Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 57



́U VIỆN

Ăn cơm xong, Nguyên Tích và La Tiểu Lâu dựa vào nhau ngủ trưa, tiếp đó khi trời tối đến, Nguyên Tích lại chỉ huy mọi người thức trắng đêm giết trùng thú. Lần đầu tiên ở ngoài vào ban đêm, các chiến binh cơ giáp không được nghỉ ngơi.

Trừ lần đó ra, cũng không khác với những lần ở trong hang động lúc đầu lắm. Ban đêm khi ngủ, gió núi vẫn thỉnh thoảng thổi qua, La Tiểu Lâu không dám thò ra ngoài, bên người không có con mèo tinh kiêu ngạo, cũng không có cảm giác ấm áp lúc trước — Tuy cậu hay mất ngủ, nhưng ngủ một mình cũng tốt.

Kỳ thực ngoại trừ La Tiểu Lâu, người có thể ngủ ngon lành trong lúc khắp bầu trời thê thảm và nguy hiểm như vậy, chẳng có mấy ai. Đa số các chế tạo sư cơ giáp đều ngồi bên lửa trại, vừa cổ động cho các chiến binh, vừa sưởi ấm.

Bởi vậy, khi Nguyên Tích sáng sớm trở về thấy La Tiểu Lâu vừa trắng lại vừa mềm vẫn còn nằm mơ mơ màng màng trong túi ngủ, hận không thể nhào xuống cắn vào cái miệng kia.

Có điều, tình cảnh như thế này cũng khiến Nguyên Tích cảm thấy rất hài lòng, trộm nhìn nô lệ của mình được chăm sóc khá tốt. La Tiểu Lâu dụi mắt thức dậy chuẩn bị điểm tâm, Nguyên Tích còn phải ăn nhanh để tranh thủ thời gian đi ngủ, cậu cũng không muốn làm lỡ giấc ngủ quý giá của Nguyên Tích.

Cứ như vậy, bọn họ dựa theo chỉ thị của máy thăm dò, vừa đi vừa giết trùng thú, mọi người dần dần thấy quen hơn. Rời khỏi hang động là quyết định chính xác, các chiến binh cơ giáp vẫn luôn tiến bộ rõ rệt, giờ bọn họ đã có thể chia ra 5 người ngủ tối, cho dù số người được nghỉ chưa đến một nửa, nhưng ban đêm cũng có thể thay phiên nhau ngủ ngon một giấc.

Cuối cùng, tới ngày thứ 25, rốt cục bọn họ cũng tìm ra máy thu thập thông tin của nhóm.

Mọi người reo hò, thậm chí có một vài cô bạn còn rơi nước mắt vui mừng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nơi đây, kết thúc tháng ngày địa ngục rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện phải xa rời nhóm trưởng thì lại cực lực không muốn, đúng là lậm quá rồi…

Điều khiến mọi người sung sướng hơn chính là, ngày thứ hai sau khi tìm được mục tiêu, từ tiểu hành tinh cuối cùng cũng liên lạc lại được với tổng bộ tinh cầu An Tắc.

Mọi người ở An Tắc cũng gần như phát điên lên rồi, nhất là phụ huynh và trường học. Hóa ra cơn bão hạt nhân không chỉ ảnh hưởng tới tiểu hành tinh, mà phạm vi khuếch tán phá hoại còn lan ra tới cả các tinh hệ xung quanh, cơn bão hạt nhân có quy mô lớn nhất từ xưa đến nay khiến hệ thống thông tin của tinh cầu An Tắc gần như tê liệt!

Bão hạt nhân không ngừng tạo ảnh hưởng nghiêm trọng liên tiếp, vậy nên đó cũng là nguyên nhân vì sao tổng bộ vẫn chưa phái phi thuyền cứu viện tới.

Hệ thống thông tin của tinh cầu An Tắc vừa chữa trị xong liền lập tức liên lạc với đội tập huấn phương xa, nơi đầu sóng ngọn gió của các sinh viên.

