Cơ Giới Khách

Chương 129: Một đêm dài (14)



_ Năm ta 11 tuổi, có lần ta hỏi giáo viên của ta " thưa thầy, nếu chúng ta đang sống tại thiên đường xã hội, là hình thức xã hội tốt đẹp nhất mà nhân loại có thể xây dựng, vậy tại sao không ai mà em biết, có thể hạnh phúc khi sống trong nó, họ không hưởng thụ, mà là cam chịu ".

Thầy của ta không vui, ông ấy lật lại trang sách, rồi đọc lại từ đầu. Ông ấy đọc rất lâu, cuối cùng ông ấy nhìn ta rồi nói " em hiểu chưa, nếu chưa hiểu, hãy học thuộc lòng nó, rồi em sẽ hiểu "

Ta đọc lại tất cả những gì ông ấy vừa đọc thêm một lần nữa, mà không cần nhìn vào sách. Ta lại hỏi " nếu vài người, có thể quyết định cách sống của nhiều người, vậy thiên đường này là dành cho ai? Tại sao khi một người muốn rời khỏi thiên đường đó, sẽ bị kết tội là phá hoại là tội ác không thể tha thứ.

Thầy của ta mất kiên nhẫn, ông kêu ta ngồi xuống, nói rằng ta thật ngu dốt khi không hiểu được những gì ông ấy dạy.

Đó là một buổi dự giờ, thầy hiệu trưởng của ta cũng có mặt ở đó, hiệu trưởng ngăn ta ngồi xuống, ông muốn thay giáo viên trả lời.

Thầy hiệu trưởng quả thật rất giỏi, ông trả lời bằng một bài diễn văn hùng hồn, tất cả mọi người trong phòng đều xúc động bởi bài diễn văn đó. Ông kết thúc bằng cái nhìn về chỗ ta đang đứng.

" Em đã biết được vì sao chúng ta đang sống trong thiên đường chưa, đó là vì cuộc sống của mỗi người trong chúng ta được quyết định bởi tổ chức gồm những người thông minh nhất, có đạo đức tốt nhất.

Họ là đỉnh cao cho trí tuệ của nhân loại, họ có quyền,có thể, và đã đề ra được lý tưởng sống tốt nhất cho tất cả chúng ta. Nhiệm vụ của em cũng như của tất cả mọi người ở đây, chính là sống, làm việc, học tập theo lý tưởng đó, chính là tự chúng ta đang góp phần xây dựng nên thiên đường của mình.

Còn nếu em đang sống trong thiên đường xã hội, lại không chịu góp phần xây dựng nó, không muốn là một phần tốt đẹp của nó, đương nhiên như vậy là hành động phá hoại rồi, đó chính là tội ác, và tội ác thì phải bị trừng phạt, em hiểu chưa.

Khi câu nói của thầy hiệu trưởng kết thúc, tất cả mọi người nhìn vào ta, giáo viên của ta, bạn học của ta, những người đến dự giờ - tất cả.

Ta thấy rõ trong đôi mắt của họ, là sự chán ghét, tội nghiệp, và thương hại.

Giống như ta là thằng ngốc, là con sâu, là âm thanh ồn ào. Đang phá hoại buổi học thần thánh của họ.

Ta vẫn vậy, từ lúc sinh ra, nếu đứng ta luôn đứng thẳng, nếu nhìn ta sẽ nhìn thẳng, và nếu muốn nói chuyện với ai ta sẽ nhìn vào mắt người đó, ta nhìn vào mắt của thầy hiệu trưởng và hỏi:

_ Vậy nếu những người có trí tuệ đỉnh cao của nhân loại đó, họ sai thì sao?

_ Họ không bao giờ sai.

_ Tuyệt đối không?

_ Tuyệt đối không.

_ Vậy em và thầy đang sống trong xã hội thiên đường?

_ Đúng vậy.

