Sáng mùng một đầu năm, khi Ngô Cảnh An rời giường Hứa Huy đã đi chạy thể dục buổi sáng.
Mặc quần áo tử tế, anh không vội vã xuống lầu, ở trong căn phòng lớn đến thái quá này qua lại một hồi lâu.
Nguyên một mặt tường là giá sách bày đầy sách về phương diện tài chính quản lý, có thể thấy được, Hứa Huy cả đụng cũng không đụng một chút.
Một góc phòng ngủ có vành lưới bóng rổ, bên cạnh có hai quả bóng rổ để đó không dùng, rất không hòa hợp với phong cách cả cái phòng ngủ, Ngô Cảnh An lắc đầu cười khẽ, tên nhóc chưa hết tính trẻ con này.
Tùy tay nắm một quả bóng rổ, nhảy lên cao cao, quả bóng không hề ngoài ý muốn đập vào vành lưới sau đó bật ra.
Trên trán Ngô Cảnh An treo lên ba vạch đen, không được, thật sự là già rồi.
Máy tính trên bàn làm việc mặc dù thời gian dài không dùng, vẫn bảo trì vệ sinh, có thể thấy được tuy rằng đã lâu Hứa Huy không về, nhưng phòng này vẫn luôn có người quét tước.
Rửa mặt xong, Hứa Huy vừa lúc từ bên ngoài trở về, ôm lấy anh hung hăng đòi một nụ hôn chào buổi sáng.
“Xuống lầu ăn cơm đi, ông nội anh có việc muốn nói.”Ngô Cảnh An căng thẳng trong lòng, “Ông anh? Muốn nói cái gì?”
Hứa Huy không quan tâm nhún nhún vai, “Lát nữa nghe thì biết.” Nhìn bộ dáng anh đột nhiên khẩn trương, không khỏi buồn cười, “Sợ cái gì, trời sập xuống còn có anh đỡ, còn có thể ăn thịt em sao!”
Ăn sáng xong, Ngô Cảnh An ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, lắng nghe cụ Hứa dạy bảo.
Sau khi người một nhà đến đông đủ, ông cụ tinh thần quắc thước lên tiếng.
Việc đã đến nước này, bọn họ cũng coi như đồng ý chuyện của Hứa Huy và Ngô Cảnh An, nhưng…
Cái chữ nhưng này làm thần kinh Ngô Cảnh An trong nháy mắt căng thẳng.
Ông cụ uống chén nước trà xanh sau đó bắt đầu nói điều kiện.
Một, Hứa Huy phải về Húc Dương đi làm, phần gia nghiệp này, tương lai vẫn muốn gã kế thừa.
Ngô Cảnh An lo lắng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, công việc hiện nay gã làm không tồi, bản thân gã tựa hồ cũng thích, mà hiện tại, muốn gã từ chức, đến Húc Dương đi làm…
Hứa Huy thoáng suy tư, sau đó quyết đoán đáp ứng điều kiện này.
Hai, gian nhà bên cạnh để đó không dùng nhiều năm, vốn tính toán là để dành cho Hứa Huy dùng sau khi kết hôn, hai tháng này trang hoàng lại một chút, mùa hè bọn họ nhất định phải đến đây ở.
Ngô Cảnh An cả kinh trợn mắt, thiếu chút nữa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên.
Dọn, dọn, dọn đến nơi này?!!!
Đùa cái gì vậy, làm hàng xóm với nhà chồng?!
A không phải, cái gì mà nhà chồng! Đáng chết, đều là tại người nhà này lúc nào cũng vợ vợ, hại anh quên mất.
Như vậy sao được, cả ngày sống dưới mí mắt những người này, một chút tự do cũng không có cách có vài bước, anh có thể tưởng tượng, cửa nhà bọn họ lúc nào cũng phải rộng mở, tiện cho người nhà này lúc nào cũng ra vào, không tự nhiên chút nào!
Anh vừa định há miệng nói cái gì, Hứa Huy nắm chặt tay anh.
Anh kinh ngạc nhìn qua, Hứa Huy lắc lắc đầu với anh.
Cô dâu nhỏ bị khinh bỉ nhất thời hành quân lặng lẽ.
Ông cụ chậm rãi đưa ra điều kiện thứ ba, Hứa Huy có thể không kết hôn, nhưng con, phải có.
Rời khỏi nhà họ Hứa, Hứa Huy lái xe mang theo anh đi thị trấn T.