Thậm chí có người đã bắt đầu nghi ngờ con em mình đã lành ít dữ nhiều, phụ huynh lại càng thêm nức nở, kéo nhau đến uy hiếp nhà trường với pháp luật, xã hội hiện nay, có một đứa con là một điều cực kỳ khó khăn.

Học viện St.Miro bị mây mù che phủ một thời gian, tin vui bỗng truyền về, toàn bộ sinh viên xuất ngoại tập huấn trên tiểu hành tinh, 31 em bị thương, không có thương vong!

Tổng bộ tinh cầu An Tắc hoan hô một trận, cả học viện St.Mirocùng nhau chúc mừng, đây chính là khoa cơ giáp và khoa chế tạo cơ giáp tự hào nhất của bọn họ! Trong cơn nguy cấp khủng khiếp, các sinh viên vẫn kiên trì sống sót!

Mà theo thông tin hồi âm, lũ trùng thú dường như cũng không chịu quá nhiều khống chế phóng xạ, nổi loạn như thường lệ nữa. Khi phóng xạ qua đi, trùng thú biến dị bắt đầu trốn sâu vào trong hang động, hiện muốn giết chúng, chỉ có thể chủ động chui vào đó, những cửa hang càng lớn thì bên trong lại càng sâu.

Tất cả tựa hồ lại trở về như lúc ban đầu khi họ mới đặt chân lên tiểu tinh cầu này, mọi thứ đều yên lặng mà đẹp đẽ. Thảm thực vật bị bão hạt nhân phá hủy triệt để nay lại đâm chồi nảy lộc tươi tốt, mặt đất bừng bừng sức sống.

La Tiểu Lâu suýt nữa thì cũng bị tốc độ sinh trưởng của đám cây cối làm cho hoảng sợ, thực sự rất nhanh. Nếu ở trên địa cầu, thực vật chắc chắn sẽ không sinh sôi nhanh như vậy, mà chậm chạp từng chút một.

Nếu như là địa cầu…

La Tiểu Lâu ngây ngẩn, ý thức mình đang hồi tưởng quãng thời gian khi xưa, trong lòng nhất thời trào dâng thương cảm, địa cầu, cậu còn có thể trở về nơi đó được nữa không?

“Tôi giúp cậu copy tài liệu ông già kia đưa cho rồi, còn nữa, tôi vừa quét một lượt, phía sau 200 mét ngọn núi này có một chỗ cực rộng chứa nguyên liệu cấp bốn, cỏ Tinh La.” 125 ngó thấy xung quanh không có ai, lập tức thò ra, nó muốn bảo La Tiểu Lâu tìm nguyên liệu chữa trị giúp nó, nhưng mà không dám…

Đang hiếm khi nào có chút thương cảm, La Tiểu Lâu nghe thấy thế thì lập tức trở nên vui mừng, quăng thương cảm ra sau, nguyên liệu cấp bốn, một chỗ cực rộng? Cái khái niệm gì đây — đồng Liên bang ở khắp nơi đang chờ đón cậu đó.

Hiện tại mối nguy đã được xua tan, chế tạo sư cơ giáp đã có thể được tự do hoạt động.

Một thời gian La Tiểu Lâu cảm thấy tâm tư ngứa ngáy, khó nhịn được, bèn quyết định đi xem, dù sao cậu cũng có lồng năng lượng của Nguyên Tích, mà khoảng cách cũng không quá xa, nếu thấy bất ổn thì vẫn có thể gọi người đến cứu.

La Tiểu Lâu bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Trong khi La Tiểu Lâu hướng tới mục tiêu, một chiếc cơ giáp màu đen tinh khiết đang giằng co với hai con trùng thú biến dị cấp ba.

Vừa mới đó, nhóm 2 cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Nhận được tin phi thuyền của nhà trường sẽ mau chóng đến khiến mọi người sung sướng bắt đầu chúc mừng nhau. Sau khi xác nhận bốn phía an toàn, La Thiểu Thiên rời đội ngũ, cậu ta muốn qua nhóm khác xem tình hình.

