“Chuyện khác chúng ta có thể thương lượng nhưng chuyện này thì ko đc.” Nguyên Tích nói như đinh đóng cột, sau đó buông tay La Tiểu Lâu rồi đi ra ngoài. Hắn cảm thấy mình cần chút rượu mạnh để thần kinh bớt căng thẳng, tìm chỗ yên tĩnh ở 1 mình miễn cho La Tiểu Lâu bị hắn gia bạo.
“Nhưng theo ý kiến cá nhân của em thì anh ko nên vơ đũa cả nắm, biết đâu còn có 1 con dị thú lương thiện, ko tranh giành thì sao?” La Tiểu Lâu tiếp tục cố gắng.
Nguyên Tích hơi ngừng 1 chút nhưng vẫn đi ra ngoài. Lát sau Nguyên Tích quay trở về phòng, đặt mạnh ly rượu lên tủ đầu giường, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, hỏi:” Vậy em nói cho ta biết con dị thú lương thiện đó ở đâu?”
La Tiểu Lâu rụt lui, giật giật môi, ko dám nói chuyện.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, bỗng thông tin nghi thức trên tay Nguyên Tích vang lên, Nguyên Tích bấm mở xem rồi gửi tin trả lời lại. Sau khi gửi xong, Nguyên Tích đóng thông tin nghi thức, ngẩng đầu uống 1 hớp rượu lớn, sắc mặt đã dịu hơn chút.
Nguyên Tích quay qua La Tiểu Lâu, ôn hòa nói:” Em nói cho ta biết con dị thú lương thiện kia ở đâu đi.” Nói xong còn cười dịu dàng nhìn La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, nghĩ bụng bây giờ mình hôn ảnh thì có vẻ ko biết rụt rè cho lắm – ko đc, chính sự còn chưa giải quyết xong! Giờ mà hôn ảnh là đêm nay ko giải quyết đc gì luôn.
La Tiểu Lâu vô ý thức há miệng nói:” Đương nhiên là -” kẻ đang đứng trước mặt anh a. Chẳng lẽ còn động vật nào hiền lành thành thật thức thời hơn em sao? Thế nhưng vừa nghĩ đến 2 chữ ‘chính sự’ La Tiểu Lâu liền tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn Nguyên Tích:” Đương nhiên là em ko biết rồi. Anh hỏi làm chi?”
Trên mặt Nguyên Tích lập tức biến về biểu tình bình thường, hừ 1 tiếng, nói:” Tất nhiên là để bắt nó về cho em nhìn rõ bộ mặt thật của nó. Em yên tâm, ta sẽ tự thân thẩm vấn, nhất định sẽ cho em nhìn thấy bộ mặt xấu xí hung tàn dưới vỏ bọc hiền lành xinh đẹp của nó.”
Em ko hề yên tâm a! La Tiểu Lâu phẫn nộ nhìn Nguyên Tích, anh ta lại dùng mỹ nhân kế với mình chứ! Rất ko có tiết tháo! Hừ.
Tay La Tiểu Lâu run lên, may mà ko nói chứ ko lúc này mình đã bị Nguyên Tích lột da để xem bộ mặt thật rồi… Nguyên Tích sẽ làm như vậy sao?
Thấy La Tiểu Lâu còn đang lặng im suy nghĩ, Nguyên Tích nói:” Sau cuộc chiến tranh kia, nhân loại và dị thú ko thể cùng tồn tại song song với nhau. Hy vọng là em mới chỉ nói với 1 mình ta lời yêu cầu tha cho dị thú. Nếu người khác nghe thấy lời này, họ sẽ ko tha cho em đâu.” Sắc mặt Nguyên Tích càng thêm nghiêm túc nói tiếp:” Trong cuộc chiến đó, nhân loại bị giết đến hơn phân nửa. Nếu sau đó ko có chút ngoài dự liệu, chúng ta có thêm lực lượng thì có lẽ nhân loại đã bị diệt sạch rồi.”