Ngô Cảnh An hết sức chuyên chú nhìn bản đồ, nhưng điều kiện cụ Hứa đề ra vẫn thỉnh thoảng vang lên bên tai.
Điểm này, Ngô Cảnh An đã nghĩ tới.
Hứa Huy dù sao cũng là con trai độc nhất nhà họ Hứa, gã không có khả năng không có con.
Cô gã tiến lên lôi kéo tay anh, giống như đối với một đứa cháu dâu không thể sinh nở, thấm thía khuyên nhủ, “Cháu à, cháu cũng đừng khổ sở, đây là chuyện không có cách nào, cháu cũng không thể nhìn nhà họ Hứa chúng ta tuyệt hậu đi! Lại nói, cũng không phải bảo Hứa Huy thật sự đi tìm phụ nữ, chỉ là làm ống nghiệm. Tương lai, đó cũng là con cháu.”Ngô Cảnh An khóc không ra nước mắt, thật muốn đứng ra cường điệu một chút, anh không phải phụ nữ, đừng xem anh như là phụ nữ chứ!
Chẳng qua, đối với chuyện người nhà họ Hứa chịu nhượng bộ, anh vẫn là cảm kích.
Chạng vạng thì đến nhà mẹ anh, chú Phương cùng Lâm Kha đã sớm đứng trước cổng chờ bọn họ.
Nhìn xe quẹo vào, Lâm Kha buông tay chú Phương, hoan hô chạy đến bên thảm cỏ.
Ngô Cảnh An xuống xe ôm lấy Lâm Kha xoay vài vòng, lại kéo bé vào trong ngực, hung hăng hôn hai ngụm.
Lâm Kha không vui quệt nước miếng trên mặt, “Lại hôn con! Mỗi lần đến đều hôn con, con đã lớn rồi!”
Ngô Cảnh An cười xoa xoa đám tóc đen trên đỉnh đầu bé, “Được rồi, con lớn rồi xem ra không cần đồ chơi nữa, Hứa Huy, đám đồ chơi phía sau xe đều lấy ra chia cho con nhà hàng xom thôi, Lâm Kha nhà ta không cần.”
Hứa Huy cười nói được, ra phía sau mở cốp xe.
Lâm Kha sợ hãi vọt tới sau cốp xe, nhìn đám hộp quà rực rỡ muôn màu kia hưng phấn thét lớn: “Không được, không được, đây đều là của con, đều là của con, con còn nhỏ mà, con mới bốn tuổi mới bốn tuổi, ai cũng không cho, đều là của con.”
Móng vuốt nhỏ mới vừa duỗi đến một hộp quà, Hứa Huy đè tay bé xuống, cúi đầu giả dối uy hiếp, “Kêu chú là ba, nếu không, chú không cho con cái nào!”
Lâm Kha cảnh giác nhíu mày, “Chú không phải ba con.”
Hứa Huy nhướng mày cười nói, “Ấy, chú không phải, vậy ai là ba con?”
Lâm Kha chỉ về Ngô Cảnh An, kiêu ngạo nói: “Đó mới ba con, ba con tên là Ngô Cảnh An.”
Ngô Cảnh An nghe xong trong lòng ấm áp, chú Phương đi theo cười hớn hở.
Hứa Huy bừng tỉnh mà “À” một tiếng, sau đó lừa gạt nói, “Như vậy đi, đó là ba con, vậy chú là cha con, được không, nếu không được, vậy chú sẽ lấy đồ chơi đi.”
Lâm Kha chớp chớp mắt to: “Cha là cái gì?”
Hứa Huy nghĩ nghĩ, “Cha chính là… Người mỗi lần đến đều sẽ mang cho con thật nhiều đồ chơi đồ ăn ngon, còn mang con đi công viên trò chơi mua quần áo mới chơi bóng rổ chơi game lừa con gái, hiểu chưa?”
Lâm Kha nửa hiểu nửa không, nhìn mấy món đồ chơi trước mặt lắc la lắc lư, bé vội hô to, “Cha, cha…”
Hứa Huy hướng về phía Ngô Cảnh An hếch cằm, giống như đang nói, nhìn, gã không tốn sức đã dụ được con trai.
Vào phòng, mẹ anh Trương Thụ từ phòng bếp đi ra, xoa xoa tay vào tạp dề, nhận lấy đồ vật trên tay Ngô Cảnh An, trên mặt cười nở hoa, “Lại mua đồ lung tung, Tiểu Kha cái gì cũng không hiểu, đừng mua vớ vẩn cho nó, hơn nữa đồ ngọt càng không thể ăn nhiều.”