Nhưng La Thiểu Thiên thật sự không ngờ tới, giờ mà vẫn còn trùng thú biến dị cấp cao hoạt động ở bên ngoài!

Hôm trước cậu ta đã dùng hết hộp năng lượng cấp bốn cuối cùng, hiện tại trong cơ giáp còn hộp năng lượng cấp ba, nhưng lại chỉ còn một nửa năng lượng.

La Thiểu Thiên lạnh lùng nhìn trùng thú cao 14, 15 mét trước mặt, rút trường đao phía sau. Không thể dùng đạn năng lượng được nữa, điều đó sẽ khiến tiêu hao năng lượng rất nhiều.



La Tiểu Lâu hưng phấn, dựa theo chỉ dẫn của 125 bước nhanh tới trước, cậu phải đi nhanh về nhanh, có lẽ phi thuyền đã tới đón bọn họ rồi, chà chà, cậu nhớ cái bồn tắm rộng rãi có chức năng xoa bóp ở nhà mình quá.

La Tiểu Lâu đang xoay người ra chỗ ngoặt thì nhìn thấy một chiếc cơ giáp màu đen ngã xuống mặt đất, mà xung quanh, là tứ chi và sừng vòi thô to cùng hằng hà những khối thịt của trùng thú rơi lả tả.

La Tiểu Lâu khựng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc cơ giáp đó.

Đó là một chiếc cơ giáp cực kỳ cao cấp, cao cấp đến mức nhìn một lần thì sẽ rất khó quên được hình dáng của nó.

La Tiểu Lâu đương nhiên biết, bên trong chiếc cơ giáp đó là La Thiểu Thiên, người cậu không muốn liên quan đến nhất của La gia.

La Tiểu Lâu nắm chặt tay, cậu — cậu không muốn quan tâm tới người La gia. La Tiểu Lâu cất bước sang nơi khác, chỗ đó còn đang có một mảng nguyên liệu cấp bốn đợi cậu, so với La Thiểu Thiên, nguyên liệu đáng yêu hơn nhiều.

Cơ mà, La Tiểu Lâu đi được một bước, giọng nói của Điền Lực bỗng vang lên bên tai.

‘Tụi tôi có thể kiên trì được nhiều ngày như vậy, kỳ thực toàn phải dựa vào một mình nhóm trưởng chống đỡ cho, cậu ấy mà ngã xuống là toàn bộ nhóm đi tong luôn.’

‘Nói thực sự, tham gia đợt tập huấn lần này đúng là không công toi, sau này có cơ hội, tôi vẫn muốn theo nhóm trưởng La.’

‘Tuy tính tình nhóm trưởng La hung bạo, cơ mà thế mới đúng là đàn ông, lại nói tiếp, hai người đều họ La, mà sao ông lại kém tắm như thế hả?’

Bước chân La Tiểu Lâu dừng lại, quả thực bọn họ kém nhau rất nhiều, điều này cũng chẳng sao. La Tiểu Lâu cậu không có chí lớn gì, chỉ cần sống tốt là được. Tất nhiên, nếu có cơ hội, cậu cũng muốn giống như một người đàn ông, điều khiển cơ giáp chiến đấu. Cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với La gia, như thế sẽ chỉ làm cậu càng thêm nguy hiểm hơn thôi.

Thế nhưng, hiện tại đang là tập huấn, Nguyên Tích và La Thiểu Thiên cũng sẽ không vứt bỏ đồng bạn. Cậu —— chí ít là vì Điền Lực, cậu cũng không nên bỏ một người tên là La Thiểu Thiên ở lại chỗ này được.

La Tiểu Lâu nhắm chặt mắt, xoay người trở lại.

Trước đó kiểm tra đơn giản cơ giáp, ngay cả hệ thống phòng ngự cũng không khởi động, La Tiểu Lâu lập tức mở khoang điều khiển.

