Người mặc đồ đen biến mất, không phải chạy trốn hay phản kháng, là hoàn toàn biến mất.
Trong vùng tinh thần khống chế của 11 vị hoàng kim chiến sĩ cũng như lưới năng lượng của họ, người đó biến mất. Không có dấu vết, hoàn toàn không thấy tăm hơi, một chút năng lượng xao động cũng không có.
Từ mọi thông tin họ có về người mặc áo đen kia, việc này là không thể. Ngắn gọn chính là vô lý.
Năng lượng tinh thần có thể làm được nhiều việc phi thường, nhưng nó có nguyên tắc và tính lô gic của nó, đã được xây dựng thành hệ thống. Phi thường chứ không phải là phép màu, trong thế giới mà khoa học kỹ thuật phát triển, tâm linh là lừa người.
Gọi là bất ngờ là vì không thể hiểu hoặc không thể đoán trước. Tâm lý chung của mọi người khi đối diện với điều không biết là lo lắng hoặc sợ hãi.
10 chiến sĩ hoàng kim không phải là người bình thường, họ nhanh chóng ổn định trạng thái trực chiến, không chút thái độ hay động tác. Giữ nguyên tất cả, kể cả 10 tấm lưới năng lượng. Vẫn ở trạng thái một con ruồi cũng không xuyên qua được.
Họ chờ quyết định của cấp trên.
Người có kinh nghiệm nhất và người thông minh nhất: Đại tướng La Thiết Huyết và chủ tịch Mộng Băng Doanh.
Gặp chuyện kì lạ khác thường, thì càng cần bám sát vào kiến thức bình thường để suy nghĩ.
Rất nhanh đáp án được đưa ra.
Trên địa cầu, thứ duy nhất có thể vượt qua mọi giới hạn phi thường. Không thể đưa ra các thông số cụ thể, cũng không thể đưa vào hệ thống cố định.
Chính là năng lượng đặc thù hệ huyền thoại.
Thứ tồn tại hiếm hoi và độc lập.
Mộng Băng Doanh phân tích:
Chỉ có một người mang một loại năng lượng đặc thù huyền thoại, có thể biến mất thoải mái trong vòng vây của các chiến sĩ hoàng kim.
Nhưng người đó đã không còn nữa.
Việc có người thứ hai nắm giữ được loại năng lượng hiền thoại này tạm thời bị loại bỏ, bởi nếu là thật, đám bọn họ không giải quyết được.
Không thể dịch chuyển tức thời đi, vậy nghĩa là đối phương vẫn còn ở đây, và có loại năng lượng đặc thù huyền thoại nào đó cũng như thiết bị mang chức năng huyền thoại, có thể giúp đối phương tránh thoát được sự dò xét của họ.
Cái này thì hợp lý hơn, có vài cách Mộng Băng Doanh biết, có thể làm được điều này.
Mộng Băng Doanh cũng có loại thiết bị này ở nhà, nhưng cô không mang theo.
Không sao, ở đây cũng có một người mang theo thiết bị tinh thần cơ giới có năng lượng huyền thoại, là loại thiết bị cực kỳ thích hợp trong trường hợp này.
La Thiết Huyết mặt lạnh, không chút biểu tình, nhưng người khác lại có cảm giác ông đang cười, là sự hưng phấn.
Ông khẽ động, trong lòng bàn tay ông là thiết bị trấn gia chi bảo của La gia, thứ chỉ được truyền cho người đứng đầu nhóm tay trắng, La Thiết Huyết có thể cầm là vì La gia muốn dốc toàn lực để tìm được La La.
Thiết bị này mang năng lượng đặc thù huyền thoại hệ ánh sáng.
Là thứ mất tích cùng với La La, vừa được Trương gia trả lại sau thỏa thuận, chính là " Thần ảnh ".
Mọi thứ với Vương Lang vẫn bình thường.
Vương Lang không cảm thấy có gì khác lạ, đó là nói về cảm giác của bản thân cũng như năng lượng cảm ứng.
Chỉ là trước mắt hắn có thêm một con mập ú ù và một cô bé xinh xắn, trí nhớ của Vương Lang vốn phi thường, cô bé này chính là người mấy ngày trước rơi từ trên trời xuống cùng với cơn bão năng lượng.
Vương Lang biết mình đang trong tình thế nào, suy nghĩ đầu tiên của hắn là lo cho Mỹ Mỹ, luật của vùng sinh tồn là cấm tinh thú cấp cao vào khu vực nhân loại sinh sống, mà Mỹ Mỹ thì luôn rêu rao về thân phận đặc biệt của mình.
Phản ứng của 12 người kia có chút lạ, đúng hơn là quá lạ.
Họ có gì không đúng, đúng rồi, là họ không thấy được mình.
Vương Lang hiểu nhanh, chính là mình đang ở trong vùng năng lượng của Mỹ Mỹ, chính là ở trạng thái không tồn tại thường thấy ở Mỹ Mỹ.
Vương Lang thong thả, sống rồi.
Trạng thái này của Mỹ Mỹ thì đến ngài chấp pháp giả còn không nhìn ra được, mà ngài ấy thì nằm trong top đầu những người Vương Lang từng nghe nói đến, đám người kia chắc không hơn được đâu.
_ Dạo này đệ có vẻ béo tốt nhỉ.
