Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 56



́NG CHẾ

Đến ngày thứ mười bảy, Nguyên Tích quyết định di dời về phía trước, hiện tại bọn họ đã nắm chắc thời gian trùng thú trở lại để bảo vệ tốt các chế tạo sư cơ giáp rồi. Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn có thể tìm được nơi nghỉ ngơi an toàn trước khi trời tối.

Như vậy, vừa có thể hoàn thành mục tiêu tìm kiếm máy thu thập thông tin, lại vừa có thể tụ họp với nhóm khác.

Cuối cùng trong hai ngày gần đây, La Tiểu Lâu cũng liên lạc được với Điền Lực, nói vài câu hỏi han tình hình trước, bên kia Điền Lực ồn ào lớn tiếng: “La Tiểu Lâu, ông khỏe chứ? Cơ mà có Nguyên Tích với Athes thì cho dù có èo uột, chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhờ.”

“… Tôi nhớ ông là chế tạo sư cơ giáp, chứ có phải là nhân viên chiến đấu đâu ấy nhỉ?” La Tiểu Lâu trả lời.

“Ô hay, đừng có nói thế, cho dù tôi là chế tạo sư cơ giáp dưng mờ sức lực tôi cũng khá hơn ông nhiều. Lúc trùng thú xuất hiện, tôi là một những đứa có thể lực tốt trong nhóm, chạy trốn nhanh nhất.” Điền Lực hì hì cười rộ lên.

“Đó, chỉ có đến lúc chạy trối chết ông phát huy tiềm lực của mình thôi.” La Tiểu Lâu đóng gói xong đồ đạc, vừa tựa lên vách đá nghỉ ngơi vừa châm chọc, nhưng trên mặt đều là ý cười, bọn họ sắp sửa thoát khỏi cái hang động quái đản này rồi.

“Ế, thể lực tôi tốt sẵn, nếu không bị hạn chế cấp bậc gen, có lẽ tôi đã là một chiến binh cơ giáp trời sinh rồi. Ài, gen cấp C+, thực ra có thể dựa theo cấp B- mà xoay sở, nếu tôi mà vào khoa cơ giáp, không chừng bây giờ đã sớm trở thành nhân vật trâu bò rồi.” Điền Lực ở đầu bên kia vô cùng bùi ngùi.

La Tiểu Lâu rùng mình một trận, nhanh chóng cắt đứt dòng thương cảm của Điền Lực, “Được rồi, bảo ông béo ông ngay lập tức xù lông, ai thèm cộng trừ phân chia cấp bậc gen với ông làm gì. Nói cái gì có ích hơn đi, bên các ông không có việc gì chứ.”

Âm thanh bên chỗ Điền Lực đột nhiên trở nên ầm ĩ, qua một hồi lâu mới nói: “Không có việc gì, cơ mà đồ ăn không đủ. Tụi tôi có thể kiên trì được nhiều ngày như vậy, kỳ thực toàn là phải dựa vào một mình nhóm trưởng chống đỡ cho, cậu ấy mà ngã xuống là toàn nhóm đi tong luôn. Nói thực sự, tham gia đợt tập huấn lần này đúng là không công toi, sau này có cơ hội, tôi vẫn muốn theo nhóm trưởng La.”

“La Thiểu Thiên?” La Tiểu Lâu thấp giọng hỏi.

“Ờ, tuy tính tình nhóm trưởng La hung bạo, cơ mà thế mới đúng là đàn ông, lại nói tiếp, hai người đều họ La, mà sao ông lại kém tắm như thế hả?” Điền Lực tâng bốc nửa ngày, sau cũng không quên dìm hàng La Tiểu Lâu một hai câu.

La Tiểu Lâu bất ngờ, cấp tốc nói: “Làm sao mà tôi so được với cậu ta chứ.”

“Ờ, ưu điểm duy nhất của mình ông tự tìm hiểu lấy đi, được rồi, anh không thèm nói chuyện với chú mày nữa, tụi anh sắp hành quân cấp tốc tiếp đây.” Điền Lực mắng một câu, thấy đã bắt đầu có tiếng chạy.

La Tiểu Lâu nhíu mày, nghĩ đến người của La gia, bản năng cậu có chút không thoải mái lắm, đương nhiên, La Thiểu Thiên ít xuất hiện trước mặt cậu nhất. La Tiểu Lâu xoa nhẹ ấn đường, tắt máy thông tin, sau đó phát hiện Nguyên Tích đang đứng ở cửa hang nhìn mình.