Ngay tức khắc đập vào mắt là một mái tóc trắng kiêu ngạo, sau đó là dòng máu tươi chói mắt trên thái dương.

La Tiểu Lâu cẩn thận kiểm tra những nơi khác của La Thiểu Thiên, ngoại trừ trên đầu có một cái lỗ lớn, cổ tay trái bị thương nghiêm trọng, cũng không còn vết thương nặng nào khác. La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi xác định không còn nguy hiểm, cậu bèn cố sức kéo La Thiểu Thiên ra ngoài, đặt xuống một tảng đá bằng phẳng khá sạch sẽ.

La Tiểu Lâu lục lọi trong khoang điều khiển của La Thiểu Thiên, quả nhiên tìm được một bộ thiết bị y tế chữa trị. Cậu lấy ra, chữa thương cho La Thiểu Thiên. Chỉ chốc lát sau, vết thương trên trán đã biến mất, sau đó là đến cổ tay trái, chỗ này có lẽ qua vài ngày mới bình phục hoàn toàn, trừ phi trở lại tinh cầu An Tắc, được chữa trị trong bệnh viện cao cấp.

Không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không mà sắc mặt của La Thiểu Thiên tái nhợt, lông mày không thả lỏng mà nhíu lại, quầng mắt thâm xì, có lẽ bị trùng thú tập kích nhiều lần nên chưa từng được nghỉ ngơi.

Xác định trong khoảng thời gian ngắn La Thiểu Thiên sẽ không tỉnh lại, La Tiểu Lâu mới kiểm tra chiếc cơ giáp màu đen của cậu ta, ngoại trừ có hai nơi bị tổn hại nặng cũng không còn nơi nào khác, La Tiểu Lâu không định sửa lại, mà hiện tại trong tay cậu cũng chẳng có nhiều công cụ như vậy.

Kỳ thực cơ giáp của La Thiểu Thiên xảy ra sự cố chính yếu có lẽ là do không có năng lượng.

La Tiểu Lâu thoáng do dự, yêu cầu 125 nhả một chiếc hộp năng lượng cấp ba ra —— Vì thế 125 liền bắt chẹt đòi cậu 10 hộp năng lượng cao cấp.

Khởi động hệ thống thông tin của cơ giáp, La Tiểu Lâu nhập mệnh lệnh, gọi người của nhóm 2 cấp tốc đến cứu viện, sau đó, La Tiểu Lâu kiểm tra lại toàn bộ hệ thống hiển thị thông tin, mẹ ơi, chiếc cơ giáp này đúng là hàng cao cấp!

Sau khi nhập tọa độ cụ thể, La Tiểu Lâu gửi đi, sau đó nhanh chóng ra khỏi cơ giáp, chạy đến chỗ mục tiêu ban đầu của mình. Chạy được nửa đường, La Tiểu Lâu quay trở lại xóa mọi dấu vết mình để lại, kể cả vết chân vừa đi khỏi.

La Tiểu Lâu trốn ra phía sau tảng đá, 5 phút sau, xa xa xuất hiện không ít người và cơ giáp — Sau khi các chế tạo sư nghe thấy nhóm trưởng của mình gửi cứu viện, cũng vội vã chạy tới.

La Tiểu Lâu theo dõi, sau mới xoay người theo hướng 125 chỉ, đến nơi có cả một mảng lớn nguyên liệu cấp bốn đang sinh trưởng.

Ngay khi La Tiểu Lâu quay người đi khỏi, đôi mắt của La Thiểu Thiên liền chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm theo hướng cậu biến mất, sau một hồi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cho dù hôn mê, cậu ta cũng không phải là loại người để kẻ khác dễ dàng đến gần, lúc La Tiểu Lâu mở khoang điều khiển thì La Thiểu Thiên đã hơi tỉnh lại, nhưng không thể nhúc nhích được, cho đến khi La Tiểu Lâu dìu ra ngoài chữa thương, cậu ta mới có thể động đậy.

