Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 141



́

Bên kia im lặng một hồi, rồi Ngả Phàm kinh hoảng thốt lên, “Nhiều, nhiều đến vậy á? Cơ mà cũng không cần thiết đâu, em chỉ hỏi có thể là một vùng nhỏ thôi mà, anh biết em rất thích giúp anh mà.” Nói đến câu cuối, Ngải Phàm hiển nhiên đã lấy lại bình tĩnh.

La Tiểu Lâu không uốn nắn cách dùng từ của Ngả Phàm, nó ở cùng trùm hải tặc Arthur, cậu còn có thể trông cậy vào cái gì chứ, La Tiểu Lâu chỉ vừa cười vừa nói: “Anh biết em tự nguyện giúp anh, nhưng mà Ngả Phàm, đây là việc anh nên làm. Tin anh đi, sau này anh còn nhiều việc cần em giúp đỡ lắm. Nếu em không đồng ý, anh đành phải đi tìm người khác vậy.”

Ngả Phàm do dự một hồi rồi đồng ý, nó muốn giúp La Tiểu Lâu quản lý căn cứ nguyên liệu, như vậy có thể học hỏi thêm được ỉt nhiều. Nếu vậy, sau này nó phải gắng làm nhiều việc hơn. Ngả Phàm rất tự tin ở bản thân, cho dù không có Arthur thì nó cũng có thể tự lập ngon lành được. Nuôi trồng nguyên liệu, nhóc có thể học theo La Tiểu Lâu và Bạch Hằng. Mà quản lý trồng trọt bình thường cũng cần người hỗ trợ, dù sao cũng có Arthur bảo kê rồi, ở tinh cầu Grey này không có kẻ nào dám bắt nạt nó.

La Tiểu Lâu rất thỏa mãn, rèn sắt khi còn nóng nói: “Vậy em hỏi hộ anh cái này, anh có thể thuê tối đa bao lâu? Tiền thuê là bao nhiêu.”

趁热打铁 – sấn nhiệt đả thiết: tranh thủ cho kịp thời cơ.

Ngả Phàm cho hiển thị biểu tượng bồ câu đưa thư rồi chạy đi thì thầm với Arthur một hồi, sau quay lại báo cáo La Tiểu Lâu: “Anh Arthur bảo là 5 năm, sau 5 năm, nếu hai bên vẫn còn ý muốn thì có thể thuê tiếp. Còn vấn đề tiền thuê, anh ấy bảo là phải xem kích thước khu vực thuê thế nào đã.”

Thế này thì hơi phiền phức, La Tiểu Lâu suy xét, nói: “Ngả Phàm, anh chỉ đi theo em có một lần, chẳng biết đâu là đâu, em có thể tả lại cho anh địa hình xung quanh một chút được không, nếu có thực cảnh thì càng tốt.”

Ngả Phàm vui vẻ nói: “Thế thì dễ, lúc bọn anh Arthur xậy thêm, anh ấy có ghi lại bản đồ toàn cảnh chung quanh, anh đợi chút em gửi sang cho anh.” Không lâu sau, Ngả Phàm gửi sang một tấm bản đồ thực cảnh địa khu, giải thích tỉ mỉ cho cậu. Nhóc thường xuyên tới chỗ đó nên biết rất rõ địa hình, cấu tạo và tính chất đất đai lẫn thảm thực vật xung quanh.

La Tiểu Lâu hỏi kỹ càng lại một lần nữa, rồi chọn năm mỏm núi trong đó, chọn xong thì phát giác ra hình như bản thân rất tham lam. So sánh nửa ngày, cậu không nỡ bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Có lẽ trong năm ngọn núi đó, hiện tại còn chưa có nhiều nguyên liệu cấp cao, nhưng địa hình, cấu tạo và tính chất của đất đai, thậm chí cả khí hậu đều khá tốt, thích hợp cho việc sinh trưởng nhiều loại nguyên liệu, mặc dù nguyên liệu cao cấp có thể gây trông rất tốt. Hơn nữa, nguyên liệu ở tinh cầu Grey đều có tính sản lượng và chất lượng cao, nếu có một kho cung ứng nguyên liệu lớn như vậy, lợi nhuận thu được sau này chắc không tính xuể được mất.

Ngả Phàm vì La Tiểu Lâu đang khó xử mà lại đi hỏi Arthur, sau quay lại nói cho La Tiểu Lâu biết giá thuê.