_ Vậy nếu có một người khác không phải họ tìm ra cách để xã hội này tốt đẹp hơn?

_ Vậy thì người đó sai.

_ Em hiểu rồi, cám ơn thầy.

_ Tốt.

Ta xin phép ngồi xuống, thầy hiệu trưởng hài lòng, những người khác cũng hài lòng.

Đó là buổi học cuối cùng của ta.

Vương Lang kéo tấm chăn đắp lên cao hơn cho Mộng Băng Doanh.

Hắn đặt cô nằm trên ghế nệm lớn ở giữa phòng.

Đôi mắt Băng Doanh vẫn nhắm. Cô vẫn yên bình như một nữ thần.

Vương Lang ngồi bệt, xoay lưng về phía Băng Doanh.

Nếu một cô gái đã cho mình thấy bản thân trong điều thầm kín nhất. Hắn sẽ bù đắp lại bằng cách nói ra những điều thầm kín của mình.

Vương Lang kể và nói rất nhiều. Trừ những việc đã hứa giữ bí mật với sư phụ và ngài chấp pháp giả. Hắn gần như kể toàn bộ về cuộc đời mình.

Đây là cách hắn nói lời xin lỗi, cũng như thể hiện sự tôn trọng của mình với cô gái.

_ Mẹ của ta rất thương ta, gần đây ta mới biết bà ấy không phải là mẹ ruột của ta, nhưng điều đó không quan trọng, bà ấy mãi mãi là mẹ ruột của ta, người ta yêu quý nhất.

Bà luôn để cho ta thấy sự vui vẻ và hạnh phúc của bà. Nhưng nàng biết không, số lần ta thấy bà lặng lẽ khóc một mình, cũng nhiều bằng như thế.

Bác sĩ nói rằng mẹ ta bị trầm cảm, một bác sĩ khác lại nói bà hoàn toàn bình thường. Lại có một người khác nói bệnh của bà còn hơn cả trầm cảm.

Ta không muốn nghĩ về điều đó.

Ta thích ra khỏi nhà và trở về, trong nụ cười của bà.

Sư phụ của ta nói ta đừng lo lắng, mẹ ta đang dần tìm được sự cân bằng giữa hạnh phúc và đau khổ, và cuối cùng bà sẽ tìm được sự bình yên mà mình có thể.

Ta muốn tin vào điều đó.

Sau khi ta khai mở, ta cảm nhận được làn sóng tinh thần của mẹ, quả thật nó rất bình yên.

Đó là điều khiến ta vui nhất khi trở thành người tinh anh.

Lúc ta quyết định rời khỏi nhà, bắt đầu con đường của mình, nàng biết ta cảm nhận được điều gì từ bà không, chính là sự tự hào. Chính vì vậy, ta sẽ không bao giờ làm bà thất vọng, niềm tin đó là động lực để ta đưa ra suy xét, về những điều mình sẽ làm và không làm.

Ta biết mẹ không phải muốn ta trở thành một người vĩ đại, bà chỉ muốn ta sống giống như lời cha ta hay nói " không thẹn với mình là được ".

Nàng biết không.

Hành động vừa rồi của ta, làm ta thấy hổ thẹn. Ta biết mình sai rồi.

Ta biết mọi lời xin lỗi luôn là muộn màng, bởi ngay lúc cần đến nó, đã là quá muộn.

Nhưng thật sự ta rất cần, rất cần sự tha thứ từ nàng.

Xin hãy tha thứ cho ta.!

Vương Lang quay lại vuốt tóc Mộng Băng Doanh, đằm thắm nhìn vào gương mặt tĩnh lặng của nàng.

Đôi mắt đó vẫn nhắm, dòng nước mắt đã khô.

Vương Lang đặc nhẹ tay lên gò má của nàng, gò má nóng hổi, trên gương mặt cố tỏ nét lạnh lùng.

Hắn lại tiếp tục kể.