“Chúng ta lập tức xuất phát.” Hiếm khi nào Nguyên Tích không truy hỏi cậu liên lạc với ai, chỉ nói một cách bình thường.

La Tiểu Lâu gật đầu, đồ của cậu cơ bản đều ở chỗ Nguyên Tích, hiện tại ngoại trừ mấy cái hộp dự trữ mang theo tùy thân, còn lại là súng hạt nhân tầm ngắn của Nguyên Tích đưa cậu, cũng chẳng có cái gì quan trọng khác.

“Có chuyện gì nhớ phải mở lồng năng lượng, lúc trùng thú chưa xuất hiện, anh sẽ canh giữ bên mọi người, không cần phải lo lắng.” Nguyên Tích nhìn sắc mặt tái nhợt của La Tiểu Lâu, nói thêm.

Chẳng nhẽ Nguyên Tích nghĩ cậu đang sợ hãi? La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, nói: “Dĩ nhiên rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không làm anh mất mặt đâu.”

Nguyên Tích nhìn chằm chằm cậu, lộ vẻ buồn bực, cuối cùng tàn bạo nói lại: “Lúc nào em chả làm cho anh đủ mất mặt, anh quen từ lâu rồi! Ý của anh là, gặp nguy hiểm thì có thể tới tìm anh!”

La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc miệng mà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nguyên Tích, thành thật gật đầu: “Không tìm anh em còn tìm ai nữa?”

Nguyên Tích hài lòng nheo mắt, nói: “Đương nhiên, em biết cái này là tốt, em là người do anh nuôi dưỡng, cho nên anh sẽ gách vác trách nhiệm cho em.”

Nhìn mọi người xung quanh đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, này, anh không thể nói nhỏ đi được một chút à, người khác không biết tưởng là anh nuôi con dâu từ bé đấy!

Lúc này nhóm trưởng Vương Kinh và Ngô Vĩnh đến báo cáo, toàn bộ mọi người đang chờ xuất phát.

Nguyên Tích không nói gì nữa, kéo La Tiểu Lâu ra ngoài, trên mặt đất toàn là thi thể của trùng thú vừa bị tiêu diệt, mọi người chịu đựng cơn buồn nôn, giữ vững đội hình.

Không có ai dị nghị, điều này chứng minh Nguyên Tích cực kỳ tự tin ở thể năng của mình, không ở gần cơ giáp cũng sẽ không gặp nguy hiểm: hành động của Nguyên Tích cực nhanh, trong nháy mắt trùng thú xuất hiện là hắn đã ngồi vào trong khoang điều khiển của cơ giáp Vân Tiêu rồi.

Quan sát máy kiểm tra, Nguyên Tích tìm được phương hướng của máy thu thập thông tin họ cần tìm, mọi người bắt đầu lên đường.

Vách núi bên này xuất hiện cây cối và đồng cỏ, sự rung động của cơ giáp di chuyển trên mặt đất làm kinh động tới chim chóc và cả lũ trùng thú trong rừng.

Loài thú tập kích đến gần bọn họ đều bị các chiến binh cơ giáp giết chết, trùng thú bị chém đứt vứt đi, chim thì được giữ lại, bổ sung vào phần ăn trưa, bọn họ đã phải gặm lương khô của nhà trường trong một thời gian quá lâu rồi.

Tới trưa, bọn họ không tìm được hang động, chỉ có thể nghỉ dưới một ngọn núi đồ sộ, để chế tạo sư cơ giáp ở vòng trong, cứ như vậy mà phòng thủ ba mặt là được.

Trước lúc chuẩn bị cơm trưa, Mộ Thần đã tới trước, cậu ta kiểm tra thi thể, khẽ nhăn mi, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.

“Sao vậy? Có chỗ nào bất thường à?” Nhóm phó Vương Kinh qua hỏi han, lúc trước, sau khi cái cậu Mộ Thần vẫn luôn vô cùng âm trầm của khoa cơ giáp này dự đoán trước được bão hạt nhân, mọi người đã bắt đầu có cái nhìn khác.

“Bão hạt nhân kéo tới tiểu hành tinh này xem ra cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là bình thường, vậy cũng giải thích rõ vì sao thực vật La Tiểu Lâu tìm được đều chứa một lượng phóng xạ rất nhỏ. Dưới tình hình này, trùng thú không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại xem ra, chim chóc không có việc gì.” Mộ Thần híp mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: “Điều này chỉ ra, trên tiểu hành tinh này, có một nơi an toàn.”