“Năm ngọn núi đó, mỗi năm 250 triệu, tiền thuê 5 năm là 1.25 tỷ” Ngả Phàm ngập ngừng nói.

Nghe xong, La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, cơn cuồng nhiệt với nguyên liệu của cậu lập tức xẹp xuống. Cậu phát hiện, chỉ chăm chỉ tìm đia điểm thuê mà quên mất vấn đề tiền nong. Cậu cũng không ngờ lại đắt đến vậy, tuy hai năm nay cậu không thiếu tiền, nhưng cũng chẳng tích cóp lại —— nhất là dưới sự chung đụng giữa cậu và 125.

Do dự vài giây, La Tiểu Lâu quả quyết: “Anh biết rồi, Ngả Phàm, em nói lại với Arthur rằng anh sẽ thuê chỗ này, nhất quyết phải giữ lại cho anh. Cơ mà để anh đi góp tiền lại đã, mai anh gọi lại sau cho em nhé.”

“Vâng.” Ngả Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhóc không muốn nói cho La Tiểu Lâu biết rằng, nếu là người khác thuê thì Arthur phải đòi một năm ít nhất là 300 triệu, cái giá kia là quá rẻ cho La Tiểu Lâu rồi, nhóc vốn đang sợ La Tiểu Lâu không vừa ý.

Đóng máy thông tin, La Tiểu Lâu trầm tư. 1.25 tỷ, đến 1 tỷ cậu cũng không có. Hiện tại cậu kiếm được cũng khá, nhưng tiêu còn nhiều hơn. Gần đây lại còn thích thu thập nguyên liệu cấp cao và thuốc cường hóa nữa chứ, bởi vậy giờ La Tiểu Lâu chẳng có bao nhiêu tiền.

“Khụ, cậu định thuê chỗ đó hả?” Một giọng nói rầu rĩ cất lên, đây là 125 trẩu tre chuẩn bị đấu tay đôi với La Tiểu Lâu.

“Ừ, tao đang dao động lắm, cơ mà hổng có tiền.” La Tiểu Lâu thở dài, vừa nói vừa xoa xoa cái đầu to tròn của 125. Trong giây phút ấy, cậu đã nhận ra tính cố chấp với nguyên liệu của mình, “Lần này, dù mày có muốn lén giúp tao giải quyết thì cũng chẳng có tiền đâu.”

125 lập tức phất đuôi, buồn bực gào lên với La Tiểu Lâu: “Chỉ có một lần thôi! Thế mà cậu còn nhớ! Cái đồ lòng dạ hẹp hòi!”

“… Được rồi, tao thề là không nhắc lại nữa, nếu tao thuê chỗ kia thật thì có thể mang xà đằng của mày tới đó, sau này không chừng chúng ta trồng được thánh chu đằng đấy.”

Cuối cùng, La Tiểu Lâu bó tay, nhớ tới tấm thẻ Nguyên Tích đưa cho cậu.

Tối, nhìn một bàn toàn món thịnh soạn, Nguyên Tích ngạc nhiên nhìn La Tiểu Lâu.

“… Cái vẻ mặt này, chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì ư?” Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu đang nhìn mình bằng ánh mắt nồng nàn lạ thường, lần đầu tiên trước khi ăn cơm hắn cẩn thận hỏi han.

Vẻ tươi cười trên mặt La Tiểu Lâu càng thêm nịnh nọt, vừa gắp đồ ăn cho Nguyên Tích vừa nói: “Là thế này, em muốn thuê một chỗ để trồng nguyên liệu, như vậy có thể tiết kiệm chi phí nguyên liệu đáng kể, đương nhiên là cũng có chút thu nhập. Nhưng mà tiền thuê chỗ đó rất đắt, em —— em có thể dùng tiền trong thẻ của anh không?’

Nguyên Tích như bị nghẹn, ngơ ngác nhìn La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu bị nhìn chằm chặp mà chột dạ vô cùng, nhưng vì nguyên liệu, cậu vẫn kiên trì tiếp tục nói: “Khoảng 1,2 tỷ, đó chỉ là tiền thuê thôi. Anh yêu à, anh có cần thêm chút rượu vang không? Thịt bò đi kèm với rượu vang…”

La Tiểu Lâu vừa trình bày tình hình vừa cáng đáng lấy lòng Nguyên Tích. Nguyên Tích rốt cục cũng lấy lại tinh thần, ngắt lời La Tiểu Lâu, nhìn chằm chằm cậu: “Chẳng lẽ tiền anh đưa cho em còn thiếu?”

