Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 160: Siever / tây thụy nhĩ



/ TÂY THỤY NHĨ.

Nguyên Tích mặt băng bó nhìn động vật trên tay mình 1 lát – hắn chưa từng kiên nhẫn với động vật thế này bao giờ – sau đó dùng tay còn lại sờ sờ trong người lấy ra 1 cái máy trị liệu đơn giản.

Đám người Nguyên Nặc tròn mắt ngạc nhiên. Đến khi Nguyên Tích đặt động vật lên đài lại thì Nguyên Nặc mới phát hiện ra nó bị thương chân sau. Nguyên Tích dùng máy trị liệu chữa xong cho La Tiểu Lâu rồi nhưng ko có ý định buông La Tiểu Lâu ra. Hắn vô ý thức xoa xoa 2 cái lên thân thể mập mạp của La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu lấy chân sau đẩy tay hắn ra thì hắn lại nắm luôn chân sau của La Tiểu Lâu mà nắn nắn.

Trừ Nguyên Nặc, ko có ai để ý kỹ động tác của Nguyên Tích. Nguyên Nặc ngơ ngác nhìn anh họ, không biết anh họ làm vậy là yêu thích hay là ngược đãi động vật nữa. Cậu nhỏ giọng nhắc nhở Nguyên Tích:” Anh, anh làm gì thế?”

Nguyên Tích sửng sốt, tựa hồ lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Nguyên Nặc, bất mãn nói:” Làm sao vậy? Anh chẳng làm gì cả.”

Nguyên Nặc há hốc miệng, ko biết nói gì luôn.

Nguyên Tích thực sự là ko có giả vờ giả vịt gì cả, quả thật là hắn hoàn toàn ko ý thức đc hành động kỳ quái của mình. Lúc đó hắn đang suy nghĩ ko biết có nên dùng khế ước để tìm kiếm La Tiểu Lâu hay ko, nơi này quá nguy hiểm, phải mau chóng tìm đc La Tiểu Lâu về. Nhưng mà 2 ngày trước La Tiểu Lâu bị hao tổn hết tinh thần lực, nếu dùng khế ước tìm người thì có khiến La Tiểu Lâu bị thương tổn hay ko? Nghĩ đến đây, Nguyên Tích bỗng xoay người, lạnh lùng nhìn Thiên Hằng, nói:” Ngươi nói trên đảo này có dị thú?”

Thiên Hằng co rúm người, nói:” Thật sự có dị thú. Tôi đã từng nhìn thấy chúng nhưng ko biết hiện tại chúng ở đâu.” Thấy Nguyên Tích vẫn bất di bất dịch, lại thêm 1 câu:” Có lẽ Vương tử phi điện hạ bị bọn chúng bắt đi.”

Nguyên Tích nhướng mày, sắc mặt tối đi, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Á Bá:” Nguy rồi, bên ngoài có cái gì đó đang tới! Mọi người mau nhìn xem, là dị thú, nhất định là dị thú đang tới.”

Nguyên Tích nhìn về phía cửa, toàn thân phát ra sát khí, khóe miệng hiện lên nụ cười khiến người khác sợ hãi:” Như thế càng tốt. Đỡ mất công phải đi tìm chúng.” Hắn sẽ ko để đám dị thú chết tiệt này bắt đi bất cứ người nào bên cạnh hắn nữa! Hắn phải tự tay giết hết tất cả dị thú!

Nguyên Tích đằng đằng sát khi đi về phía cửa lớn, mọi người cũng theo sát sau đó. La Thiểu Thiên đi cuối cùng, cậu xoay người nhìn động vật trên đài cao kia. Lúc này động vật kia đang nhìn chằm chằm đám người đi ra ngoài, ánh mắt như là vừa nhẹ nhõm lại vừa lo lắng. La Thiểu Thiên cũng đồng thời chú ý đến 2 người khác nữa, Thiều Dung tuy đi theo mọi người ra ngoài nhưng đi rất chậm, mà Thiên Hằng thì lại ko có chút di động nào cả. La Thiểu Thiên lạnh lùng nhìn Thiên Hằng, nói:” Anh đi ra ngoài theo chúng tôi.”

