Trần Lạc bắt đầu lên tầu vận tải đến chiến trường Tây Bắc, trong lúc đó quân bộ đang tìm nơi đáp tầu vận tải gần chiến tuyền nhất cho Trần Lạc, tại quân bộ bố Du Du gần như phát điên.
“ Rầm rầm rầm … “ tiếng đập bàn vang khắp quân bộ.
“ Bao lâu, phải bao lâu nữa mới tìm được nơi hạ cánh “
“ Báo cáo, toàn bộ khu rừng núi Tây Bắc tuy rộng lớn nhưng xung quanh đều bị vệ tinh Nhân Ngư kiểm soát, chỉ cần đến gần là họ sẽ biết quân ta vận tải quân đến và đưa quân đội đến phòng vệ “.
“ Tìm, bằng mọi cách tìm nơi hạ cánh cho lão tử, nhanh lên còn đứng đực ra đấy à “
“ Rõ “.
Trong lúc đó tại chiến trường Tây Bắc, ông cụ vẫn đang cố gắng chỉ huy quân đối đầu người Nhân Ngư, là chỉ huy cao nhất của quân bộ, là biểu tượng của người Trái Đất, tuy trong hiểm cảnh, nhưng năng lực chỉ huy của ông vẫn còn.
“ Chúng là còn vật tư chiến đấu duy trì được bao lâu nữa? “
Người chỉ huy cao nhất quân bộ, từng là nguyên soái của quân đội Trái Đất, Bùi Lập Viễn đang nghiêm túc ngồi trong một sơn động của rừng núi Tây Bắc, mặt ông so với lúc ngồi ở quân bộ đã già đi rất nhiều rồi. Tuy vậy thân thể Bùi Lập Viên vẫn khỏe khoắn, rắn chắc hơn cả những thanh niên hai mươi.
“ Chỉ huy, dựa theo tình hình hiện tại, vật tư của ta còn có thể duy trì trong vòng một tháng rưỡi, có điều sau một tháng rưỡi binh sĩ của chúng ta phải cầm lưỡi lê chiến đấu với địch “.
“ Còn một việc nữa thưa chỉ huy, nếu địch tiếp tục tăng binh chỉ sợ, chỉ sợ chúng ta không trụ nổi nửa tháng “.
Nghe cấp dưới báo cáo ông cụ trong mắt hiện lên một tia đau đớn, cả đời đã đánh bao nhiêu trận, thoát khỏi bao nhiêu hiểm cảnh, ông từng giết rất nhiều dị tộc, từng chết đi sống lại nhiều lần, nhưng lần đầu tiên ông cảm giác thấy thống khổ như vậy, hơn hai mươi vạn bính sĩ, cứ thế bị chôn vùi ở Tây Bắc.
“ Giờ tập hợp toàn bộ quân đội, cả những chi quân đội còn nhỏ lẻ, còn tổng cộng bao người “.
“ Bộ đội hiện tại ở đây chúng ta còn khoảng năm sư đoàn, trong đó chỉ còn chưa đầy một sư đoàn cơ giáp, còn lại đều là bộ binh, ở một số nơi chúng ta còn được hơn một vạn chiến sĩ, nhưng cũng không có cơ giáp “ nói đến đây hắn hiện vẻ mặt thống khổ, trên người hắn vẫn còn quấn băng do bị trúng đạn, mái tóc đã bị cháy phân nửa, hắn ấp úng nói tiếp “ giờ nếu có đánh nhau các chiến sĩ chỉ có thể dùng lựu đạn nhiệt hạch liều chết cùng cơ giáp đối phương “.
Lời nói của Bamar làm cả phòng trở lên trầm mặc, giờ họ thực sự không còn gì, binh sĩ đang dùng chính máu thịt để đánh nhau với cơ giáp địch.
“ Đã gửi tín hiệu cầu cứu đến quân bộ chưa “.
“ Đã gửi rất nhiều lần, nhưng toàn bộ bị người Nhân Ngư chặn lại, chưa kể hiện tại chúng ta đang bị ba mươi vạn quân đội bao vậy, theo tình hình quân bộ muốn điều quân cứu viện phải cần hơn hai tháng nữa … “
Trận chiến này đánh tiếp thế nào đây?
Ông cụ đứng trước màn hình điện tử quan sát địa đồ, ông đang muốn xem còn con đường nào có thể đưa binh lính của ông phá vây, các sĩ quan thì hi vọng ông cụ có thể tìm được hi vọng dù là mong manh nhất.
Đang lúc suy tư đột nhiên có binh sĩ vào báo cáo
“ Báo cài ngài, có tình huống mới! “
Cả phòng quay ra nhìn hắn, ai cũng trở nên căng thẳng, chỉ sợ quân địch tăng binh tấn công, đến lúc đó thật sự họ không thể trụ nổi.
“ Nói! “
“ Vừa nhận được tín hiếu từ quân bộ, nhưng chỉ có mười giây, quân bộ vừa cử một tầu vận tải chi viện cho chúng ta, tầu vừa mới vượt qua phòng tuyến phòng thủ của quân địch “
Nghe tên lính báo cáo ai cũng trở nên kích động, họ hi vọng có quân lính và vật tư tiếp tế, như thế hi vọng sống sót sẽ rất cao.
“ Báo cáo tuy vậy tầu vận tải vẫn bị quân địch phát hiện và bắn rơi, hiện tại phi thuyền đang ở tọa độ 5122.2321.32, cách phòng tuyến cánh phải của chúng ta hai mươi cây số “.
Mọi người đang kích động lập tức trở nên im lặng, phi thuyền vận tải bị bắn hạ, như vậy quân đội địch sẽ mau chóng bao vây tầu vận tại, liệu còn ai có thể sống sót.
Mọi người nhìn bản đồ, tầu vận tải rơi ngay giữa trận địa của hai bên, lúc đầu còn chút chông mong có người sống sót, hoặc còn có thể vận chuyển ít vật tư tư chiến đấu, nhưng nhìn địa điểm mọi người hoàn toàn chết tâm, cách quá gần người Nhân Ngư nếu điều quân đi cứu viện, chưa chắc quân chi viện còn có thể trở về.
Lúc này chỉ có ông cụ nhăn mày suy nghĩ, ông hiểu tính con trai ông, không phải tự nhiên chỉ điều một tầu vận tải, với tích cách của nó một là sẽ không cử quân cứu viên, hai nếu cứu viện phải cử ít nhất mười tầu vận tải, sao giờ chỉ có một, trong lúc cả phòng yên lặng tĩnh mịch, ông phá lên cười “ Ha ha, đúng là con trai ngoan, cháu rể tốt … “.
Toàn bộ sĩ quan chỉ huy nhìn ông cụ, có chuyện gì mà chỉ huy đột nhiên cười vậy, phải chăng chỉ huy đã nghĩ được cách thoát khỏi cãi lồng mà quân địch đã giăng ra.