“Đương nhiên là đủ…” La Tiểu Lâu lập tức trả lời.

“Vậy em cứ trực tiếp chuyển khoản đi, không cần phải nói lại với anh, sao phải nói chuyện công việc trên bàn cơm chứ?” Nguyên Tích kinh ngạc hỏi.

“Nhưng mà —— đó là tiền của anh mà, em lấy nhiều tiên thế thì phải bàn bạc với anh chứ.” La Tiểu Lâu trợn mắt, tỏ ra kinh ngạc hơn mà nói, trọng tâm câu chuyện hình như bất tri bất giác mà chệnh sang hướng khác…

Nghe La Tiểu Lâu nói xong, Nguyên Tích cứng người, tai đỏ bừng ra vẻ nghiêm túc, khẳng định với La Tiểu Lâu, “Ừ, em nói đúng, điều này rất quan trọng. Một số quyết định trọng đại em nên bàn bạc xin chỉ thị với người đứng đầu gia đình. Anh đồng ý, chỉ cần là em mua nguyên liệu hoặc đồ gia dụng, đều được. Có điều, dù sao cũng là tiền của anh, nhưng anh vẫn là đàn ông, nuôi sống gia đình vốn chẳng phải là trách nhiệm của anh sao?”

“… Được rồi.” La Tiểu Lâu thức thời mà không vạch ra sự thật rằng cậu cũng là đàn ông, tiếp tục nén giận nhỏ giọng: “Vẫn còn một chuyện nhỏ nữa, chỗ đó là ở tinh cầu Grey —— Ối, anh bảo là đồng ý rồi mà, anh làm cái gì thế?”

Đêm đó, sau khi cả thân thể lẫn tinh thần hai người đều đã giao lưu thâm nhập xong xuôi, Nguyên Tích cuối cùng cũng đồng ý.

La Tiểu Lâu định bụng một mình đến tinh cầu Grey, nhưng Nguyên Tích không an tâm, bèn đi cùng cậu. Trước khi đi, La Tiểu Lâu mua kha khá hạt giống đắt tiền ở Thiên Đông, từ cấp thấp đến cấp cao các loại, hạt cấp cao chiếm đại đa số.

Lúc này, La Tiểu Lâu mới phát hiện, thủ tục đến tinh cầu Grey quả thực rườm rà đến nỗi được tặng làm căn cứ cho đạo chích, cũng may Nguyên Tích lợi dụng các loại đặc quyền đối phó giúp cậu. Sau khi tới tinh cầu Grey, Ngả Phàm vui sướng khôn xiết cùng Arthur mặt lạnh tiếp đãi hai người.

Nguyên Tích và La Tiểu Lâu đi xem năm ngọn núi, phát hiện thực địa còn lớn hơn so với bản đồ, cấu tạo và tính chất của đất đai rất tốt, hơn nữa trên núi cũng sinh trưởng không ít nguyên liệu. La Tiểu Lâu cực kỳ thỏa mãn, lập tức trả cho Arthur 5 năm tiền thuê.

La Tiểu Lâu khảo sát lần cuối cùng rồi quyết định, cố gắng giữ lại cây cối trên núi, khai quật mở mang đất trống ở mỗi khu vực, trồng nguyên liệu, cậu còn dựa vào điều kiện mỗi nơi để lên kế hoạch trồng các nguyên liệu khác nhau ở mỗi khu vực thích hợp.

Sau khi làm xong, việc tiếp theo chính là đi tìm người trồng. Lúc này, Bạch Hằng tới, cậu ta tìm được kha khá người học việc có kinh nghiệm. Dặn dò những nguyên liệu cần chú ý chăm sóc xong, tất cả mọi người nhanh chóng bắt đầu vào việc.

Trừ nơi đó, La Tiểu Lâu còn xây tường quanh một ngọn núi thành một vùng rộng lớn. Bên trong là xà đằng cao cấp, La Tiểu Lâu tự tay trồng lấy. Bên ngoài thì nói là làm thí nghiệm, nguyên liệu bên trong thì La Tiểu Lâu nhờ Ngả Phàm quan sát hộ.

