Không ai chú ý đến, động tác của chiếc cơ giáp dừng lại hai giây, sau đó khi đối diện với ba con trùng thú biến dị, nó mới khôi phục lại sức tấn công sắc bén và tuyệt diệu nguyên bản của mình.
La Tiểu Lâu không nhìn nữa, bởi vì hơn 10 giây sau, cảm giác dễ chịu đến cực hạn ngay tức khắc biến mất, thay vào đó là sự cuộn trào ngày càng dâng lên trong thân thể, thoát ra, phóng thích, giết —— giết hết tất cả!
Không ai có thể trói buộc, dòng máu khát vọng tự do như vậy, linh hồn tôn quý như vậy. Gây nên tất cả thế này là con người, tất cả đều phải chết!
Ba thể biến dị đồng thời vây quanh Nguyên Tích! Trùng thú không có suy nghĩ dường như đã trở nên thông minh hơn, chúng muốn liên hợp lại với nhau để giết chết kẻ nguy hiểm nhất đối với chúng.
Ngón tay của Nguyên Tích đã nhanh đến mức không thể nhìn rõ di chuyển, chiếc cơ giáp màu trắng giữa 3 hình thể khổng lồ nhanh chóng xuyên qua.
Thế nhưng trong lúc nguy cấp như vậy, Nguyên Tích lại thất thần, hắn đang sững sờ nhìn một vật thể hình cầu trong cơ giáp, ngay tức thì, nó phát ra một tia sáng màu xanh mãnh liệt. Tuy giờ đã yếu đi, nhưng không thể phủ nhận, nó đã phát sáng.
Đó là một chiếc máy thăm dò đặc biệt, mũi tên cuối cùng dừng lại ở mục tiêu, chỉ hướng —— trong hang động – nơi các chế tạo sư cơ giáp đang ẩn náu! Còn nữa, hắn đích xác cảm nhận được một luồng tà ác dày đặc thuộc về sức mạnh của dị thú!
Người thứ nhất hiện lên trong đầu Nguyên Tích chính là dị thú của Lam Nguyên tinh mà hắn đã tìm được mất tích từ rất lâu trước! Ngay sau đó, hắn nhớ tới người đang ở trong hang động, sắc mặt tức khắc trở nên tái nhợt cứng lạnh.
Hắn phải mau chóng kết thúc trận chiến này, bất luận là vì La Tiểu Lâu hay những người khác, chính là con dị thú kia, hắn phải bảo vệ người của hắn và đồng bạn, cũng phải giết chết con dị thú đó!
Động tác của Nguyên Tích ngay lập tức trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, bị vây quanh bởi ba thể biến dị cực kỳ nguy hiểm, lực tấn công của hắn hung hiểm hơn lại đột nhiên kích động tới tính điên cuồng của ba con trùng thú, chúng nổi điên quơ quào móng vuốt và sừng nhọn về phía Nguyên Tích.
Trong mắt mọi người, chiếc cơ giáp màu trắng của Nguyên Tích xem như là đã lâm vào khốn cảnh bị vây bọc, nhưng trong lòng họ chỉ còn lại sự kính nể và rung động, không một ai, có thể ở giữa vòng vây của thể thể biến dị mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Athes giết chết con trùng thú trước mặt, trường thương chỉ một phát, Kỵ Sĩ lập tức bay lên đâm thẳng vào một con biến dị. Tuy không dám chắc phần thắng khi chống lại con quái vật biến dị này, nhưng cậu ta cảm thấy Kỵ Sĩ của mình có thể chống đỡ được một thời gian nhỏ, Athes có lòng tin như vậy.
Nguyên Tích nhìn lướt qua Kỵ Sĩ tới hỗ trợ, trong mắt chợt lóe sáng, chiếc Kỵ Sĩ màu xám tro kín đáo này không phải là một chiếc cơ giáp cấp hai bình thường, có thể đã được người khác cải tạo, hệ thống phòng ngự và vũ khí đều vượt xa cơ giáp cấp hai bình thường.
