La Tiểu Lâu trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, chính là ba người lại đang chậm rãi đến gần, Lăng Tự ngay cả nhìn cậu cũng chưa nhìn, trực tiếp hướng đến thang máy chuyên dụng cao cấp bên cạnh. Dương Kha đi phía sau hắn dùng một lại ánh mắt lãnh đạm châm chọc liếc La Tiểu Lâu một cái, La Tiểu Lâu nhìn thấy trong lòng phát hỏa. Sinh viên ban nhất phần lớn đều dùng loại ánh mắt này để nhìn sinh viên ban thứ mười của bọn họ, nhất là loại sinh viên vừa bần cùng vừa học kém như cậu.
Một thanh niên tóc đen mắt xanh đi cuối rõ ràng ngẩn người, mỉm cười, thuận miệng nói: “Cám ơn, nhưng chúng tôi không cần.”
Khóe miệng La Tiểu Lâu co rút, mẹ ơi, bày đặt làm người tốt làm chi, còn bị người ta coi thường, thật là mất mặt.
Tuy rằng cậu có ý tứ, nhưng làm không tốt còn bị người ta tưởng rằng đang nịnh bợ bọn họ. La Tiểu Lâu oán hận nhấn nút tầng mười tám, thang máy nhanh chóng đi lên trên.
Khi cửa thang máy mở ra, La Tiểu Lâu lại lần nữa hoảng sợ.
Hay thật, ngoài thang máy một đám người đang cung kính đứng, dẫn đầu là mấy người trung niên ăn mặc phẳng phiu, La Tiểu Lâu liếc mắt một cái thấy được Địch Gia đứng phía sau mọi người. Không – không phải đặc biệt đến đây truy cứu chuyện cậu đi muộn chứ. Muộn nhiều lắm là một phút đồng hồ, cũng bởi vì phải chờ thang máy, hơn nữa, cho dù là truy cứu cậu thì cũng không cần phải bày trận lớn như vậy chứ. La Tiểu Lâu chột dạ liếc nhìn máy liên lạc trên cổ tay, tám giờ đúng.
Khi La Tiểu Lâu cùng với người duy nhất mà cậu biết, Địch Gia, chào hỏi thì thang máy bên cạnh đinh một tiếng, mở ra.
Lăng Tự cùng Dương Kha đi ra, thanh niên mắt xanh kia thì không thấy nữa.
Hai người nhìn La Tiểu Lâu sửng sốt một chút, Dương Kha muốn nói lại thôi, ý tứ châm chọc trong mắt ngày càng đậm, Lăng Tự thì nhíu nhíu mày.
Một người trung niên ở phía trước đầy mặt tươi cười tiến lên, cung kính chào Lăng Tự: “Lăng thiếu gia, tôi là Bá An, giám đốc điều hành tập đoàn Khải Ân. Ngài tự mình đến đây khiến cho chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Lăng Tự không nhìn La Tiểu Lâu, gật đầu nói với Bá An: “Không cần phải khua chiêng gióng trống như vậy, tôi chỉ dẫn một người đến đây. Mọi người lui xuống trước đi, nếu có việc gì tôi sẽ tìm ông, để người của bộ phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp dẫn tôi đi là được.”
Bá An vốn muốn đích thân dẫn Lăng Tự đi thị sát, nhưng nghe hắn bảo không cần thì cũng không dám nói gì thêm, chính là gọi Địch Gia lên, dùng mắt ra hiệu ý bảo phải cẩn thận tiếp đãi, liền dẫn theo một đoàn người rời đi.
Địch Gia tiến lên vài bước, mời Lăng Tự đi cùng với ông, đồng thời nháy mắt với Trầm Nguyên bảo anh dắt La Tiểu Lâu đi vào.
Địch Gia tuy thuộc bộ phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp, nhưng đồng thời cũng là quản lý cao cấp của tập đoàn Khải Ân, thường xuyên tiếp đón các lãnh đạo từ trên xuống thị sát, chu đáo khéo léo, hình tượng trong quan hệ xã hội cũng rất tốt.
Lăng Tự vừa nghe ông giới thiệu vừa đi vào trong, khi tới bộ phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp, bỗng phát hiện bóng người của La Tiểu Lâu chợt lóe lên phía trước rồi lập tức đi vào bên trong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu ta lại ở chỗ này?”
Địch Gia thấy Lăng thiếu gia bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng lập tức hoảng hốt, vị đại thiếu gia này thật sự là không thể đắc tội, không chỉ là ông không thể đắc tội mà cho dù là giám đốc đến đây cũng sẽ không dám đắc tội.
Nhìn theo tầm mắt của Lăng Tự, Địch Gia lại sửng sốt, miệng lập tức nói: “Lăng thiếu gia nói đến La Tiểu Lâu? Cậu ấy cũng là sinh viên trong trường ngài, được tôi gọi vào.”
Nhìn ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo của Lăng Tự, Địch Gia theo bản năng bổ sung thêm một câu: “Bởi vì hoàn cảnh gia đình của cậu ấy không tốt, đi làm công, vừa lúc được tôi xem trúng, cho cậu ấy đến đây làm việc vào hai ngày cuối tuần.”
Tuy rằng La Tiểu Lâu không phải người thừa kế của chế tạo sư nào, nhưng phải thừa nhận thiếu niên kia rất có thiên phú trong chế tạo cơ giáp, cho dù là Trầm Nguyên không chừng so ra cũng kém hơn.
Trong bộ phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp của tập đoàn Khải Ân không loại người nào là không có, chỉ trừ người ở độ tuổi này mà đã có thể thành công cải biến quy trình lắp ráp.
Cho nên nếu có thể, ông rất muốn giữ La Tiểu Lâu lại. Bất quá, nếu giữa Lăng Tự và La Tiểu Lâu có tranh chấp gì, thì một bộ trưởng nho nhỏ như ông không thể bảo vệ La Tiểu Lâu được. Nghĩ vậy,trong ánh mắt của Địch Gia khi nhìn Lăng Tự có thêm chút khẩn trương.
Dương Kha cũng chăm chú quan sát ánh mắt của Lăng Tự, thấy trong mắt hắn lộ vẻ chán ghét mới lập tức an tâm.
Lăng Tự trầm mặc trong chốc lát, phất tay ý bảo Địch Gia không cần tiếp tục để ý đến La Tiểu Lâu, sau khi tham quan hết những công trình quan trọng của bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp, chỉ vào Dương Kha đi theo phía sau, thản nhiên nói: “Dương Kha là cơ giáp chế tạo sư thiên tài mà gia tộc PDG chúng tôi chọn lựa để tài trợ, rất có tài trong lĩnh vực chế tạo cơ giáp. Bất quá, bây giờ cậu ấy chỉ mới là năm nhất đại học, không thích hợp tiến vào những cấp trên trong tập đoàn. Tôi muốn cậu ấy thực tập ở đây trước, ông xem sắp xếp giúp cậu ấy một chút.”
Địch Gia lập tức đáp: “Lăng thiếu gia yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho Dương thiếu gia.”
Dương Kha cười nói: “Ngài gọi tôi là Dương Kha là được rồi, sau này còn cần ngài chiếu cố.” Ngoài miệng ăn nói khách khí, nhưng Dương Kha cũng biết, tập đoàn Khải Ân chỉ là một chi nhánh của gia tộc PDG mà thôi, người do thiếu gia đích thân mang đến bọn họ sẽ không dám làm khó dễ.
Nơi này chỉ là một bậc thang nho nhỏ, giúp cậu càng ngày càng tiến gần đến bậc thang của một người cao cao tại thượng. Dương Kha xoay người nhìn Lăng Tự, tuy rằng vạn phần gian khổ, nhưng bằng vào sự cố gắng và thiên phú của cậu, cậu nhất định sẽ làm được.
“Cậu căn cứ vào thời gian của mình mà bàn về việc thực tập với bọn họ, tôi có chuyện đi trước.” Lăng Tự gật gật đầu với Dương Kha, xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua Địch Gia, Lăng Tự hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ là liếc nhìn Địch Gia một cái, không nói gì mà đi ra ngoài.
Địch Gia lau mồ hôi, cung kính tiễn Lăng Tự ra khỏi cửa, trở về triệu tập tất cả nhân viên trong bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp, giới thiệu Dương Kha với bọn họ.
Những nhân viên nghiên cứu hai mặt nhìn nhau, sau đó bắt đầu chào hỏi Dương Kha.
“Dương tiên sinh học ở một trường học như vậy, sau này thật sự là không có giới hạn.”
“Nghe nói Dương Kha tiên sinh đứng đầu hệ, khó trách được Lăng thiếu gia xem trọng.”
…..
Dương Kha thản nhiên cười, từ bé đến lớn những lời khen ngợi như vậy nghe qua rất nhiều, cậu cũng biết làm cách nào để ứng phó.
Địch Gia cũng không có sắp xếp cho người khác hướng dẫn cậu mà cho cậu tự chọn một gian phòng thí nghiệm, muốn dùng nguyên vật liệu gì thì cứ trực tiếp nói với ông.
Như vậy cũng tốt, cậu không cần giúp mấy người này, như thế sẽ làm chậm tiến độ của cậu. Mà người duy nhất cần chú ý trong tập đoàn Khải Ân, Lăng Tự đã nói với cậu, chính là Nghiêm đại sư, cơ giáp chế tạo đại sư nổi tiếng nhất liên bang.
Tuy rằng PDG gia tộc cũng muốn điều vị đại sư này đến ngành nghiên cứu cao cấp, nhưng lão nhân tính cách cố chấp, không muốn chuyển chỗ. Bất quá, dù là ở đâu đều nằm trong giới hạn quyền lực của gia tộc PDG, gia tộc PDG cũng sẽ theo ông ấy.
Nếu có thể được vị cơ giáp chế tạo đại sư này hướng dẫn – Dương Kha trong mắt mang theo kiên định, cậu phải cố gắng thử xem. Nếu – nếu có thể, cậu sẽ có thể thực hiện nguyện vọng của mình sớm hơn, vì Lăng Tự chế tạo cơ giáp, một cỗ cơ giáp độc nhất vô nhị.
Trong một gian phòng đầy rác rưởi.
La Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn Nghiêm đại sư mà mọi người tôn sùng, lắp bắp nói: “Ngài bảo sắp xếp toàn bộ, toàn bộ? Còn cho tôi thời gian bốn tuần?”
Nghiêm đại sư lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, lạnh lùng nói: “Thế nào? Cậu muốn cò kè mặc cả với tôi?” Ông từ trên cao nhìn chằm chằm xuống La Tiểu Lâu, chậm rãi nói: “Ở đây, chưa có người nào dám nói với tôi không thể, không thể, làm không được.”
La Tiểu Lâu đổ mồ hôi trán, có gắng giải thích: “Không, không phải. Ý tôi là, một phòng này toàn là những linh kiện nhỏ, hơn nữa còn là linh kiện cấp hai, tôi còn chưa học – này, ít ra ngài cũng nên nể tình tôi đã cứu ngài mà cho tôi thêm chút thời gian đi.” Cuối cùng, La Tiểu Lâu nhịn không được mà nhắc đến đại ân mình đã cứu ông mấy ngày hôm trước.
Nghiêm đại sư bỗng nhiên nở nụ cười hòa ái dễ gần, nói: “Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không nói với cậu là tôi cho cậu bốn cái cuối tuần, tức là dùng thời gian tám ngày sắp xếp, buổi sáng cậu sắp xếp, buổi chiều phải đi làm thủ hạ cho tôi, hiểu chưa? Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy thời gian dư dả, tôi không ngại….”
La Tiểu Lâu rùng mình một cái, dùng thanh âm run rẩy nhanh chóng hồi đáp: “Tôi có thể! Tôi cam đoan là mình có thể.”
Nghiêm đại sư vừa lòng liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, hảo tâm nhắc nhở: “Nếu cậu cần tài liệu về những linh kiện này thì tôi đề nghị cậu giúp tôi sắp xếp lại phòng tư liệu kế bên, trong đó có con chip màu xanh dương, giới thiệu ở bên trên cũng không tệ lắm.”