Vốn Vương Lang đã biết Mỹ Mỹ cũng đang ở Nha Trang thành, chỉ là chưa có thời gian đi tìm, bây giờ gặp được thì tốt rồi, nhận huynh đệ thì chính là huynh đệ, gặp huynh đệ đương nhiên phải vui.
_ Đại ca...aa.
_ Hic..hic.
_ Mỹ Mỹ nhớ đại ca nhiều lắm.
_ Hic...hic..Mỹ Mỹ nhớ đại ca,chơi không vui, ăn không ngon.
_ Hu hu hu.
Mỹ Mỹ nhào vào lòng Vương Lang, muốn bao nhiêu mừng rỡ có bấy nhiêu. Nước mắt cá sấu giọt ngắn giọt dài.
Gương mặt La La nghi ngờ, theo như Mỹ Mỹ thường tâm sự thì người đại ca này vốn không tốt tính lắm, không ít lần Mỹ Mỹ cầu nguyện là mong sao suốt đời đừng gặp lại, vậy mà bây giờ..
_ Ừ ừ, nín,ngoan. Đại ca cũng nhớ Mỹ Mỹ. Mà sao Mỹ Mỹ biết đại ca ở đây, còn cô bé này sao lại đi cùng?
Ôm Mỹ Mỹ trong lòng, Vương Lang quen tay bóp bụng xoa đầu. Cảm giác sướng tay này xa lâu thật cũng thấy nhớ.
_ Em là La La,ra mắt đại ca Vương Lang. Cám ơn đại ca lần trước đã cứu em.
La La xum xoe, núm lấy tay Vương Lang giật giật, giống như muốn giành chỗ với Mỹ Mỹ.
La La mới 11 tuổi, lần đầu ra khỏi nhà đã gặp nạn, hình ảnh người thanh niên xả thân cứu mình ngày hôm đó, gương mặt nghiêm nghị cương quyết, không chút chùng bước,còn hơn là ký ức.
La La hồn nhiên mừng rỡ:
_ Từ nay Lang ca là lớn nhất, tới La La rồi mới tới Mỹ Mỹ, La La sẽ theo Lang ca đi lăn lộn, Lang ca ở đâu, La La ở đó. Nha Lang ca, nha nha.
_ Nha, nha, nha. La La hứa sẽ ngoan mà. Nha nha, Lang ca.
_ Nha nha...
_ La La ngoan lắm, ai cũng biết mà, nha nha.
Vương Lang đang suy yếu, La La vừa rung vừa lắc, thật muốn rớt cánh tay của hắn ra ngoài, 11 chiến sĩ hoàng kim vây quanh cũng không làm hắn bối rối. Nhưng lúc này thì có, đành phải ậm ừ mong thoát nạn:
_ Ừ ừ, được được, La La ngoan, ngoan, đứng yên một chỗ đi.
Tình thế lúc này thật vi diệu, bên ngoài cách vài bước là đám cao thủ đang bao vây tìm kiếm, bên trong là ba người đang nhốn nháo.
Mỹ Mỹ với La La đến đây là không phải ngẫu nhiên, chả là hai người đang trên đường "hành sự",thì Mỹ Mỹ cảm thấy có người đang gọi mình, chính là lời mời truyền thẳng vào tâm trí, không phải tinh thần truyền âm. Cảm giác vừa lạ lại vừa quen, hình như trước đây Mỹ Mỹ từng nghe lời kêu gọi này rồi.
Mỹ Mỹ với La La quyết định đáp lại lời mời, dịch chuyển tức thời đến nơi đó.
Đó là một khu vườn xinh đẹp, còn người mời là một lão bá hòa nhã, gương mặt trắng buồn nhưng hòa nhã.
Lão bá gọi Mỹ Mỹ là thái tử, hỏi Mỹ Mỹ với La La chơi có vui không, có đói bụng không, có định về nhà không..
Lão bá có vẻ rất vui, còn Mỹ Mỹ với La La thì không, nói chung là vì buồn chán, không có gì ngạc nhiên hay thú vị, giống lần trước gặp lão bá ngủ ngày ở đại nhất lâu.
Thú vị và vui vẻ, ít khi nào đi chung với người già.
Hình như người già nào cũng giống nhau, lão bá mặt trắng cũng kể một câu chuyện buồn tẻ, lại là chuyện về lựa chọn, lần này thì rối rắm hơn, là hai người bốn lựa chọn cùng đúng cùng sai, Mỹ Mỹ với La La ngáp ngắn dài vừa nghe vừa buồn ngủ.
Cuối cùng lúc chia tay, lão bá cũng tặng La La một cái túi thơm, cái túi thứ hai La La nhận được này có mùi trà.
Tọa độ nơi công viên này là do lão bá đó đưa cho Mỹ Mỹ, giống như món quà thứ hai.
Ba người vui vẻ, vui nhất là La La, còn Mỹ Mỹ thì chưa biết.
Vương Lang cũng bớt lo lắng, mặc dù trong vòng bao vây của lưới năng lượng, Mỹ Mỹ không thể dịch chuyển, nhưng giữ trạng thái vô tồn tại là dư sức. Đám người kia tìm chán mà không thấy gì, sớm muộn cũng rời đi.
Chỉ là phải thêm gánh nặng để lo, hình như cô bé La La này có thân phận đặc biệt, chính là lý do đám người kia đến đây. Dù sao cứ thoát khỏi rồi tính sau.
Đương trò chuyện được mấy câu thì bỗng La La giật mình: