La Tiểu Lâu cuối cùng trải qua buổi tối trong khách phòng, nghĩ đến khế ước kia, cậu giằng co thật lâu đều không thể ngủ. Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu quả nhiên mang theo cặp mắt gấu trúc mà thức dậy.
Cửa phòng ngủ vẫn còn đóng, La Tiểu Lâu đứng trước cửa vận khí nửa ngày, cũng không dám xông vào bảo tên kia cút khỏi nhà cậu. Vô luận như thế nào, đối với La Tiểu Lâu mà nói, sống còn so với tôn nghiêm quan trọng hơn.
Như vậy đành phải nhân nhượng, chỉ vì cậu không đủ mạnh, nếu về sau cậu trở nên lợi hại, có lẽ chuyện thoát khỏi ác ma này không phải là không thể.
La Tiểu Lâu kì kèo ăn thức ăn khó nuốt trong gà mên, cuối cùng quyết định chuẩn bị điểm tâm cho Nguyên Tích. Vô luận như thế nào, cậu hiện tại không có khả năng chống đối ác ma kia – cậu tuyệt đối sẽ không gọi y là người. Nếu cố ý đối nghịch với Nguyên Tích, chọc giận Nguyên Tích, kẻ chịu thiệt cuối cùng cũng sẽ là cậu, chuyện đó sẽ chỉ khiến cậu càng không có tôn nghiêm càng thêm thống khổ mà thôi.
Trước khi tìm ra cách thoát khỏi khế ước, La Tiểu Lâu quyết định, tận lực bóp chết tất cả cơ hội để nam nhân kia phát hỏa với mình, bước kế tiếp chính là tranh đấu cho tự do cùng tôn nghiêm tối đa của bản thân.
Dù sao trước kia lúc còn ở chung với Kiều Toa, cũng là cậu nấu cơm. Úc —— không! Cậu sao có thể đem tên hỗn đản nào đó so sánh với Kiều Toa.
Đúng rồi, cậu có thể nghĩ rằng chính mình nhận nuôi một chó đi lạc, cũng nên vì y (nó) chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp phòng gì gì đó —— nhìn theo chiều hướng tích cực thì nó là một con chó lợi hại.
Nghĩ đến biểu hiện khủng bố của Nguyên Tích ngày hôm qua, La Tiểu Lâu lại lấy ra một củ khoai tây, đồng thời oán hận mắng: đúng là giống chó cao quý, ăn uống còn biết kén chọn.
Một trăm đồng liên bang một củ, cũng may thực vật cũng rất chất lượng, khoai tây phi thường lớn.
La Tiểu Lâu lấy một nửa làm khoai tây xắc sợi, một nửa kho tàu. Đúng vậy, không có thịt để mà làm thịt kho tàu. Cái loại hiện trạng không thể tưởng này, rau dưa còn chưa nói, thịt so với giá thịt năm 2012 không biết mắc hơn bao nhiêu lần.
La Tiểu Lâu làm xong cơm, lại đặt cơm vào gà mên giữ ấm. Nhìn khoai tây sắc sợi thơm ngào ngạt cùng những khối khoai tây kho tàu, La Tiểu Lâu nuốt một ngụm nước bọt, ly khai.
Cậu còn phải làm công, nếu không thể đến trường, sẽ vĩnh viễn sống ở tầng dưới chót xã hội, vĩnh viễn không thể trở nên hùng mạnh, không thể thoát khỏi tay ác ma kia cùng cái thân phận chết tiệt này.
Vừa đến nhà xưởng, La Tiểu Lâu đã bị Dương tiên sinh đang chờ ở cạnh cửa kéo lại, trong lúc còn kinh ngạc, La Tiểu Lâu đã bị kéo vào văn phòng của Dương tiên sinh.
“Tiểu Lâu!” Dương tiên sinh kích động mà cầm tay La Tiểu Lâu.
“Dương, Dương tiên sinh, ngài có chuyện gì?” La Tiểu Lâu bị sự nhiệt tình của Dương tiên sinh dọa sợ, vội rút tay về, lắp bắp hỏi.
“Tiểu Lâu a, cậu là một hảo hài tử, hôm qua tôi liên hệ với cấp trên, cấp trên cũng đồng ý với tôi, muốn ký hợp đồng dài hạn với cậu. Sau khi trở thành công nhân chính thức, mỗi tháng công ty sẽ trả cậu năm nghìn đồng liên bang, nếu cậu cảm thấy không hài lòng, chúng ta còn có thể thương lượng.” Dương tiên sinh nhìn La Tiểu Lâu khẩn thiết mà nói.
Ánh mắt La Tiểu Lâu sáng lên, nhưng không lâu sau lại ảm đạm xuống, cậu vươn tay trái, hé ra máy liên lạc, mở thông tin cá nhân, sau đó nói: “Dương tiên sinh, tôi quả thật rất muốn kí, nhưng hiện tại tôi còn là học sinh, cũng không tiện cùng các người ký hợp đồng. Không chỉ vậy, hết mùa hè, tôi cũng chỉ có thể tới đây vào thời gian rảnh rỗi.”
Dương tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, ông vẫn nghĩ La Tiểu Lâu là một thiếu niên trong một gia đình nghèo khó, thật không ngờ đứa nhỏ này là học sinh tới làm công vào dịp nghỉ hè.
Niềm tiếc nuối mãnh liệt nảy lên trong lòng, nhưng Dương tiên sinh lại đồng thời vui mừng thay cho La Tiểu Lâu, đối với thiếu niên này mà nói, không thể nghi ngờ đến trường sẽ mang lại kết quả rất tốt.
Vừa nghĩ, Dương tiên sinh vừa liếc thông tấn nghi của La Tiểu Lâu một cái, sau đó lập tức trợn tròn mắt, “Học viện Saint Miro?! Cậu không phải đang nói giỡn với tôi chứ?” Học sinh thì là học sinh, này không có gì, nhưng là học viện Saint Miro? Muốn vào học viện quân sự kia còn phải xếp hàng để đăng kí.
Học viện Saint Miro có thể nói là học phủ hạng nhất của An Tắc tinh cầu, lại là học viện quân sự, vì bồi dưỡng nhân tài, liên minh bỏ ra một khoản trợ cấp rất lớn, học phí tương đương thấp, đãi ngộ lại phi thường tốt.
Học sinh có thể tốt nghiệp đều là thiếu niên anh tài, vì thế, mũi nhọn của các nơi đều muốn vào học viện Saint Miro.
Học sinh trúng tuyển vào đó, nếu không phải trong nhà có quyền thế, thì cũng là phi thường có tiền, nếu hai thứ này đều không có, thì nhất định phải là thiên tài trong thiên tài, không chỉ có không thu học phí, trường học còn có thể trao học bổng.
Đúng rồi, La Tiểu Lâu đại khái chính là loại cuối cùng. Trong lòng nghĩ, cái nhìn của Dương tiên sinh đối với La Tiểu Lâu cũng chậm chậm thay đổi. Ông càng thêm hòa ái mà vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, tán thưởng: “Thì ra Tiểu Lâu của chúng ta giỏi như vậy, cố lên, Dương thúc đây chờ nhìn thấy tên cậu trên bảng danh nhân của An Tắc.”
La Tiểu Lâu đỏ mặt, lại không nói gì, học viện cũng không phải cậu thi đậu mà vào. Mà hiện tại, cậu tuy rằng vẫn thường xuyên học bù, cũng chỉ mới xem xong sách giáo khoa tiểu học. Nữ nhân viên tiếp tân ở thương trường kia cùng Dương tiên sinh đều đánh giá cao cậu như vậy, cậu cảm thấy chột dạ, càng thêm quyết tâm hảo hảo học bài.
“Như vậy đi, tuy rằng không thể ký hợp đồng với cậu, Dương thúc tôi có chút không cam lòng, nhưng cũng không có tiếc nuối gì, Tiểu Lâu về sau chính là người làm đại sự. Bất quá hiệu suất của cậu rất cao, hiệu suất như vậy ở vào một số thời điểm đặc biệt sẽ mang đến lợi ích không tưởng cho nhà xưởng của chúng tôi, cho nên cuối tháng này, tôi sẽ cho cậu tiền thưởng ba ngàn đồng liên bang. Chờ cậu khai giảng, cuối tuần nghỉ ngơi, hoặc là nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể đến đây làm thêm.”
Dương tiên sinh vốn tên là Dương Dật, là một nhân viên hoà hợp khôn khéo, ông vốn đã thích La Tiểu Lâu, vừa thấy La Tiểu Lâu chính là học sinh của học viện Saint Miro, liền có ý tưởng bồi dưỡng quan hệ tốt.
Ông tin tưởng thiếu niên thiên tài như La Tiểu Lâu về sau sẽ trở thành một danh nhân, là một người mà tất cả sẽ tranh nhau nịnh bợ, mà chờ đến khi đó mới hành động thì quá muộn.
Tỷ lệ gặp được một học sinh học viện Saint Miro nghèo túng còn không đến nửa phần trăm, nhà xưởng nhỏ như bọn họ căn bản không có khả năng thông báo tuyển dụng loại học sinh chính phủ cao cấp này, cho dù là tổng công ty của bọn họ cũng không thể.
Hiện tại cùng La Tiểu Lâu làm tốt quan hệ, về sau vạn nhất có chuyện gì, La Tiểu Lâu có thể nhớ tình cũ mà ra tay tương trợ, đây chính là cơ hội ngàn vàng cũng không cầu được.
Nghe được có tiền thưởng, La Tiểu Lâu một trận kinh hỉ, đồng thời cũng phi thường cảm động, vị Dương tiên sinh này vẫn thực sự chiếu cố cậu. Hiện tại cậu mỗi ngày ít nhất có thể hoàn thành ba tổ, hơn nữa còn có thêm tiền thưởng từ Dương tiên sinh, một tháng này, tiền công trong tay cậu có lẽ sẽ được hơn hai vạn đồng liên bang. Tuy rằng vẫn không đủ học phí, nhưng cũng cho phép La Tiểu Lâu tin tưởng, cậu không phải không thể nuôi sống chính mình.
Về phần học phí, La Tiểu Lâu đã sớm nhìn ra chính mình dựa vào thời gian một tháng chắc chắn là không đủ, cậu đã có một ý tưởng. Nếu không được, đến lúc đó còn có biện pháp khác.
Hôm nay, món tiền thưởng từ trên trời rơi xuống vẫn còn mang theo tiểu cánh không ngừng bay tới bay lui trong đầu La Tiểu Lâu, khóe miệng của cậu luôn luôn trong trạng thái uốn cong, mà quy trình mới cũng dần dần thuần thục, chưa hết giờ cậu đã hoàn thành được ba tổ, thậm chí đã quên mất ác ma còn trong nhà mình.
Đợi đến khi Dương tiên sinh chuyển tiền vào tài khoản trên máy liên lạc của cậu, chuẩn bị trở về nhà ăn cơm chiều, La Tiểu Lâu mới nhớ tới, về nhà phải đối mặt cái gì.
La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, vẫn là ủ rũ mà hướng về nhà.
Lúc La Tiểu Lâu vào nhà, Nguyên Tích đang mặc áo ngủ ngẩng đầu xem TV trên ghế sa lon, chiếc bàn bên cạnh hỗn độn với những tư liệu nhập học mà La Tiểu Lâu mang theo từ La gia cùng với notebook, vốn là của chủ nhân thân thể này.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Nguyên Tích quay đầu đang định nói với La Tiểu Lâu chuyện gì, lại bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Trên người cậu là mùi vị gì? Thối muốn chết! Lập tức tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi làm cơm, tôi sắp chết đói!”
La Tiểu Lâu cả ngày bận rộn ở nhà xưởng, mệt muốn chết, cậu lại ham tiền mà làm không ít, quả thật đổ chút mồ hôi. Nhưng nhìn bộ dạng sai khiến người khác của Nguyên Tích, cậu không khỏi tức giận đến cả người phát run.
Nguyên Tích không đạt được câu trả lời vừa lòng hay lời xin lỗi kinh sợ, híp mắt bắt đầu hoạt động cổ tay, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, chậm rãi hỏi: “Như thế nào, cậu có ý kiến?”