Nếu có kẻ muốn gây hại, thì tay phải của cậu ta đã sớm vặn gãy cổ của kẻ đó rồi. Cho dù sư tử có ngủ gật, nhưng uy lực vẫn còn tồn tại.

Thế nhưng người đến giúp đỡ lại hiển nhiên không có ý gì khác, hơn nữa — còn thật sự rất yếu.

Đợi đến lúc La Tiểu Lâu bắt đầu kiểm tra cơ giáp, La Thiểu Thiên đã mở mắt theo dõi cậu suốt mội hồi, sau đó nhìn La Tiểu Lâu bận việc từ trên xuống dưới, dùng kênh chuyên dụng gửi tin cứu viện. Bởi vì không phải thao tác của bản thân, nên La Thiểu Thiên liên thông với máy thông tin của cơ giáp mình, nhận nguyên văn tin nhắn La Tiểu Lâu gửi đi.

Vớ vẩn, La Thiểu Thiên cậu ta không cần người khác tới cứu! Đúng là quá mất mặt!

Thế nhưng trong giây phút La Tiểu Lâu nhảy ra ngoài, đáng nhẽ hãy còn tỉnh táo định nhổm dậy để mắng chửi người thì La Thiểu Thiên lại như ma xui quỷ khiến, nhắm mắt lại.

Cậu ta biết thân phận của La Tiểu lâu, là con riêng giống La Thiểu Phàm — Nếu La Tiểu Lâu cũng giống nó quấy rầy mình, cậu ta đích thực sẽ cân nhắc lời dặn dò của mẹ. Về phần vì sao chưa hề xem xét, căn bản La Thiểu Thiên cậu ta chẳng đáng phải làm loại chuyện này.

Hiển nhiên La Tiểu Lâu cũng nghĩ giống cậu ta, thậm chí còn không muốn quen biết nhau hơn, sau khi lau chùi dứt khoát mọi vết tích thì chạy mất.

Có điều, chờ người tới thì mới đi hẳn.

Khóe miệng La Thiểu Thiên khẽ nhếch lên, quá yếu, quá nhẹ dạ, người như vậy sẽ chẳng sống được bao lâu.

La Tiểu Lâu vừa đi vừa bối rối, không biết rốt cuộc vừa rồi cậu làm có đúng hay không, nhất định là bị chập mạch rồi mới cứu người của La gia, nói không chừng bọn họ còn hận cậu thấu xương, lúc nào cũng muốn cái mạng nhỏ của cậu. Có điều, nghĩ lại thì sự xuất hiện của La Thiểu Thiên đã hai lần giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của La Thiểu Phàm.

Quên đi, dù sao sự cũng đã rồi, còn muốn tốt thế nào nữa, coi như vừa rồi bị mộng du.

Vừa thấy một mảng cỏ rộng lớn trước mắt, La Tiểu Lâu lập tức vứt bỏ cái chuyện 囧 ban nãy, cậu thậm chí còn muốn hoan hô, tiền ơi!

Mở hộp dự trữ mang theo, La Tiểu Lâu bắt đầu thu nhặt cỏ Tinh La, nhỏ không lấy, chất lượng xấu không lấy. Cứ như vậy, La Tiểu Lâu không biết lấy hay bỏ những cây vừa vừa.

Ôi trời ơi, đây đúng là thiên đường cho chế tạo sư cơ giáp nha!

“Ah, đã có người rồi.” Phía sau La Tiểu Lâu, một giọng nói êm dịu vang lên.

La Tiểu Lâu quay đầu lại nhìn, tay bất giác ngừng lại, trong đầu bây giờ chỉ có một suy nghĩ: mỹ nhân!

Là một thanh niên chừng 17, 18 tuổi, không lớn hơn cậu là mấy, vận đồng phục khoa cơ giáp của học viện quân sự St. Miro, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt hẹp dài, mái tóc dài đen nhánh gợn sóng nhàn nhạt, đuôi sam thả ra phía sau.