Tuy cũng không nhất thiết, nhưng Athes vẫn tới hỗ trợ, quả thực tiết kiệm không ít thời gian cho hắn, bởi hắn còn có việc quan trọng hơn. Vì vậy Nguyên Tích quay sang nói với Athes: “Cậu đối phó với con bên phải, hai con còn lại để tôi.”
Nơi sâu nhất trong hang động, trong bóng tối nằm ngoài vùng của thiết bị phòng hộ an toàn, chiếc xúc tua thô to khua khoắng, sau đó càng lúc càng nhanh.
Nó là con lợi hại nhất trong toàn bộ hang động nơi này, dần dần, hang động này đã trở thành địa bàn của nó. Năng lực tăng mạnh, đã rất lâu rồi nó không cần phải ra ngoài săn mồi. Thế nhưng, cách đó không xa, nó cảm nhận được một mùi vị hùng mạnh của một loài thú khác.
Hùng mạnh có lẽ thường đi kèm với nguy hiểm, nhưng con thú trước mặt kia, hiển nhiên còn chưa quen với sức mạnh của chính mình, hay chăng, nó vẫn chỉ đang là một con thú nhỏ có huyết thống cường hãn mà thôi —— Vậy lại càng thuận tiện cho việc đi săn của nó hơn.
Trùng thú cẩn thận kiềm chế sự di chuyển của mình, những vật cản ấu trĩ của đám con người nhỏ nhoi hiển nhiên nó chẳng để vào mắt, nhưng dù sao đi săn thì cũng phải nên kiên trì, vạn vô nhất thất thì mới có thể được thưởng thức hương vị ngon lành nhất của con mồi.
có nghĩa là phải hết sức cẩn thận, chắc chắn, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Bên ngoài 100 mét, mục tiêu là mạng sống của con mồi cách gần nó nhất, những sinh mạng khác có vẻ không chịu nổi một kích, nhưng để lại làm bữa điểm tâm sau khi ăn xong cũng không tồi. Còn về phần ở bên ngoài cửa hang, cứ cho cái thứ biến dị không ra hồn kia giải quyết cũng được.
Lúc này, ngoại trừ La Tiểu Lâu, tất cả mọi người đều đang dán mắt ra bên ngoài, nhóm trưởng của bọn họ đang bị bao vây trong vòng tròn của ba con biến dị, tâm tư của mọi chế tạo sư trong hang đều đang tập trung hết vào ánh nhìn của mình. Nếu Nguyên Tích xảy ra chuyện, vậy thì sẽ không còn một ai có khả năng ngăn chặn thể biến dị nữa.
Không một ai chú ý, La Tiểu Lâu vẫn ngủ suốt ở đằng sau đã đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng bước vào bóng đêm.
Vô số xúc tua thô to không gì sánh được —— thực ra là sừng nhọn của trùng thú, đang âm thầm tuôn ra, cuốn chặt lấy La Tiểu Lâu.
Trong nháy mắt, một chiếc lồng phòng hộ trong suốt được mở ra, bao bọc chặt chẽ lấy La Tiểu Lâu.
Hành động quái dị đó làm La Tiểu Lâu sững sờ, cậu chậm rãi cúi đầu nhìn lướt qua chiếc vòng bạc trên cổ tay, đó là lồng bảo vệ của Nguyên Tích đã tặng.
Con mắt màu lam thăm thẳm của cậu lim dim, sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn những xúc tua đang tham lam tìm cơ hội phá hoại cái lồng bảo vệ.
Tay trái không đeo máy thông tin của La Tiểu Lâu giơ lên, tiếp đó, như không hề có trở ngại xuyên qua lồng bảo vệ, túm chặt lấy xúc tua đang sung sướng chuẩn bị thừa dịp trống trải mà sấn vào.