La Tiểu Lâu cắn môi, ra sức khuyên chính mình bình tĩnh, cậu đánh không lại Nguyên Tích, trong hoàn cảnh Nguyên Tích đã khống chế sống chết của cậu, cậu phải tập tính nhẫn nại. Nhìn Nguyên Tích thật lâu, La Tiểu Lâu mới ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tôi đương nhiên không có ý kiến, tánh mạng của tôi đang ở trên tay anh.”
Kiểu nói chuyện không chút cốt khí này làm Nguyên Tích hài lòng một ít, y càng thêm hèn mọn mà nhìn La Tiểu Lâu, ra lệnh: “Vậy nhanh cút vào, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
La Tiểu Lâu đi về phòng mình, lúc sắp bước vào mới chợt nhớ ra phòng ngủ của mình đã bị tên kia chiếm dụng, La Tiểu Lâu lặng lẽ quay đầu lại liếc một cái, kết quả Nguyên Tích đang lườm mắt nhìn cậu, bộ dáng chuẩn bị tiếp tục phát hỏa, không thể không giải thích: “Tôi, quần áo của tôi đều ở bên trong.”
Nguyên Tích không kiên nhẫn mà hừ một tiếng, “Vậy cậu còn chờ cái gì, lập tức dọn đống rác rưởi của cậu ra khỏi phòng tôi, chẳng lẽ muốn tôi suốt ngày dễ dàng tha thứ cậu tùy tiện ra vào phòng của tôi? Thật sự là ngu xuẩn…”
Đây là phòng ngủ của tôi mà! Quần áo của tôi đương nhiên sẽ đặt vào tủ quần áo trong phòng của mình, ai biết sẽ gặp phải thứ biến thái như anh chứ! La Tiểu Lâu phẫn nộ mà phản bác trong bụng, cố nén không quay đầu lại rống to, đẩy cửa vào phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, La Tiểu Lâu ngây ngẩn cả người.
Phòng ngủ ngày hôm qua rõ ràng còn sạch sẽ, hiện tại đã trở nên lộn xộn đến mức không thể nhận ra.
Ngày hôm qua Nguyên Tích thay quần áo, chính là quần lót đều bị ném tán loạn trên mặt thảm, chăn nằm vắt vẻo nửa trên giường nửa dưới đất, mà đồng hồ báo thức hình con ếch nguyên bản nằm trên tủ đầu giường hiện tại đáng thương nằm bên chân, trông thấy La Tiểu Lâu còn giãy giụa, tận chức tận trách mà nhắc nhở: “Chủ nhân, buổi sáng hôm nay bảy giờ ngài hẳn là rời giường! Rời giường!”
La Tiểu Lâu xoa mi tâm, cậu quả thực không thể dễ dàng bỏ qua tình trạng lộn xộn này, hơn nữa đây là nhà của cậu —— là nhà mới của cậu!
Hít sâu vài cái, La Tiểu Lâu tự trấn tĩnh mình, sau đó ôm vài món quần áo không lấy gì làm nhiều nhặn của mình đi ra, còn cố tình chú ý quần lót một chút, không mất bớt cái nào, La Tiểu Lâu không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Mất đi chính là chiếc áo tắm rộng rãi kia, sau đó La Tiểu Lâu lấy làm kỳ lạ mà nghĩ thầm: chẳng lẽ phía dưới áo tắm cái gì cũng không có…
La Tiểu Lâu rùng mình mấy cái, người này thật sự rất biến thái, không thể nghĩ thêm nữa. Cậu nhanh chóng ôm lấy y phục của mình, thuận tay cầm theo đồng hồ báo thức. Trước khi ra khỏi phòng, còn sửa sang lại giường, quần áo Nguyên Tích bỏ lại cũng đem ra, cậu không có ý định mua đồ mới cho y, cũng không định hiến trang phục của mình, hơn nữa, quần áo của hai người căn bản không phải cùng một loại.