Vừa dứt lời, xa xa vang lên tiếng gào thét.

“Mẹ nó, sao không chờ lúc tụi ông cơm nước xong mới trở lại chứ!” Vương Kinh chửi bới, lập tức bở qua chuyện khác, triệu cơ giáp xông ra bên ngoài.

Kỳ thực, để chống đỡ trùng thú, bọn họ thường chuẩn bị bữa trưa sớm hơn. Thế nhưng lúc này đây, trùng thú vậy mà lại cũng xuất hiện sớm theo.

Các chiến binh cơ giáp nguyền rủa xui xẻo, còn các chế tạo sư thì tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, lúc này, dù có thế nào thì bọn họ cũng chẳng thể giúp ích được gì.

Bởi vì lần đầu tiền đóng quân dã ngoại bên ngoài, cần phòng thủ ba mặt, không có chiến binh cơ giáp ở lại bên trong nghỉ ngơi, toàn bộ đều tham gia. Sau một hồi lúng túng, rốt cục cũng kiểm soát được cục diện.

Trái ngược lại, có một vài chế tạo sư cơ giáp lần đầu tiên ngửi thấy mùi máu tanh chảy đầm đìa từ xác chết xung quanh, cơn buồn nôn trào đến, có người không nhịn nổi nôn thốc nôn tháo.

La Tiểu Lâu đã có kinh nghiệm một lần, hoàn toàn không còn sợ trùng thú nữa, cậu sợ mình đột nhiên biến thân hơn. Bởi vậy, cậu thản nhiên hết sức, chuyên chú vào việc vặt lông chim, móc nội tạng, bắt đầu nướng thịt. Tưới thêm chút muối và gia vị đơn giản lên, vậy mà hương thơm cũng bay tứ phía.

“Nè, tôi vừa nghĩ ra một thành ngữ, ‘Nơi đây vô thú…” 125 mừng rỡ báo cáo kết quả học tập của vài ngày hôm nay, nó vẫn luôn bị La Tiểu Lâu bắt phải học từ ngữ và ngữ pháp.

Mẹ mày! Mày mới là thú! Cả nhà mày đều là thú! Tay cầm đoản kiếm mổ bụng con chim tiếp theo của La Tiểu Lâu tàn bạo hơn…

Không ít chế tạo sư cơ giáp đều trợn mắt há hốc mồm nhìn La Tiểu Lâu chẳng bị ảnh hưởng tẹo mà vẫn vô tư chuẩn bị đồ ăn, từ đáy lòng dấy lên sự bội phục vô cùng thần kinh thép của vị này —— Không hổ là người được nhóm trưởng chúng ta lựa chọn nha!

Mùi máu tanh tưởi bên ngoài lẫn lộn với mùi thơm của thức ăn, càng khiến người ta không thể chịu đựng được hơn. (em cũng vái anh!!!)

Các chiến binh cơ giáp nhanh chóng phát hiện ra trận tập kích sớm hơn này của lũ trùng thú có điểm bất thường, đó chính là, từ đầu đến cuối, chúng toàn lực tấn công duy nhất một người.

Đúng vậy, chính là một chiếc cơ giáp màu xanh đậm.

Cho dù chiếc cơ giáp đậm màu này có trốn vào sườn trong, nhưng nó vẫn là đối tượng trọng điểm chú ý của lũ trùng thú.

Nguyên Tích liếc nhìn hướng đó, hỏi: “Mộ Thần?”

Một hồi lâu sau, trên kênh truyền tin công cộng vang lên tiếng trả lời, giọng nói gấp gáp hổn hển, “Nhóm trưởng, là tôi.” Mộ Thần vẫn biểu hiện khá giống với thường ngày, bị tập thể trùng thú tấn công khiến cậu ta chịu nhiều đau đớn.

“Nhóm trưởng, như vậy không được, không thể để Mộ Thần quay lại trước sao?” Vương Kinh sốt ruột hỏi.

Nguyên Tích còn chưa nói, Mộ Thần đã thở hổn hển, nói dồn dập: “Không cần, phản ứng của chúng rất kỳ lạ, vừa hay chúng ta có thể lợi dụng được một chút, nhóm trưởng, anh xem thế nào?”