Cho dù là con trai, cơ mà cũng đẹp quá đi…

Nếu khuôn mặt của Nguyên Tích đạt 100 điểm, thì cậu bạn này thế nào cũng phải được 95 điểm, chớ nói chi cậu ta còn mỉm cười mà Nguyên Tích thì không.

La Tiểu Lâu cảm thấy lóa mắt trong phút chốc, cho đến khi 125 kêu ca phải quệt nước bọt đi thì mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Chợt nhớ mình chưa đáp lời với cậu bạn kia, La Tiểu Lâu liền gãi gãi đầu, mở miệng: “Ah, xin chào.”

Người nọ mỉm cười bước tới gần, có vẻ rất thân thiện, nhìn La Tiểu Lâu, “Hóa ra cậu là chế tạo sư cơ giáp, thảo nào mà lại chạy tới nơi hẻo lánh thế này để thu thập nguyên liệu.”

“Thế không phải cậu đến để thu thập nguyên liệu sao?” La Tiểu Lâu lấy làm kinh ngạc.

“Tất nhiên rồi, tớ chỉ đi dạo thôi, bất quá lại tình cờ phát hiện ra vùng đất trù phú này. Xin chào, tớ là Tây Thụy Nhĩ của lớp 1 khoa cơ giáp.” Cậu ta tiếp tục tiến tới gần, không hề có một chút ý định cạnh tranh nguyên liệu với La Tiểu Lâu.

“Xin chào, tớ là La Tiểu Lâu của lớp 10 khoa chế tạo cơ giáp.” Nhắc đến đây, chẳng lẽ cậu bạn này không nhận ra mình là ‘Người nổi tiếng’ sao?

“Lần đầu tiên gặp cậu, có cần giúp đỡ gì không?” Tây Thụy Nhĩ cười tủm tỉm hỏi.

“Không cần đâu, tự tớ làm được rồi. Những nguyên liệu này cũng khá hiếm, là chiến binh cơ giáp, cậu cũng nên thu thập một ít đi.” La Tiểu Lâu buột miệng đề xuất.

“Có thể chứ?”

“Tất nhiên rồi… Chỗ này cũng không phải là của tớ mà.” La Tiểu Lâu khẽ tê tái mà nói.

“Cảm ơn sự hào phóng của cậu nhé.” Tây Thụy Nhĩ được La Tiểu Lâu khuyến khích bèn bắt đầu nhặt nhạnh ở bên cạnh. Dù chỉ là thu nhặt đơn giản vậy thôi mà cử chỉ của Tây Thụy Nhĩ cũng rất tao nhã xinh đẹp, nhất thời khiến La Tiểu Lâu bên kia thấy xấu hổ vì hành động chỉ chăm chăm mà chọn đã gần như quỳ rạp xuống mặt đất của mình.

“Cậu đúng là — cẩn thận thật đấy.” Tây Thụy Nhĩ khen La Tiểu Lâu.

Được mỹ nhân khen ngợi La Tiểu Lâu rất thích chí, cơ mà — cẩn thận? La Tiểu Lâu nhìn lại, trên mặt đất nơi cậu đi qua, chỗ nào cũng gần như trống không.

Mẹ nhà mày, 125, mày có biết cái gì gọi là để lại cây non khôi phục nguyên khí không, cái thói nghiện thu nhặt của mày rốt cục trầm trọng đến mức nào hả!

“Ô hay, cậu có tư cách nói tôi sao? Hôm nay cậu đã liên tiếp vượt quá giới hạn rồi đấy nhá! Cho dù tôi có thể duy trì im lặng giúp cậu, nhưng nói thật thì, tôi cảm thấy phẫn nộ thay cho Nguyên Tích rồi đấy! Còn nữa, cậu cũng rất không chú trọng đến sức khỏe của tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.