La Tiểu Lâu đặt y phục vào tủ quần áo trong khách phòng, kì thật khách phòng cũng không nhỏ hơn chủ phòng bao nhiêu, điều này làm cho La Tiểu Lâu trong lòng dễ chịu không ít. La Tiểu Lâu cầm đồ ở nhà của mình vào nhà tắm, ném quần áo của Nguyên Tích vào máy giặt tự động bên vách tường.
Chờ cậu tắm rửa xong đi ra, đặt quần áo sạch của Nguyên Tích lên giường trong chủ phòng, Nguyên Tích đã thực sự mất kiên nhẫn, quay đầu cho La Tiểu Lâu một cái nhìn khinh thường, tựa hồ ngay cả lời nói châm chọc y cũng lười nói.
La Tiểu Lâu vào phòng bếp, trong bồn nước đặt hai cái bát dơ.
La Tiểu Lâu chán ghét nhìn thoáng qua, ném vào máy rửa chén tự động. Sau đó lại bắt đầu phát sầu, chẳng lẽ lại phải dùng thêm một củ khoai tây nữa? Cho dù chỉ là một món ăn đơn điệu như vậy, với cậu mà nói đã là rất xa xỉ, cậu hiện tại một ngày hơn bảy trăm đồng liên bang, đích xác là rất nhiều, nhưng nếu Nguyên Tích mỗi ngày ăn hai củ khoai tây, thì tiền dành dụm của cậu căn bản không khác mấy so với lúc chưa tăng tốc độ làm việc.
La Tiểu Lâu muốn khóc, tên hỗn đản này, rốt cuộc có biết bản thân mang đến cho người khác bao nhiêu phiền toái hay không a!
Đúng lúc này, cửa phòng bếp bị đá hai cái, lập tức từ ngoài cửa truyền đến âm thanh không kiên nhẫn của Nguyên Tích: “Cậu muốn rề rà tới khi nào? Còn ngại chính mình không đủ vô dụng?! Cậu thực sự chờ tôi tự mình dạy dỗ cậu?”
Bàn tay đang vịn vào cửa tủ lạnh của La Tiểu Lâu run lên, cố gắng không nhìn cầm thú ngoài cửa, sau đó lấy ra một của khoai tây bắt đầu gọt vỏ.
Những lời này kỳ thật những lúc đùa giỡn Kiều Toa cũng từng nói qua, nhưng khi đó chỉ cảm thấy ngọt ngào, hơn nữa Kiều Toa là hôn thê của cậu, nam nhân ngoài cửa kia là gì của cậu?
La Tiểu Lâu thô bạo chặt khoai tây thành hai khối, xem khoai tây như mặt của Nguyên Tích, cho dù y là nữ nhân, La Tiểu Lâu cậu cũng sẽ không muốn một nữ nhân như vậy làm hôn thê của mình —— ông trời, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a?!
Cuối cùng, La Tiểu Lâu bưng hai cái chén đi ra, một cái khoai tây chiên cay[1], một cái khoai tây nghiền[2], ngoài ra còn có hai gà mên.
Sau khi đặt tất cả lên bàn cơm, La Tiểu Lâu chính mình cầm một hộp cơm chuẩn bị đi vào phòng khách, cậu thật sự không muốn nhìn mặt Nguyên Tích mà ăn cơm.
“Ngồi xuống, tôi không muốn ăn một mình.” Một âm thanh lười biếng từ phía sau vang lên.
Một mình thì có làm sao a, La Tiểu Lâu tức giận mà quay vào, ngồi đối diện Nguyên Tích.
“Không nghĩ tới người ngu ngốc như cậu mà cũng là học sinh của học viện Saint Miro.” Nguyên Tích vừa gắp khoai tây vừa chậm rì rì nói.
Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc! La Tiểu Lâu thèm thuồng mà nhìn về phía khoai tây xào, nuốt nước miếng một cái, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn trong gà mên.
“Như vậy, về sau chúng ta học cùng trường, ngô, nếu có cậu ở đó, lúc có chuyện cần sai khiến sẽ tiện lợi rất nhiều.” Nguyên Tích lại bồi thêm một câu.
La Tiểu Lâu bị sặc, mạnh ngẩng đầu, ông trời, có cần chơi cậu như vậy hay không?