Cô Giáo

Chương 6



Một ngày mới lại đến. Sáng nay chân cô bị đau đi lại khó khăn nên cô quyết định bắt taxi đến trường. Vừa đến trường thì cô gặp nó đang dắt chiếc xe đạp của mình vào bãi giữ xe. Nó thấy cô thì nhanh chóng quăng chiếc xe đạp vào bãi gửi và chạy như bay đến đỡ cô.

- Nó: Chân cô còn đau không???

- Cô: Cũng bình thường

- Nó: Cô ăn sáng chưa???? Để em đỡ cô lên phòng rồi đi mua đồ ăn sáng cho cô nha

- Cô: Thôi không cần phiền em tôi tự đi được rồi.

- Nó: Không sao đâu. Cô cứ để em ^.^

Cô thấy nó kiên quyết như vậy thì để nó đỡ mình lên. Sau khi đỡ cô lên phòng giáo viên nó chạy đi mua cho cô một cái sandwhich và một hộp sữa tươi.

- Nó: Cô nhớ ăn đó. Bỏ bữa không tốt cho bao tử đâu đó. Bye cô em đi lên lớp đây ^.^

Nó nói một hơi không để cho cô nói gì thì nó đã chạy lên lớp. Nó vừa đi thì ông thầy Long bước vào.

- Thầy Long: Chân cô bị sao thế cô An???

- Cô: Tôi không sao

- Thầy Long: Cô nhớ đi đứng cẩn thận. Có gì cần tôi giúp thì cô cứ nói nha- ổng nở nụ cười đê tiện =.=

Cô không nói gì nữa mà xách cặp thẳng lên lớp.

- Thầy Long: Tôi sẽ không buông tha cho em dễ dàng đâu Trịnh Lê An An

Trên đường đi lên lớp thì điện thoại cô vang lên.

- Cô: Alo con nghe

- Mẹ cô: Mẹ với ba con vừa mới đáp chuyến bay về nước, tối nay về ăn cơm với ba mẹ nha con

- Cô: vâng con biết rồi.

7g p.m, tại nhà của ba mẹ cô

- Mẹ cô: Con về rồi đó hả??? ^.^

- Cô: Con tưởng hai người quên đứa con gái này rồi chứ. Nắm tay nhau đi du lịch khắp nơi để lại đứa con này làm trâu làm ngựa quản lý cái công ty cho ba mẹ =.=

- Mẹ cô: Nào có đâu con gái cưng. Ba mẹ chỉ đi có một xíu thôi mà ^.^

- Cô: Một xíu của mẹ mà kéo dài đến tận 1 năm trời =.=

- Mẹ cô: Mà chân con làm sao vậy???

- Cô: Con chỉ bị ngã thôi mẹ đừng lo

- Mẹ cô: Con bé này đi đứng phải cẩn thận chứ

- Cô: Mẹ đừng hòng lãng sang chuyện khác =.=

Ba cô thấy mẹ cô đã đuối lý bèn cất tiếng- Nào nào cơm đã chín rồi 2 mẹ con vào ăn cơm đi nào.

- Ba cô: Con dạo này có khỏe không??? Trông con gầy đi đó.

- Cô: Dạ con khỏe ba

- Ba cô: Thế còn chuyện của con với thằng Cường sao rồi??? Định khi nào làm đám cưới đây.

- Cô: Ba à!!! con còn trẻ mà. Cưới sớm làm gì.

- Ba cô: Con đã 20 mấy tuổi đầu rồi còn không mau cưới sớm đi.

- Cô: Nhưng mà con vẫn chưa muốn cưới.

- Mẹ cô: Thì để từ từ con nó chưa muốn cưới thì từ từ cưới.

- Cô: Đúng là chỉ có mẹ hiểu con. Yêu mẹ nhất ^.^

Cha cô cũng chỉ chịu bó tay với 2 mẹ con nhà này. Ông chỉ có mỗi mình cô là con gái nên ông rất lo cho cô. Sau bửa ăn cha cô thì coi tv trong phòng khách mẹ cô và cô thì rửa chén.

- Mẹ cô: Dạo này con có chuyện gì phải không??? Mẹ thấy hôm nay tâm trạng con rất tốt.

- Cô: Có gì đâu mẹ- vừa nói cô vừa suy nghĩ đến nó và nhớ tới gương mặt ngố tàu của nó thì bất giác mỉm cười.

- Mẹ cô: Con đừng hòng qua mắt được mẹ. Mẹ thấy con gái mẹ hôm nay rất khác à nha. Hay nhìn trúng chàng nào rồi???- mẹ cô trêu cô

Cô đỏ mặt:- mẹ này làm gì có chàng nào chứ. Mẹ rửa nhanh lên để lên ngồi với ba kìa.

- Mẹ: Rồi rồi khỏi phải đuổi tôi

10g30 p.m, tại nhà cô

Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô đang nằm trên giường xem tài liệu thì điện thoại báo là có tin nhắn của nó.

- Nó: Cô ơi!!! ♡.♡

- Nó: Chân cô còn đau không???

- Cô: Chân tôi hết đau rồi. Cảm ơn em.

- Nó: Cô đang làm gì đấy??? Đã ăn tối chưa???

- Cô: Tôi đang xem tài liệu. Đã ăn rồi. Riếc rồi tôi thấy em cứ như ông cụ non vậy =.=

- Nó: Tại cô cứ mãi mê làm việc quên cả ăn cho nên em mới nhắc cô thôi mà ^.^

- Cô: Sắp thi rồi không lo học bài đi mà cứ nhắn tin cho tôi hoài vậy.

- Nó: Em giỏi sẵn rồi cần chi học nữa. ^.^

- Cô: Vậy mà hồi sáng ai nói với tôi là em không thuộc bài vậy ta- cô châm chọc nó

- Nó: Đó chỉ là một chút xíu sơ xuất thôi 🙂

- Cô: Lo mà học bài đi mai lên dò bài

- Nó: Hả???? Cô đừng giỡn vậy chứ =.=

- Cô: Tôi giỡn với em bao giờ??- vừa nhắn tin với nó cô vừa mỉm cười.

- Nó: Cô akkk. Cô giáo xinh đẹp của em akkk. Làm sao cô nỡ a~~~~

- Cô: Kệ em.

- Nó: Vậy em đi học bài đây. Cô nhớ ngủ sớm nha. Chúc cô ngủ ngon cô yêu ♡.♡

- Cô: Ừm

Đêm hôm đó cô cứ mãi suy nghĩ về nó. Về thời gian qua. Trong lòng cô bắt đầu nhen nhóm một loại cảm giác không tên đối với nó nhưng cô lại không thể xác định được đó là loại tình cảm gì. Mãi mê suy nghĩ mà cô ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Ngày lại qua ngày nó vẫn quan tâm cô vẫn dõi theo từng bước chân của cô. Và tình cảm của hai người ngày càng thân thiết hơn. Cô không còn lạnh lùng với nó nữa. Và cũng bắt đầu đi ăn, nói chuyện với nó nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.