Nguyên Tích mỉm cười, các chiến binh cơ giáp không khỏi run lên, với vị nhóm trưởng cấp S tuấn mỹ dị thường này, trong lòng lúc trước chỉ là kính nể, giờ đã thêm nhiều phần sùng kính và yêu quý, thậm chí gần đây, ở chung với nhau, họ càng thêm hiểu rõ Nguyên Tích hơn.

Một lần Nguyên Tích mỉm cười là trước khi sảng khoái giết chóc, lần đó, bọn họ dùng chiến thuật mới nhanh nhất bao vây toàn bộ trùng thú.

“Mộ Thần, cậu tiến về phía trước, mở toàn bộ năng lượng cho hệ thống phòng ngự, đội 1 đội 2, chờ lúc trùng thú tới thì bắt đầu vây quanh, sau đó quét sạch. Đội 3, ở bên ngoài tiếp ứng, đội 4 bảo vệ doanh trại.” Nguyên Tích bố trí từng việc một.

Hắn vừa dứt lời, Mộ Thần đã bay ra ngoài, sau đó đội 1 đội 2 tản ra bốn phía.

Đây quả thực không thể gọi là một trận chiến đấu, mà giống với một vụ tàn sát hơn.

Trùng thú chen lấn bổ nhào về phía Mộ Thần, không thèm để ý tới các chiến binh cơ giáp phía sau, tiếp đó, dĩ nhiên là chúng bị chết nhanh hơn so với lúc bình thường.

Trận chiến trước bữa trưa này, kết thúc sớm hơn thường ngày.

“Chết tiệt, lũ đần độn này, gần như không có một chút chỉ số thông minh nào.”

“Ha ha, theo phương diện khác mà nói, Mộ Thần, tóm lại là cậu bảo thứ kia nhắm vào cậu hơn à? Chung quy có lẽ nào là muốn cướp đoạt đem về làm áp trại phu nhân không?”

Mọi người cười ồ lên, Mộ Thần hướng về phía Nguyên Tích và mấy nhóm phó vừa tới.

Vương Kinh không quá tình nguyện dịch sang bên cạnh, nhưng cậu ta cứ mặt dày, dùng danh nghĩa bàn chuyện mà ngồi ăn chực, biết làm sao được, tên lớp 10 này làm cơm khéo tay quá đi, so với thức ăn thường ngày mọi người ít để ý mang ra kia, thật đúng là một trời một vực.

Nguyên Tích lạnh lùng nhìn đám người thòm thèm đống thức ăn thuộc về mình, sau đó mới quay sang phía Mộ Thần, hỏi: “Cậu có manh mối gì không? Về trọng điểm tấn công của chúng ấy.”

Mái tóc dài của Mộ Thần vẫn che mất tầm nhìn của con ngươi, điều này khiến người khác không nhìn rõ ngũ quan của cậu ta, chỉ có thể thấy mặt cậu ta rất trắng, đôi môi mỏng bình thường luôn nhếch lên, phần lớn thời gian là diện một khuôn mặt vô cảm.

“Vẫn chỉ là đoán mò thôi, thứ nhất, trên người tôi có thứ gì đó hấp dẫn lũ sâu bọ này, tôi trở về đã kiểm tra qua, không tồn tại khả năng này, bởi nếu có thì lúc trước cũng đã bị rồi. Thứ hai, tôi nghĩ lại những lời tôi nói trước đó, tôi có nói, trên tiểu hành tinh này có nơi an toàn, sau đó thì một lũ côn trùng tuôn ra, tập trung truy sát, phỏng đoán này — khá quái dị, đó chính là chúng có thể hiểu lời nói của tôi, muốn giết người diệt khẩu.”

Mộ Thần lẳng lặng nói, đám người ăn chực bắt đầu sởn hết cả gai ốc lên.

Vương Kinh cười gượng hai tiếng, hỏi: “Điều đó sao có khả năng chứ? Tôi thấy không có một con vật nào ngu xuẩn hơn chúng đâu, nếu không thì chúng đã không để chúng ta giết sạch sẽ dễ dàng như thế này được.”

Nguyên Tích không nói gì, chỉ nhìn ra xa suy nghĩ.

“Còn có một khả năng cuối cùng nữa, có loài khác nghe hiểu lời chúng ta nói, không muốn chúng ta phát hiện ra bí mật của tinh cầu này. Vì vậy mới thúc giục trùng thú giết người diệt khẩu.”

Mộ Thần lẳng lặng nói thêm.

