Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 24: Khoan dung nhẫn nại



Do say rượu, sáng hôm sau, La Tiểu Lâu chỉ thấy toàn thân đau nhức, hơn nữa cảm giác rất kì quái. Phía trên không cảm giác được chiếc chăn mềm mại, nhưng dưới thân lại thấy rất nóng, La Tiểu Lâu nhịn không được muốn đem thứ gì đó phía dưới lật lên.

Người bên dưới hừ một tiếng, tuy rằng bực mình nhưng vẫn nương theo lực của La Tiểu Lâu đem một tay khoát lên lưng cậu.

La Tiểu Lâu giật cả mình, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt tuấn mĩ của Nguyên Tích đang ở ngay trong tầm với. Bọn họ chưa bao giờ gần gũi như vậy, La Tiểu Lâu cứng đờ, sợ đến mức thở cũng phải thở thật nhẹ nhàng.

Nguyên Tích còn chưa tỉnh giấc, lúc này hàng mi thật dài che khuất cặp mắt sắc bén luôn mang theo châm chọc kia, khiến cho gương mặt của y nhìn có vẻ còn đẹp hơn thường ngày. Chân mày hơi hơi bắt chéo, tựa hồ ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng thoáng mang theo bực mình.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn bộ dạng của người này lúc ngủ, thật sự là rất dễ nhìn, dã tính cả người biến mất, cho dù muốn dùng động vật để miêu tả thì cũng là một loại động vật cao quý mà xinh đẹp – La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn vài giây, sau đó mới chậm chạp nhận ra là mình đang đè Nguyên Tích ngủ trên sô pha, bởi vì sự khác biệt hình thể, cậu gần như là bị Nguyên Tích ôm vào trong ngực.

La Tiểu Lâu chậm rãi nhớ lại chuyện hôm qua, trời ạ, cậu, cậu cư nhiên bám lấy Nguyên Tích ngủ trên sô pha suốt một đêm, xem tình hình này thì Nguyên Tích và cậu chắc là đều chưa tắm rửa, a – Nguyên Tích tỉnh lại chắc chắn sẽ muốn giết người.

Mới nghĩ như vậy, Nguyên Tích bên dưới cũng vừa động đậy, ôm La Tiểu Lâu cọ cọ, tựa hồ là một động tác trong vô thức.

Anh, anh đây là muốn càn quấy đến mức nào?! Cư nhiên lại làm ra loại động tác giống như làm nũng này, nhất định là đợi lát nữa diệt khẩu, đúng, đúng không….

La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn chằm chằm người bên dưới, hoàn toàn không nhận ra cơ thể của mình đang cứng ngắc, tim đập nhanh hơn, ngay cả bàn tay đang đặt trên người Nguyên Tích cũng không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.

Sau đó, La Tiểu Lâu còn chưa nghĩ ra cách nào để rời khỏi sô pha mà không đánh thức Nguyên Tích thì Nguyên Tích đã tỉnh dậy.

Giống như một con mèo trong nháy mắt biến thành một con sư tử hung mãnh, Nguyên Tích lười biếng chớp chớp mắt, sau khi nhìn rõ, ánh mắt trừng lớn, nắm áo La Tiểu Lâu ngồi dậy.

“Cậu! Cậu…tối hôm qua sao lại thế này?!” Miệng thì đang chất vấn nhưng hình như Nguyên Tích còn chưa để ý thấy mình đang ôm La Tiểu Lâu, mà bởi vì tư thế ngồi, nhìn càng giống La Tiểu Lâu đang ngồi trên eo y.

La Tiểu Lâu vừa cố gắng di chuyển ra xa Nguyên Tích vừa chột dạ nói: “Chuyện là tôi nghĩ anh tối cuối tuần mới về, ngày hôm qua tôi đi mua linh kiện cơ giáp, sau đó trở về mời mấy người bạn đã giúp đỡ tôi đi ăn cơm chiều.”

La Tiểu Lâu cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyên Tích, cậu cũng không đoán ra được chính xác Nguyên Tích đang nổi giận vì chuyện gì, nhìn tình huống trước mắt của hai người, La Tiểu Lâu lại nhỏ giọng bổ sung: “Lúc ăn cơm có uống chút rượu, hôm qua, hôm qua, không có thấy anh. Anh…anh về lúc nào vậy? Đã ăn cơm chiều hay chưa?”

Như thể đáp lại câu hỏi của La Tiểu Lâu, bụng của Nguyên Tích kêu lên một tiếng, thân thể y cứng ngắc, mặt lập tức đỏ lên, căm giận nói: “Tối hôm qua cậu vừa về đến đã kéo tôi làm nũng, khóc đòi tôi ôm cậu ngủ, tôi làm sao có thời gian ăn cơm chiều!”

Cái, cái gì?! La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Tích, làm nũng, khóc, xin y? La Tiểu Lâu dám thề, trước kia cho dù uống rượu cậu cũng chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy, trời ạ, nếu việc thật sự xảy ra như vậy, đây chính là thói quen của chủ nhân cũ, tuyệt đối không có khả năng là của cậu.