La Tiểu Lâu dùng sức siết nắm tay, cuối cùng nhạt nhẽo nói: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, tôi phải lập tức đi đây.”
Dùng hai tiếng sửa sang phân loại lại phòng tư liệu, tìm được con chip màu xanh mà Nghiêm đại sư nói đến trong một góc phòng, La Tiểu Lâu lại chui đầu vào căn phòng nhỏ chứa đầy linh kiện kia.
Nhìn những mảnh linh kiện chồng chất thành từng tòa núi nhỏ. La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, xoay người đến trước máy tính, cắm con chip vào.
Linh kiện bậc hai cơ bản (một), mẹ ơi, một! Chẳng lẽ còn có hai sao! Chẳng lẽ còn một gian phòng như vậy – dừng lại, dừng lại, không thể tiếp tục như vậy, La Tiểu Lâu phát hiện, từ khi cậu đến thế giới tương lai, tương lai chưa bao giờ sáng sủa.
Trong con chip màu xanh có một trăm loại linh kiện bậc hai, La Tiểu Lâu bớt thời gian ăn trưa, dùng ba tiếng để học thuộc.
Điều may mắn duy nhất đối với La Tiểu Lâu chính là những tri thức về linh kiện bậc một mà cậu đã học giúp được rất nhiều! Lúc này, cậu dễ dàng nhận ra, thầy Tống dạy cậu về cơ giáp căn bản trên mạng nói đúng, linh kiện cơ giáp bậc hai thật phức tạp, nhưng La Tiểu Lâu cảm thấy, tất cả linh kiện bậc hai đều là biến hóa dựa trên linh kiện bậc một.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, hiệu suất học của La Tiểu Lâu sẽ còn thấp hơn nữa.
Cuối cùng, La Tiểu Lâu ghi nhớ tư liệu của hai mươi linh kiện bậc hai. Không có thời gian thực hành, La Tiểu Lâu đầu váng mắt hoa đi từ trong phòng ra ngoài.
Tư liệu của mỗi linh kiện chỉ nhìn qua một lần, nếu La Tiểu Lâu muốn nhớ kĩ, như vậy cậu phải thật tập trung. Tranh thủ sau khi xem qua liền ghi nhớ, nhưng mà cường độ học tập cao như vậy, cho dù La Tiểu Lâu sau khi trọng sinh trí nhớ trở nên rất tốt, cũng chịu không nổi. Dựa theo tốc độ này, một tháng sau, cậu có thể sắp xếp xong sao…
La Tiểu Lâu cúi đầu đi từ trong ra, thấy những trợ lý mặc áo dài màu xám đã bắt đầu bận rộn.
Nghiêm đại sư còn chưa đến, một người áo xám mang một cái khẩu trang thật to chào La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu nhìn kỹ, cư nhiên là Trầm Nguyên.
Trời ạ, đại đệ tử Trầm Nguyên của bộ trưởng bộ nghiên cứu mà còn phải ở trong này làm trợ lý cho Nghiêm đại sư, La Tiểu Lâu bỗng nhiên không còn cảm thấy ủy khuất nữa. Cậu thì tính là gì, người ta mạnh hơn cậu nhiều, còn không phải ở trong này làm tiểu đệ cho người ta sai sử.
La Tiểu Lâu nhận lấy quần áo màu xám mà Trầm Nguyên đưa cho cậu, mới vừa mặc vào, còn chưa kịp nói với Trầm Nguyên lấy một câu thì Nghiêm đại sư đã đi vào.
Ông gật đầu với mọi người, bắt đầu phân phó nhiệm vụ buổi chiều.
Cuối cùng, ông liếc La Tiểu Lâu một cái, sau đó dẫn cậu đến trước một chiếc bàn màu trắng, bên trên là một máy phản ứng bằng dao động điện từ với tần số cao tinh vi, bên dưới là một chiếc hộp bằng kim loại.