Nhân dịp tới tinh cầu Grey, La Tiểu Lâu đến gặp thầy Mạc. Tuy không có danh thầy trò, nhưng thầy Mạc đã dạy La Tiểu Lâu không ít điều. La Tiểu Lâu còn mang theo một số linh kiện cấp bốn mới hoàn thành gần đây.

Đến khi La Tiểu Lâu rời đi, thầy Mạc mới cầm linh kiện cấp bốn mới nhất lên, cảm thán với trợ thủ bên cạnh: “Mới có mấy tháng mà đã đồng nhất cấp linh kiện, không ngờ cậu ta tiến bộ rõ rệt đến vậy. Xem ra, người ta chọn đúng là chuẩn xác.”

Vì La Tiểu Lâu và Nguyên Tích còn phải đi học, mà số ngày nghỉ của họ có hạn, nên mọi việc tiếp theo đều giao cho Ngả Phàm. Nói là Ngả Phàm, nhưng chủ yếu là Bạch Hằng và Arthur ở phía sau hỗ trợ. Dựa theo ý kiến của Arthur, dù sao Ngả Phàm cũng là người của bọn họ. Ngả Phàm được lợi cũng chả khác nào họ được lợi.

Trước khi đi, La Tiểu Lâu chuyển 500 triệu cho Ngả Phàm, bảo nhóc là chi phí quản lí và hoạt động, hạt giống nguyên liệu trên núi thiếu rất nhiều, cách tốt nhất là mua một ít ở ngay bản địa tinh cầu Grey. Còn phương pháp nuôi trồng cây non nguyên liệu, La Tiểu Lâu để lại một con chip, Bạch Hằng có thể giúp được ít nhiều.

Sắp xếp xong xuôi căn cứ nguyên liệu sau này của mình, La Tiểu Lâu thỏa mãn cùng Nguyên Tích trở về tinh cầu An Tắc.

Mà lúc này, tại tinh cầu An Tắc, đang có người nôn nóng chờ cậu.

Nguyên nhân gây ra sự tình là chàng tiểu binh Khải Lỗ của quân đội. Khi bước vào phòng làm việc của La Tiểu Lâu, cậu ta phát hiện một loạt linh kiện chỉnh tề trên bàn làm việc.

Tuy Khải Lỗ vừa mới đến, cậu ta cũng không hẳn là quá hiểu biết, nhưng cũng nhìn ta được, những linh kiện này đều là hàng cao cấp.

Cậu ta lập tức chạy đi báo cáo với cấp trên, dẫn một người phụ trách phòng thí nghiệm tới.

Người phụ trách kia cũng sửng sốt. Vốn vương tử phi tương lai đến quân bộ là do cấp trên sắp xếp. Chỉ là, quân đội có rất nhiều thiên tài, ai tới đây rồi mà không phải kiên định nỗ lực từ đáy cùng mà vươn lên chứ. Bởi vậy khi La Tiểu Lâu tới, thật sự chẳng có mấy người dành quan tâm.

Tuy chưa từng coi trọng nhưng quân bộ rất rộng rãi với những thiếu niên thiên tài được tiến cử, nguyên liệu đều có thể tùy ý lấy dùng, làm vậy là để họ có thể tôi luyện kỹ thuật của mình. Có điều, quân bộ không trông chờ vào những người mới này có thể tạo ra thành phẩm. Dù có cống hiến tài năng vì quân bộ chăng nữa, cũng là chuyện của hai năm sau.

Thế nhưng, trên bàn của La Tiểu Lâu không chỉ có thành phẩm cao cấp, mà số lượng còn rất nhiều. Người phụ trách tiện tay cầm một linh kiện lên kiểm tra, bỗng nhiên phát hiện những linh kiện này có chút quen mắt, tựa như —— tựa như mấy linh kiện mấy hôm trước trung tướng bảo bọn họ đi tìm.

Khải Lỗ đang chờ chỉ thị của người phụ trách, kết quả là thấy ông ta hấp tấp cầm theo mấy linh kiện ra khỏi cửa.

Người phụ trách có phần thấp thỏm mang linh kiện đi nộp. Kết quả là, ban đầu trung tướng chỉ tùy ý lật xem, vài giây sau thì trợn tròn con mắt, gầm lên: “Không sai, chính là tên nhóc đó, mang cậu ta tới đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.