Ngô Cảnh An ôm bả vai mẹ, “Mẹ, đây là mua cho mẹ và ba.”
Mẹ anh làm bộ vỗ ngực anh, “Tiêu tiền lung tung, chúng ta cái gì cũng có.”
Hứa Huy dán lại, cười tủm tỉm, “Mẹ.”
Trương Thục đầu tiên là sửng sốt, lập tức vui sướng đáp, “Ai, ai!”Ngô Cảnh An vẻ mặt bất đắc dĩ, Hứa Huy ngược lại cười rất vui vẻ, ôm chầm lấy bả vai Trương Thục, “Mẹ, nói cho mẹ một tin tốt, hôm qua Cảnh An đến nhà con gặp người nhà rồi.”
Trương Thục vừa mừng vừa sợ, vội hỏi: “Thế nào, ba mẹ con, bọn họ đồng ý sao?”
Hứa Huy mặt không đỏ khí không suyễn miệng chạy đầy xe lửa, “Bọn họ vừa lòng vô cùng, hơn nữa thấy Cảnh An còn biết nấu cơm, lúc này liền xác định luôn cả hôn sự luôn, phòng ở cũng chuẩn bị tốt, trang hoàng một chút là có thể vào ở. Phòng rất lớn, con dành một gian cho ba mẹ, chờ sau này ba mẹ dọn lại đây ở cùng tụi con luôn. Mẹ con rất thích Cảnh An, cao hứng đến chảy cả nước mắt, đáng tiếc người này rất không biết điều, con bảo cậu ấy gọi mẹ cậu ấy còn không chịu, hại mẹ con đã chuẩn bị tốt cả, lại không đưa ra được. Hôm nay con làm tấm gương trước, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ nên giáo dục cậu ấy một chút, bảo cậu ấy nhanh sửa lại.”
Mẹ anh kích động đến rớt nước mắt, Ngô Cảnh An đá tên nói dối kia một cú, “Mẹ, mẹ đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, ai nha, khóc cái gì, mẹ nha, aiz!”
Mẹ anh nâng tay run rẩy lau mặt, “Mẹ là vui quá, các con rốt cuộc cũng đến được với nhau, An Tử, con tìm được người tốt, mẹ cao hứng thay con.”
Buổi tối mang cả bàn thức ăn ngon lên bàn, mẹ anh cũng vui vẻ rót một chén rượu uống cùng bọn họ.
Khi bao lì xì đỏ thẫm đưa tới trước mặt Hứa Huy, gã nghi hoặc ngẩng đầu.
Trương Thục cười nói: “Phí sửa miệng, không bao nhiêu, cầm đi!”
Hứa Huy vui vẻ nhận lấy, bưng chén rượu lên kính, “Mẹ, tiền này mẹ không cho uổng đâu, con nhất định đối xử tốt với Cảnh An, đời này chỉ có cậu ấy, không đổi người.”
Ngô Cảnh An thật muốn đá bay gã.
Buổi tối Lâm Kha ngủ cùng ông bà, Ngô Cảnh An phụ trách dỗ bé ngủ sau đó mới trở lại phòng nhỏ.
Hứa Huy đang làm ổ trên giường chơi di động, thấy anh lại đây, ghé vào bên giường nói: “Aiz, em không có quà gì tặng cho anh sao?”
Ngô Cảnh An không hiểu nhìn gã, Hứa Huy nói: “Quà năm mới nha, anh đem cả gia đình tặng cho em, em thu quà lớn như vậy, sao lại không trả lễ cho anh.”
Ngô Cảnh An cong môi cười, “Về nhà đi, về nhà tặng lại anh.”
Khi nằm đến trên giường, tay Hứa Huy không quy củ mò vào ngực anh.
Ngô Cảnh An bắt lấy bàn tay không thành thật kia đặt lên vị trí trái tim, nhắm mắt lại thấp giọng nói, “Hứa Huy, chúng ta thật sự cùng nhau rồi, lần này, sẽ không lại có cái gì thay đổi nữa chứ!”
Hứa Huy ghé đầu bên cạnh người kia, cũng nhắm mắt lại, “Ai biết được, tương lai còn dài như vậy, thực sự có chuyện gì, chúng ta chịu đựng là được.”
Ngô Cảnh An: “Có thể chịu đựng được sao?”
Hứa Huy: “Sao lại không thể, nhiều tai nạn như vậy đều chịu được, sau này còn cái gì có thể áp sụp chúng ta nữa? Tựa như em nói đó, chỉ cần trái tim không thay đổi, không có chướng ngại nào không vượt qua.”