Thiên Hằng sửng sốt, sắc mặt biến đổi, làm bộ kinh ngạc, nói:” Tôi đi ra ngoài sẽ chỉ mang thêm phiền toái cho các ngài mà thôi, tôi chẳng thể giúp đc gì…”

La Thiểu Thiên hừ 1 tiếng, bỏ ngoài tai lời giải thích của Thiên Hằng, cứ thế đi thẳng về phía Thiên Hằng. Thiều Dung nghe thấy động tĩnh đằng sau liền quay lại kéo lấy Thiên Hằng, cười tủm tỉm noí:” Chúng tôi sẽ yên tâm hơn nếu anh theo ra ngoài cùng. Đi, tôi dẫn anh đi.”

La Thiểu Thiên nghi hoặc nhìn 2 người 1 lát, đi hàng cuối cùng ra ngoài.

Mà trong khoảnh khắc cậu ra đến ngoài cửa ấy, có 1 con mập mạp xanh lục từ đằng sau nhảy lên đài cao. Nó nhanh chóng cõng La Tiểu Lâu nhảy xuống đài rồi chạy tới cửa nhỏ phía sau.

Ở trên lưng 125, La Tiểu Lâu buồn bực nhìn 125 có kích cỡ tương đương với mình đang cõng mình chạy thế này mà cảm thấy muốn khóc. Chẳng lẽ về sau mình phải sống với bộ dạng này sao? Chắc chắn Nguyên Tích sẽ ko nuôi mình… Có lẽ về sau mình chỉ có thể cùng 125 sống nương tựa nhau, gian nan vượt qua cuộc sống nguyên thủy của động vật…

Phía sau cửa lại là 1 đại sảnh nữa, nhỏ hơn cái kia 1 chút nhưng tinh xảo hơn. La Tiểu Lâu đang đắm chìm trong đau khổ tưởng tượng nên ko phát hiện ra trong đại sảnh có 1 người cao gầy đang đứng. 125 nhìn thấy người kia, nói:” Trước hết chúng ta giúp anh ta biến thân đã.”

“Tất nhiên rồi. Thật ko ngờ Điện hạ còn nhỏ vậy mà đã có thể thú hóa thành công.” Thanh âm mang theo ý cười truyền đến.

La Tiểu Lâu sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn. Bởi vì vấn đề độ cao nên La Tiểu Lâu phải ngửa cổ hết sức – sau khi La Tiểu Lâu thú hóa, nhiều động tác khó đều có thể làm đc rất dễ dàng.

1 vị mỹ nhân tóc lam nhạt đang cúi đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

“Siever?” La Tiểu Lâu kinh hỉ kêu lên.

Thanh âm của La Tiểu Lâu vẫn chỉ là ô ô vài tiếng mà thôi nhưng Sevier lại nghe hiểu:” Đúng là tôi đây. Điện hạ, tôi tới đón ngài.” Nói xong, Siever bế La Tiểu Lâu ra khỏi lưng 125. Thấy La Tiểu Lâu bất an giãy giụa bèn trấn an:” Ngài đừng lo lắng, sẽ biến trở về con người đc thôi. Nhưng chúng ta phải tìm đc 1 chỗ yên tĩnh trước đã.”

Siever đi đến giữa đại sảnh, đi trên tấm thảm có hoa văn phức tạp vài bước chân, bỗng nhiên có thanh âm do ma sát vang lên, mặt nền cùng với tấm thảm từ từ tách ra làm hai. Ở giữa lộ ra 1 lối vào, bên trong là cầu thang hướng xuống dưới, 2 bên tường đc gắn bảo thạch chiếu sáng toàn bộ lối đi.

Siever ôm La Tiểu Lâu đi xuống, 125 theo sát phía sau. Trước khi đi vào đó, 125 nghĩ nghĩ, đem vòng bảo hộ đã bị vỡ vụn của La Tiểu Lâu ném vào mặt đất.

Khi bọn họ đã vào trong, tấm thảm lại khôi phục bộ dạng như cũ.