“Nếu em trải qua cuộc chiến tranh đó, nếu em cũng bị mất đi người thân thì em sẽ ko bao giờ đưa ra yêu cầu thứ 2 đó đâu.” Cả người Nguyên Tích tỏa ra khí lạnh cùng bi thương.
La Tiểu Lâu ngây dại, cậu bỗng nghĩ tới gia đình chú ruột Nguyên Tích, nghĩ đến anh trai Nguyên Tích, Nguyên Tích đã mất đi rất nhiều người thân cho nên vẫn luôn nhớ rõ cuộc chiến tranh đó và hậu quả nó để lại. Bởi vậy, oán hận của Nguyên Tích với dị thú là ko thể thay đổi. Vậy mà mình lại là kẻ mang nửa huyết thống dị thú nữa chứ.
“Thực xin lỗi, Nguyên Tích.” La Tiểu Lâu lại gần, muốn an ủi Nguyên Tích:” Em ko có ý gì khác. Em chỉ là nghĩ chúng đã bị diệt tộc rồi, họa lắm thì còn đc một hai con sống sót, như vậy cũng chẳng thể gây nguy hiểm cho Đế quốc ta. Anh cứ để chúng xuất hiện, khi nào chúng có ý đồ gây hại thì hãy lập tức giết chúng. Đưa chúng đến Dị Dung sở thì tàn nhẫn quá.” La Tiểu Lâu gian nan nói xong.
“Khi nào em đưa cái con dị thú thiện lương chết bầm kia đến trước mặt ta rồi chúng ta nói tiếp.”
La Tiểu Lâu á khẩu ko nói gì đc, mà Nguyên Tích cũng ko cho La Tiểu Lâu có cơ hội chọc giận hắn thêm nữa, hắn kéo La Tiểu Lâu lại bên người mình:” Em đã nói xong rồi thì bây giờ chúng ta nói chuyện thâm nhập hơn đi.”
Hôm sau, khi La Tiểu Lâu tỉnh lại thì Nguyên Tích đã đi rồi. La Tiểu Lâu xoa xoa mi tâm, vô cùng buồn bực. Điều kiện của mình ko đc chấp nhận 1 cái nào mà Nguyên Tích thì vừa lấy đc chìa khóa lại vừa lấy cớ nói chuyện ép buộc mình cả một buổi tối. Thật đúng là tiền mất tật mang. Aiz. Còn may là Nguyên Tích chưa nghi ngờ mình.
Mà lúc này tại phòng làm việc, Nguyên Tích đang cau mày nhìn xấp tư liệu dị thú trên tay. Cửa phòng bị gõ 2 tiếng, sau đó La Đức cung kính đi vào. Nguyên Tích lạnh lùng nói:” Ngươi đến Dị Dung sở, đem về cho ta tư liệu mới nhất về dị thú về đây cho ta. Nhớ kỹ là ko đc để người khác phát hiện.”
“Ngài yên tâm. Tôi lập tức đi.”
La Tiểu Lâu ăn sáng xong liền dắt 125 đến phòng làm việc của mình. Chỉ có ở đó cậu mới ko bị bất kỳ ai quấy rầy.
Tới nơi, La Tiểu Lâu nói với 125:” Ổn rồi, mi lấy ra đồ chủ nhân mi để lại cho ta xem là cái gì nào?”
125 lấy ra 1 cái hòm màu lam, bất an nói:” Phải dùng siêu cấp ý thức nguyên lực thì mới có thể mở ra cái hòm này đc. Nhưng hiện tại câụ ko có ý thức nguyên lực mạnh đến vậy, chỉ khi cậu thú hóa thì mới có thể mạnh hơn đc.”
La Tiểu Lâu mang vẻ mặt đau khổ nói:” Chủ nhân mi có ý gì chứ? Chẳng lẽ nếu ta ko biến thành dị thú thì ko thể mở ra cái hòm này đc sao?” Nhưng mà cậu tuyệt đối ko muốn biến thành dị thú nha.