Nghiêm đại sư vừa ngụ ý bảo La Tiểu Lâu mang bao tay vừa lấy một khối khoáng thạch ra khỏi hộp, nói: “Đây là quặng lục tích, là vật liệu thích hợp nhất để chế tạo ống dẫn trong cơ giáp, nhưng trạng thái nóng chảy của loại khoáng vật này vô cùng bất ổn, cậu dựa theo những lưu ý mà tôi viết để sử máy phản ứng, cứ cách năm phút lại cho chất lam tuyến dịch vào, khi nào tất cả đã nóng chảy hết thì cho tôi biết.”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, cậu không nghĩ đến, Nghiêm đại sư cư nhiên không hề cho cậu thời gian thích ứng, vừa bắt đầu đã phân cho cậu một nhiệm vụ không lấy gì làm dễ dàng.
Như vậy một lần dùng bao nhiêu khoáng thạch? Bao nhiêu La Tiểu Lâu cũng tự mình biết, cao nhất là mười kilogram, nhưng lỡ như mình thất bại…
La Tiểu Lâu lắc lắc đầu, đọc qua những điều cần lưu ý khi sử dụng máy, xác định đã nhớ kỹ mới cất tờ giấy vào.
Sau đó hít sâu một hơi, La Tiểu Lâu đặt hai khối quặng lục tích nặng chừng bốn kilogram vào máy phản ứng.
Năm phút đồng hồ sau, máy liên lạc trên cổ tay La Tiểu Lâu bắt đồng rung lên, La Tiểu Lâu lập tức rót lam tuyến dịch vào máy phản ứng. Cứ lặp đi lặp lại như thế, đến khi La Tiểu Lâu bắt đầu đổ mồ hôi trán thì đèn xanh cũng rốt cuộc sáng lên.
Cậu kiềm không được nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cong lên, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, thành công rồi, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm đại sư đang bận rộn, nhưng vật liệu nóng chảy trong hộp không thể chờ người đến, nếu đã qua thời gian lâu sợ rằng sẽ không thể dung được nữa.
Vừa lúc Trầm Nguyên ở ngay bên cạnh cậu, thấy cậu gặp phải tình hình này, lập tức đi đến, lấy một hộp chứa từ dưới gần bàn ra, rót tất cả lục tích nóng chảy trong máy phản ứng vào hộp.
La Tiểu Lâu im lặng ghi nhớ cách Trầm Nguyên xử lý chất lỏng, sau đó mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn, Trầm sư huynh.”
Trầm Nguyên vỗ vỗ cậu, lại quay về bận rộn với công việc của chính mình.
Tiếp theo, La Tiểu Lâu cũng dần trở nên quen thuộc với thao tác xử lý quặng lục tích nóng chảy, tăng khối lượng vật liệu lên mười kilogram. Mỗi lần toàn bộ đều nóng chảy, cậu lại rót vào trong hộp chứa.
Công việc vô cùng phức tạp, lại đòi hỏi độ tập trung chú ý cao, khi La Tiểu Lâu đã nấu nóng chảy toàn bộ quặng lục tích và cho vào hộp xong thì phát hiện trong phòng cũng không còn mấy người.
Cậu, cậu cư nhiên lại nằm trong tốp người cuối cùng.
Xoa nắn thắt lưng đã có chút tê cứng, cậu nhanh chóng dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, sau đó ở trước mặt Nghiêm lão nhân biểu diễn giúp người khác dọn dẹp phòng thí nghiệm.
Cuối cùng, La Tiểu Lâu chầm chậm đi đến trước mặt Nghiêm đại sư, nịnh nọt hỏi: “Nghiêm đại sư, tôi có thể đem con chip màu lam kia về không?”
Nghiêm đại sư soi mói những chiếc hộp mà La Tiểu Lâu đã rót đầy quặng nóng chảy vào, hừ một tiếng: “Có lẽ tôi nên cho cậu chép những quy định dành cho công nhân mười lần. Lập tức đi ra ngoài, không cần luôn lãng phí thời gian của tôi, hỏi cái vấn đề ngây thơ chết tiệt này!”
La Tiểu Lâu bi phẫn đi ra ngoài, cậu phải làm sao bây giờ? Lão nhân một bộ đánh chết cũng sẽ không thừa nhận cậu là ân nhân cứu mạng, có lẽ, Nghiêm đại sư thật sự bị đãng trí – La Tiểu Lâu âm thầm an ủi chính mình.