Xé toạc, nghiền nát, sau đó tóm lấy những chiếc xúc tua khác đang đột nhiên cứng đờ giữa không trung.
Trước khi chết, trùng thú muốn vì cái giá của si tâm vọng tưởng và thèm khát của mình mà tru lên một tiếng thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên không có bất kì một cơ hội nào, thứ gì đó ầm ầm thoát ra từ trán La Tiểu Lâu bao vây toàn bộ lấy con trùng thú, sau đó phá hủy nó, hấp thụ —— Cuối cùng, con trùng thú khổng lồ không gì sánh được biến thành một khối thi thể khô cằn.
Còn tên 125 hỗn láo này, tại sao không đề cập để giác ngộ cho cậu chứ, Nguyên Tích mà biết, nhất định sẽ giết cậu mất!
Nghĩ đến Nguyên Tích, ánh mắt của La Tiểu Lâu đã không còn một tia xanh lam nào nữa, móng tay nhọn hoắt trong suốt cũng đã thu lại. Nhìn lướt qua mặt đất, thi thể trùng thú đã bặt vô âm tín, đó là cách biểu đạt của 125 chột dạ cho việc ủng hộ hoàn toàn quyết định của La Tiểu Lâu. Bất quá, là một chiếc cơ giáp biết thưởng thức, nó kiên quyết không thèm thu thập cái đống thi thể buồn nôn của con trùng thú kia, thế nên nó làm tiêu tan đi.
La Tiểu Lâu xoay người hướng ra ngoài.
Rốt cục Nguyên Tích cũng giết chết được con biến dị cuối cùng, sau đó dặn dò mọi người, hắn cấp tốc phi vào trong hang động, trùng thú còn lại, cho dù không có hắn thì những người khác cũng có thể đối phó được.
Nguyên Tích chạy ào vào hang động dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người. Tận cùng bên trong, chiếc túi ngủ của La Tiểu Lâu im lìm nằm nơi đó, mà bên trong đã không còn người!
Trong phúc chốc, một tia ớn lạnh khiến kẻ khác phải sợ hãi trào lên trong mắt Nguyên Tích, sau đó hắn cấp tốc vọt vào sâu hang động.
Trên tất cả vách đá đều toát lên một mùi hôi thối buồn nôn, những thiết bị phòng hộ đã được lắp đặt đã hoàn toàn biến mất, tay Nguyên Tích run rẩy, hắn liền nắm chặt thanh kiếm năng lượng trong lòng bàn tay.
Trên nửa đường của hang núi Nguyên Tích tìm được La Tiểu Lâu, ánh sáng vàng nhạt của chiếc lồng bảo vệ trong suốt đang tỏa ra ấm áp, khiến người ta cũng cảm thấy ấm cúng hơn. Giống cảm giác La Tiểu Lâu mang lại cho hắn, vậy nên đây cũng là lí do hắn lựa chọn món quà sau cùng này.
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Tích mà không biết phải làm thế nào, sau đó chạy tới, Nguyên Tích liền giúp cậu đóng lồng bảo vệ, rồi ôm chặt lấy cậu.
Ôm nhau một hồi, sau khi cảm nhận được chút mùi vị, La Tiểu Lâu mới lặng lẽ đẩy Nguyên Tích ra, kêu lên sợ hãi: “Em —— em sợ đến chết, trời ơi, anh không biết con quái vật đó đáng sợ đến thế nào đâu. Nếu, nếu không có lồng bảo vệ, chắc bây giờ em đã bị chúng nó ăn thịt mất rồi!”
Nguyên Tích vẫn ôm chặt lấy La Tiểu Lâu, cho dù phía sau đã có người đi vào nhưng cũng không định buông ra, hắn cau mày nhìn La Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, hài lòng khi thấy không có bất kì vết thương nào, mới hỏi: “Chúng nó?”
