"Xin lỗi có tác dụng không? Trước kia nói bóng gió khuyên cô vậy mà không nghe, lần này tốt lắm, khoa âm nhạc chúng ta nổi danh toàn trường rồi! Việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, trước kia nhiều lần ra diễn vẫn không sánh bằng trận này của cô!" Chủ nhiệm Từ đỡ trán. . . Bộ dạng gân xanh nổi lên, cô thấy rất sợ, chỉ sợ ông ấy bị cao huyết áp cái gì thân thể không chịu nổi, vội vàng nói "Chủ nhiệm Từ, em sai rồi, ngài đừng nóng giận, đối với thân thể không tốt."

"Tôi có thể không nổi giận sao? !" Lời còn chưa nói hết đã bị ông ấy lớn tiếng cắt ngang: "Ngươi nói người cái đứa bé này sao lại không chịu nghe lời như vậy? Nếu cô là con gái của tôi đã sớm ăn cái bạt tai rồi, cô cùng ai không tốt thế nào cũng phải cùng một sinh viên mập mờ không rõ sao, tốt lắm, bây giờ người ta tới địa bàn của cô đánh nhau, tất cả mọi người đều biết rồi, đây chính là kết quả yêu đương mà người trẻ tuổi các ngươi mong muốn sao? !"

Nước mắt không tiếng động rơi xuống , cũng không nói chuyện.

Chủ nhiệm Từ dùng sức ngồi ở trên ghế, đã muộn, rất buồn bã nói: "Tốt lắm, trước tiên tháng này cô không cần lên lớp. . . Trở về tự kiểm điểm lại đi. . ."

"Em biết rồi, em sẽ rời đi."

Chủ nhiệm Từ một tay lấy ly trà ném xuống dưới chân cô: "Hiện tại muốn mặc kệ rồi hả? Bây giờ các ngươi người trẻ tuổi, không có chút ý thức trách nhiệm nào cả, chính mình chọc tổ ong vò vẽ, liền muốn phủi mông chạy lấy người? Tôi cho cô trở về tự kiểm điểm lại bản thân!"

Cô nơm nớp lo sợ đứng dậy: ". . . . Vâng."

Đi tới cửa, vừa định đẩy cửa rời đi, giọng nói yếu ớt của chủ nhiệm Từ truyền đến: "Mấy ngày nay đừng ở lại trong trường. . . Chờ lời đồn qua rồi nói sau. . ."

Nước mắt nóng hổi tuôn rơi, gật đầu, rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: có người nói ta muốn ngược rồi. . . Xem như thế đi. . . Mỗi người luôn có quá trình lớn lên, quá trình này cần phải trải qua đau khổ, cũng là việc mà Tiếu Bạch và Tiểu Mỹ nhất định phải trải qua. Yên tâm đi, sẽ không lâu đâu. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.