La Tiểu Lâu nhìn xuống phía dưới bỗng cả kinh há hốc mồm. Chỉ thấy toàn bộ cầu thang vẫn luôn kéo dài đi xuống, nhìn ko thấy điểm cuối. Nhưng mà hòn đảo trôi nổi trên không này đâu có dày lắm đâu, đến cùng cầu thang này nối tiếp với nơi nào?

Tựa hồ cảm giác đc động tác của La Tiểu Lâu, Siever liền nói: “Điện hạ sốt ruột ah? Chúng ta có thể đi xuống nhanh hơn.” Nói xong lấy tay che kín 2 mắt La Tiểu Lâu, sau đó –

La Tiểu Lâu ko cảm giác đc động tác của Siever, hình như Siever ko tiếp tục đi nữa nhưng mà tai La Tiểu Lâu lại nghe thấy tiếng gió thổi qua cực nhanh.

Trời ơi, lẽ nào Siever đang nhảy xuống hay sao vậy? La Tiểu Lâu run run, rúc đầu vào lồng ngực Siever. Chẳng may bị ngã biến dạng thì biết làm sao bây giờ?! Ko lẽ còn trông mong Nguyên Tích sẽ nuôi dưỡng một con động vật tàn phế hay sao…

Trong khi La Tiểu Lâu còn đang tuyệt vọng oán thán, 125 thì lại hưng phấn huýt sáo bên cạnh La Tiểu Lâu.

Đến khi La Tiểu Lâu cho rằng đời này bọn họ sẽ ko đi xuống tới điểm cuối thì bỗng dưng ko còn cảm thấy mình đang rơi xuống nữa. Sau đó, bàn tay che mắt cậu buông ra, Siever nói:” Chúng ta tới nơi rồi.”

La Tiểu Lâu lập tức mở mắt nhìn quanh 4 phía. Đây là 1 thạch động rất lớn, nhưng nền động lại đc trải thảm màu vàng kéo dài về phía bên trái.

Siever đưa La Tiểu Lâu đi về phía bên trái. Lần này bọn họ đi đến đích chỉ mất 5′. Đích đến này là cuối thạch động, dưới nền ko trải thảm mà có một đoàn gì đó màu hồng phấn giống như bông tuyết ngưng kết mà thành.

Ở giữa đoàn màu hồng phấn đó có 3 cái bục cao cỡ nửa người, bục ko lớn, chỉ chứa đc 1 người đứng mà thôi.

Siever ko có bước đi lên đoàn hồng phấn đó mà quay qua nói với 125:” Bây giờ chúng ta giúp Điện hạ biến thân.”

125 lấy ra 1 cái gói, La Tiểu Lâu thấy trong đó là thuốc mà Lạc Khắc đưa mình khi trước. Chẳng lẽ dùng thuốc này có thể giúp mình biến thân sao?

La Tiểu Lâu uống thuốc, Siever thì đặt tay lên đầu La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thấy có 1 cỗ ý thức nguyên lực mạnh tiến vào cơ thể mình. Đồng thời viên thuốc trong cơ thể đang tản ra nhiệt lượng khiến La Tiểu Lâu đau kêu ra tiếng, cuối cùng hôn mê.

Khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu thấy 125 đang chớp đôi mắt to khẩn trương nhìn mặt mình. Nó thấy mình tỉnh lại liền vui sướng nhảy nhót lên.

La Tiểu Lâu lập tức giơ 2 tay lên nhìn, ko phải là móng vuốt nữa rồi! Cậu lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, có mặc quần áo. La Tiểu Lâu cảm động muốn khóc, với bộ dạng này mình có thể gặp Nguyên Tích đc rồi.

“Điện hạ, ngài ko cần khẩn trương. Chờ nắm đc phương pháp thú hóa, Ngài có thể tùy thời chuyển hóa thành hình thú hoặc hình người.” Siever an ủi.

La Tiểu Lâu há miệng muốn nói lại thôi. Cậu tuyệt đối ko muốn thú hóa nha! Việc gì phải biến thành 1 con động vật mập mạp chứ, chẳng lẽ là để Nguyên Tích ôm đùa giỡn hay sao?

“Ta, chờ chút, Nguyên Tích còn đang tìm ta. Ta phải liên hệ với Nguyên Tích …” La Tiểu Lâu bỗng nhiên nói.