Nhiệt độ trên mặt La Tiểu Lâu vụt tăng lên, cậu luống cuống tay chân tránh ra khỏi Nguyên Tích, “A, thật sự xin lỗi, anh chắc hẳn rất đói bụng, tôi, tôi đi rửa mặt nấu cơm trước.”

Nói xong đồng thủ đồng cước[1] chạy vào phòng khách.

Nguyên Tích quét mắt quanh phòng khách, nhìn thấy những chiếc thùng, hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm qua.

Y xử lý xong việc liền trở về gấp, vì để thoát khỏi những kẻ truy đuổi mình, y phải đi qua đi lại các con đường khác nhau thật lâu mới vào cửa, mà La Tiểu Lâu vốn là nên ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm cho y thì không thấy đâu. Nguyên Tích tức mình ngồi trên sô pha đợi người trở về, kết quả, La Tiểu Lâu còn chưa trở về y đã ngủ say.

Buổi tối khi La Tiểu Lâu đi vào, bị say nằm trên người y, Nguyên Tích lười nhúc nhích, liền ôm lấy La Tiểu Lâu tiếp tục ngủ trên sô pha.

Về phần làm nũng và khóc năn nỉ y, kỳ thật là khi La Tiểu Lâu bị y kéo lên sô pha, quả thật có phản kháng, cậu muốn quay về giường ngủ. Người ta khi say thì lá gan có khi sẽ lớn hơn bình thường một chút, con thỏ bị chọc tức cũng sẽ cắn người, nhưng đương nhiên là những giãy dụa của La Tiểu Lâu cuối cùng cũng bị Nguyên Tích dễ dàng trấn áp – Nguyên Tích vô cùng đắc ý hồi tưởng.

Chính là, sao y lại phải đem sự thật nói cho La Tiểu Lâu? Vạn nhất cậu ta biết mình đối với cậu ta tốt như vậy, mỗi ngày làm nũng với mình – sắc mặt của Nguyên Tích lại đỏ lên một cách đáng nghi.

Nguyên Tích thay đổi tư thế, vuốt cằm tiếp tục hồi tưởng, có vẻ cảm giác tối hôm qua cũng không tệ lắm, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Nguyên Tích dừng lại trên những chiếc thùng trong phòng…

Khi La Tiểu Lâu bưng điểm tâm lên bàn, Nguyên Tích ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, hất cằm tuyên bố: “Những linh kiện này để trong phòng của cậu.”

La Tiểu Lâu đang uống canh rau thiếu chút nữa là bị sặc, “Cái gì? Giường trong khách phòng đã chiếm rất nhiều chỗ, làm sao có thể chứa thêm mấy thứ này? Tôi tính đặt trong thư phòng…”

“Dọn cái giường trong phòng cậu đi, mấy thứ này chắc sẽ để vừa, a, cứ đem phòng ngủ của cậu đổi thành phòng thí nghiệm cơ giáp đi.” Nguyên Tích nói.

La Tiểu Lâu kinh ngạc kêu lên: “Như vậy sao được, tôi nghỉ ngơi ở đâu?”

“Trước mắt cậu có thể ở trong phòng tôi, dù sao giường cũng đủ lớn. Tuy rằng cậu có rất nhiều khuyết điểm, nhưng là một chủ nhân rộng lượng, tôi có thể khoan dung nhẫn nại một chút.”

La Tiểu Lâu không cam lòng tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể để mấy thứ này trong thư phòng, tôi vốn tính như vậy.”

“Không được, tôi muốn dùng thư phòng. Cậu ở trong chủ phòng dù gì cũng tiện cho việc giúp tôi chuẩn bị quần áo, dọn dẹp, massage…Nếu về sau cậu trở thành cơ giáp chế tạo sư thì nên có phòng thí nghiệm của riêng mình. Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi.” Nguyên Tích giải quyết dứt khoát, đưa cái bát rỗng cho La Tiểu Lâu, ý bảo cậu bới cơm.

Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa sao? Anh dùng thư phòng từ khi nào vậy?! Từ từ, có một gian phòng thí nghiệm của chính mình? Chuyện này quả thật là làm cho người ta động tâm.

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn Nguyên Tích vài giây, cuối cùng thỏa hiệp, dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa, cho dù không ở chủ phòng, thì mấy việc này cũng đều do cậu làm. Nếu nghĩ theo hướng tốt thì điều kiện trong chủ phòng tốt hơn trong khách phòng không ít.

Đạt được mục đích, Nguyên Tích cảm thấy mĩ mãn, quyết định ngon ngọt với nô lệ của mình một chút, “Trưa cuối tuần, chúng ta phải tiến hành các loại huấn luyện mô phỏng, nếu cậu tan học trước có thể đến tìm tôi, dùng thẻ của tôi vào luyện tập chung.”

Mắt La Tiểu Lâu sáng ngời, tuy là huấn luyện mô phỏng, như đó chính là huấn luyện dành cho chiến sĩ cơ giáp chính quy, “Được, tôi nhất định sẽ đến.”

————————————–

[1] Đồng thủ đồng cước: tức là chân trái và tay trái hoặc chân phải và tay phải di chuyền cùng một lúc, trong khi người bình thường thì di chuyển chân trái và tay phải hoặc là tay phải và chân trái. Ý của thành ngữ này là chỉ người đang trong trạng thái bối rối, cuống quýt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.