La Tiểu Lâu không quá tránh né ánh nhìn của Nguyên Tích, đối diện với đôi mắt đang chuyên chú nhìn kỹ mình, cậu khó khăn nói tiếp: “Vâng, đúng vậy, con thứ nhất hình như có xúc tua, em bị xúc tua của nó lôi đến đây, lúc sắp bị nuốt sống thì có một con phía sau xuất hiện, em không nhìn thấy rõ hình dáng của nó. Nhưng cái xúc tua của con quái vật kia lập tức thả em xuống, bắt đầu tấn công con phía sau, tiếp đấy chúng nó biến vào bên trong. Em —— nếu chậm hơn một giây, phỏng chừng trước khi anh tranh thủ thời gian tới nơi, em đã bị nuốt chửng rồi! Anh, anh có biết, em không chịu nổi được một giây nào…”
Sự lạnh buốt trong ánh mắt của Nguyên Tích chậm rãi tiêu tan, hắn hừ một tiếng, chạm vào đầu môi vừa mới gặp lại mà đã nói không ngừng của La Tiểu Lâu, nói: “Em có bao nhiêu yếu kém, tất nhiên anh biết rõ nhất.” Ngừng một lát, Nguyên Tích mới khẽ thầm: “Nhưng mà, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Nguyên Tích ôm thân thể gầy nhỏ trong lòng, nỗi tức giận khiếp sợ vừa mới vào hang động đã nhanh chóng chuyển thành mừng rỡ, hắn nheo mắt, kiêu ngạo mà nói: “Thế cho nên, em theo anh, chính là lựa chọn sáng suốt nhất đời này của em.”
Đáng ghét, em được lựa chọn à, anh cho em quyền lựa chọn chắc, La Tiểu Lâu vừa chả vờ một bộ kinh hồn chưa bình ổn lại được, vừa lật bàn trong lòng.
nguyên văn là hiên trác, hiên là cuộn, tung, mở ra còn trác là cái bàn, cái mâm ở đây nôm na hiểu là tức quá không làm gì được mà chỉ dám rủa xả trong lòng (I think so (-●●-))
Nguyên Tích phải vất vả lắm mới khống chế được ý muốn giữ La Tiểu Lâu ở bên người để bảo vệ, hắn tìm cách trừ khử nỗi sợ hãi cho cậu, sau đó một mình đi vào trong. Tuy không muốn La Tiểu Lâu rời khỏi người mình, nhưng hiện tại mà mang cậu đi cùng thì sẽ thật sự rất tàn nhẫn —— Con người thảm thương nhỏ yếu kia, nhất định sẽ bị sợ hãi mất thôi.
10 phút sau, Nguyên Tích nghiêm mặt trở lại. Trực giác của hắn và máy thăm dò đều cho thấy, trong hang động này không còn bất cứ vật thể sống nào nữa, hai con quái vật chết tiệt kia không biết đã chạy đi đường nào.
Hắn cực kỳ hối hận vì chưa bắt được và giết chết con dị thú trong truyền thuyết kia, thế nhưng, La Tiểu Lâu vẫn còn, như vậy là quá tốt rồi.
Ở một nơi nào đó, một người kinh ngạc thốt lên: “Tại sao, một hồi vừa rồi lại không có một chút hình ảnh nào?”
Người bên cạnh hiển nhiên còn kinh ngạc hơn, kêu lên: “Nhưng mà, điều này căn bản không thể xảy ra được! Trên tiểu hành tinh này, không một ai có thể tránh khỏi ánh mắt của ông.”
Người đầu tiên im lặng một hồi, rồi nói: “Coi như vừa rồi đó là một chuyện bất ngờ, tôi không thể không nói, có lẽ bọn chúng đích xác có thể thoát khoải nguy cơ biến dị lần này, chúng ta đã đánh giá thấp bọn chúng rồi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Tóm lại, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn chúng sống sót trở về.”