Ngô Cảnh An quay đầu mở mắt ra, nương ánh trăng mỏng manh, nhìn khuôn mặt mông lung của người đàn ông bên cạnh, “Hứa Huy, em có thể dọn đến làm hàng xóm nhà anh, cũng đồng ý anh đi làm thụ tinh nhân tạo, sau này, đó sẽ là con trai của chúng ta, em sẽ đối xử tốt với nó, mà Lâm Kha, chờ nó lên tiểu học, em hi vọng có thể mang theo bé bên người.”
Hứa Huy hôn lên trán anh, “Đương nhiên, anh là cha nó mà, đừng nói anh như là ba dượng vậy chứ, sau này Lâm Kha thân với ai hơn còn chưa chắc đâu.”
Ngô Cảnh An chồm lên bắt lấy miệng người ta liền không tha, đầu lưỡi tiến công thần tốc, tay cũng vói vào trong quần lót.
“Ngô… Này… Em… Này… Đừng đốt lửa… Đủ rồi…”
“Làm đi!”
“Em thật sự… Ngô…”
“Không có việc gì, ngày mai nhớ rõ mua một bộ ga trải giường trở về.”
Ánh trăng chiếu vào căn phòng nhỏ, chiếu ngọt ngào hạnh phúc ra nơi nơi.
Mà hai người vội vàng chế tạo hạnh phúc trên giường, đều không rảnh thu thập.
Mùng ba về đến nhà, mới vừa xuống xe Ngô Cảnh An nhớ đến muối trong nhà vừa hết, sai Hứa Huy đi mua.
Mang theo một túi muối mở cửa, Hứa Huy bất mãn lải nhải, “Chỉ một túi muối cũng bắt anh đi một chuyến, chờ lúc nào đi ra ngoài thuận tiện mua không được sao, lái xe nửa ngày, cũng không biết đau lòng anh.
Đặt muối lên bàn cơm, lại phát hiện ở đó đặt hai cái hòm một lớn một nhỏ.
Hứa Huy hướng về phía trong buồng gọi một tiếng, “Trên bàn có gì vậy?”
Trong phòng ngủ truyền đến thanh âm, “Không phải anh nói muốn quà sao, đó đều là đưa cho anh, rất quý trọng, cẩn thận một chút.”
Rất quý trọng?
Cái này Hứa Huy có đánh chết cũng không tin, chỉ một đoạn từ cổng tiểu khu về đến nhà, có lẽ là một cuộn giấy vệ sinh một cái lấy ráy tai đã là không tồi.
Chẳng qua, nếu anh có tâm đưa, vẫn làm gã cao hứng.
Chà chà xát xát hai tay đông lạnh, gã đầy cõi lòng kỳ vọng mà mở ra cái hòm lớn.
Một con heo gáo dừa nhìn rất quen.
Hứa Huy sững sờ cả người nơi đó, một câu cũng không nói nên lời.
Gã cẩn thận lấy bức tượng ra, đè xuống chốt mở, bốn con búp bê nhỏ hình thái sống động khác nhau nhập vào mi mắt.
Bọn họ có bốn cái tên êm tai nhất trên đời: Hứa, Người, Bình, An.
Có một loại tình cảm tên là cảm động bốc lên trong lòng Hứa Huy, gã liếc về hướng phòng ngủ một cái, quay đầu lại mở hộp nhỏ ra.
Một cái nhẫn kim cương khắc hai chữ “Hứa Người”
Hốc mắt trong giây lát ướt đẫm, gã một tay nắm nhẫn một tay ôm tượng heo, hạnh phúc thoải mái cười to.
Nghe được tiếng cười Ngô Cảnh An từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn động tác trẻ con của gã, cũng không khỏi cười ra tiếng.
Anh vẫn không nỡ ném Hứa Người Bình An của bọn họ đi, cũng giống như bọn họ không nỡ vứt bỏ đối phương.
Con đường nhân sinh còn rất dài, bọn họ đều không biết tương lai còn gặp phải những nhấp nhô trở ngại gì, cũng mặc kệ phía trước là cái gì, bọn họ đã làm đủ toàn bộ công tác chuẩn bị, tạo ra niềm tin cường đại, đi nghênh đón càng nhiều khiêu chiến.
Không biết bên người mọi người có hai người như vậy không, bọn họ một người tên là Ngô Cảnh An, một tên là Hứa Huy, bọn họ dắt tay nhau, đi trên một con đường che kín bụi gai.