Siever và 125 trợn mắt há mồm nhìn La Tiểu Lâu. Tới nơi thế này mà cậu ta còn luôn nghĩ đến Nguyên Tích đc. Siever nói:” Trước tiên Ngài nghe tôi nói nguyên nhân tôi đưa ngài tới nơi này đc ko?”

125 cũng an ủi:” Đừng lo lắng. Đợi lát nữa chúng ta có thể hội hợp với Nguyên Tích rồi.”

Siever ko nói gì mà nhìn 125. Điện hạ có 1 nửa gien là nhân loại nên thân cận với nhân loại cũng phải thôi. Còn ngài, thân là thánh thú cơ giáp, ngài có lý do gì để hướng về nam nhân kia vậy! Không lẽ, sống lâu ở xã hội loài người sẽ bị sa đọa hay sao?

La Tiểu Lâu quyết định tốc chiến tốc thắng, vội hỏi:” Vậy tại sao ngươi lại dẫn ta đến nơi này? Còn nữa, Siever, sao ngươi lại có mặt trên đảo này?”

Siever đỡ La Tiểu Lâu ngồi xuống rồi nói:” Đảo này đc mệnh danh là đảo phong ấn, nhưng thực ra nơi này mới chân chính là khu vực phong ấn. Mà tôi là người dẫn đường, tôi vẫn luôn chờ ngài đến đây.”

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Siever, hỏi:” Chờ ta?”

“Đúng vậy. Như Ngài đã biết, dị thú ở Lam Nguyên tinh cầu đã bị chết hết, trên thế giới này ko còn có dị thú tồn tại. Có thể là có dị thú chạy thoát khỏi Lam Nguyên tinh cầu đc, nhưng là trong hoàn cảnh nhân loại luôn đuổi bắt dị thú như vậy, làm sao có dị thú dám xuất hiện chứ.”

Siever ôn hòa nhìn La Tiểu Lâu:” Nhưng trên đời này vẫn còn 1 con dị thú còn tồn tại. Chắc hẳn ngài cũng biết đó là Thiên Hằng. Hắn cũng giống tôi, là phục vụ cho vùng phong ấn này. Tôi là người dẫn đường, còn hắn là người giữ cửa.” Lại tiếp:” Renda phong ấn vốn là đường lui do dị thú tạo ra sau khi biết Lam Nguyên tinh cầu sẽ bị tiêu hủy.”

Thấy biểu tình giật mình kinh ngạc của La Tiểu Lâu, Siever gật đầu:” Đúng vậy, nơi này chính là dị thú văn minh, bằng không thì 3 thử thách kia sao có thể nghiêm mật đến vậy đc. Ngài ko thấy rất kỳ lạ sao, Renda tinh vực là 1 kỳ quan hiếm có trong vũ trụ, thậm chí là đảo lộn quy luật tự nhiên tỷ như tinh thể đốt cháy xung quanh. Đó là bởi vì chúng ko phải do tự nhiên mà do dị thú tạo ra chúng.”

“Thì ra là vậy. Nhưng hiện tại nhân loại đã tới đc rồi, các ngươi…” La Tiểu Lâu thấy áy náy, nếu vậy bí mật của dị thú có thể sẽ bị phát hiện phải ko? Mình cũng giúp ko ít trong việc tiến vào Renda phong ấn.

Siever lắc đầu, tự hào nói:” Ai tiến vào cũng chẳng sao cả. Chỉ có dị thú mới mở đc Renda phong ấn, nhân loại chỉ có thể lấy đi 1 chút đồ ko quan trọng thôi.”

La Tiểu Lâu ko biết mình nên cao hứng cho dị thú hay là buồn cho Nguyên Tích nữa, hắn thì thào nói:” Ra vậy, sau khi chúng ta rời đi nơi đây, các ngươi cũng ko bị tổn thất gì.” Vậy nhiệm vụ thử luyện có đc coi như đã hoàn thành ko?

“Nhưng hiện tại chỉ có ngài là có khả năng mở ra phong ấn nha.” Siever lo lắng nói. Hắn buộc phải nói thẳng ra bởi La Tiểu Lâu ko hề có 1 chút tự giác rằng mình là người có nửa huyết thống dị thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.