Lần này đến lượt Ngô Vĩnh run rẩy, cậu ta dịch sang bên cạnh Vương Kinh hai bước, thực lực của người này không coi là cao, diện mạo có khuynh hướng hiền lành mà sao lại cho ra suy luận khủng bố thế này chứ!

Nguyên Tích gật đầu, rổt cục cũng cất tiếng: “Khả năng cuối cùng rất có lý, trước khi thoát khỏi tiểu hành tinh này, cậu phải ở lại tận cùng bên trong, chỉ khi nào cần đến thì cậu mới được ra ngoài.”

Mộ Thần gật đầu, nhận miếng thịt quay to bự của La Tiểu Lâu đưa cho, bình tĩnh cảm ơn, rồi xoay người ra chỗ khác.

Mà những người đang chờ thịt quay ở chỗ này còn có Athes, cô bạn chế tạo sư của Athes, Vương Kinh và Ngô Vĩnh thì toàn thân lại bắt đầu không được tự nhiên, mọi người đều chờ xin La Tiểu Lâu gói một miếng thịt to mang đi, sau khi tranh giành dọa dẫm nhau mới tản đi hết.

Nguyên Tích trợn mắt nhìn thịt chim đang nướng trên lửa, sắc mặt tối sầm, cho đến khi La Tiểu Lâu xé miếng thịt quay vàng óng ánh thành từng miếng nhỏ, bày đầy ra một đĩa, mới hơi hơi dịu xuống.

“Anh nếm thử trước không?” La Tiểu Lâu cười tủm tìm.

Nguyên Tích nghiêng đầu, liếc nhìn La Tiểu Lâu đang lấy lòng, nhận thịt quay của nô lệ nhỏ bé đưa cho, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

“Sao nào, tay nghề của em vẫn còn được đấy chứ. Tất nhiên không đến mức đặc biệt lắm, nhưng em sẽ nỗ lực nâng cao hơn nữa. Nếu anh đồng ý, em cũng có thể nấu cơm suốt cho anh, cho đến khi tìm được người làm mới thì thôi. Khụ, như vậy, nếu sau này em có phạm sai lầm chỗ nào, anh sẽ đại nhân đại lượng tha thứ cho em chứ?” La Tiểu Lâu nói một cách rất nhỏ nhẹ ấm áp mà đầy hấp dẫn, chính thế, đây là mưu tính của cậu.

Sau khi phát hiện mọi người gần như không quá quan tâm đến chuyện nấu cơm, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nghĩ ra cậu nên dùng tài nguyên hiện tại để nịnh nọt Nguyên Tích, nếu không sau này thân phận bị bại lộ, một người giúp đỡ cũng chẳng có mất.

Đơn độc lẽo đẽo vác theo số phận dính huyết thống dị thú quái đản như vậy, về sau bị tất cả nhân loại truy sát, bắt được đem đến phòng thí nghiệm, mỗi ngày bị cắt một miếng, xẻo một tí… Vậy thì thật đúng là bi kịch!

Nguyên Tích suýt chút nữa thì bị nghẹn thịt quay! Làm, làm sao mà đến lúc ăn uống lại thổ lộ chứ, lại còn nói một mực ở bên cạnh mình, sẽ vì chính mình mà ra sức học những món ăn mỹ vị các thứ — Trời ơi, mẹ mà nói ra những lời này, cam đoan bố sẽ sung sướng đến phát điên lên cho mà xem —— Chính mình cũng không cấm người ta nói, quả nhiên thích người khác thì lúc nào cũng sợ bị vứt bỏ mà.

Nguyên Tích đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp, cuối cùng hung dữ cất tiếng: “Mặc kệ em có ngốc nghếch nhỏ yếu thế nào, anh cũng sẽ không có ý định vứt bỏ em đâu.”

Suy nghĩ chút nữa, giống như tuyên thệ bồi thêm một câu: “Em vẫn luôn ở bên anh, cho dù không theo thì cũng đừng làm nũng như thế này chứ.”

Tay chọc thịt quay của La Tiểu Lâu suýt nữa thì không cầm nổi, làm, làm nũng? Là ai thấy đồ ăn bị người khác ăn mất thì mất hứng! Là ai vừa bưng một đĩa thịt quay vừa mang theo ánh mắt cầu xin bình yên thuận lợi! Rốt cục ai mới làm nũng hả!

Mạch suy nghĩ của hai người này, kỳ thực, căn bản là chẳng cùng trình độ với nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.