_ Sự mất tích của sư phụ, cũng như lời nhắn nhủ của ông, là một phần lý do ta rời khỏi nhà.

Còn thật sự, ta rất muốn được ra đi. Ta muốn được nhìn thật nhiều, thật kỹ thế giới này. Và nếu nó thật cũng như thứ mà người khác dạy cho ta, nhiệm vụ của ta sẽ là thay đổi nó.

Có thể ta không làm được, nhưng ta vẫn phải làm, bởi nếu không...

..ta sẽ thấy mình vô nghĩa.

Thật sự thế giới này rất đẹp, rất đẹp. Đáng để chúng ta tồn tại trong nó, và vì nó.

Ngay lúc này ta sẽ không tự áp đặt suy nghĩ về lý tưởng của mình. Ta định sẽ có nó sau khi mình trưởng thành hơn, cả cơ thể, tâm hồn, và tri thức.

Cho đến lúc này, vẫn chưa có việc gì xảy ra theo những gì ta dự đoán trước. Là tất cả mọi việc dẫn ta đến đây và gặp nàng lúc này.

Lúc đầu ta cho rằng là mình bất lực, không đủ sức để nắm giữ cuộc đời mình. Nhưng bây giờ ta đã học được một bài học, là bài học về những con đường.

Một con đường dù có cô độc đến đâu, cũng sẽ có điểm đầu và điểm cuối, là nơi nó giao nhau với những con đường khác. Ta có thể cô độc trên con đường của mình, vậy những người xung quanh ta thì sao.

Đôi lúc sự nắm giữ là nằm ở những lựa chọn bất ngờ, việc gì phải viết trước, chỉ cần ở mỗi bước đi ta vẫn là mình, vẫn tự đưa ra quyết định đúng sai, có không cho mình. Vậy là được rồi.

Nếu đưa ra một thang đo điều kiện, ta là kẻ không may, cũng là người may mắn.

Ta không may là vì trong thế giới trong thế giới mà sự vĩ đại được sánh như mặt trời này, ta sinh ra ở một nơi không nhìn thấy nó, nơi mà mọi người vay mượn ánh sáng của nó và nói với nhau, đó là mặt trời.

Còn ta may mắn, là bởi vì những người quan trọng với ta, mẹ ta, sư phụ của ta. Họ cho ta một niềm tin để đi tới, họ như bậc thang nơi tăm tối là chỗ dựa để ta vươn lên.

Họ không biết, hay không nói ta hãy đi bao xa, họ chỉ nói họ tin tưởng vào ta. Với một người đi tìm lý tưởng của mình, vậy là đủ rồi.

Ta có áp lực của mình, và niềm tin của họ khiến áp lực đó trở thành động lực, là điều tích cực để ta tận hưởng từng ngày trôi qua.

Mộng Băng Doanh vẫn im lặng. Vương Lang không bỏ cuộc, hắn biết trong phút chốc vừa rồi, sự chia sẻ thầm kín kia của nàng vẫn chưa nhận lại đủ sẻ chia để bù đắp.

_ Để ta kể chuyện cho nàng nghe, một câu chuyện mà ta đã mang theo với vô vàn suy nghĩ, đến bây giờ ta vẫn chưa có đáp án cuối cùng cho nó.

Đó là câu chuyện về nữ thần mặt trăng.

Vương Lang kể một câu chuyện.

Nữ thần mặt trăng và nam thần mặt trời là anh em ruột. Mặt trời rất yêu thương và bảo bọc em gái của mình.

Mặt trời cho nhân loại sức sống để tồn tại, cũng như nhận đủ các món quà, để họ kính ngưỡng ngài.

Thần mặt trời là mạnh nhất, vĩ đại nhất, tối cao nhất mà loài người có thể biết đến, họ được nuôi sống và dẫn dắt bởi ngài.

Nhưng họ lại sợ hãi, xa lánh và e ngại ngài, họ bối rối và đau khổ, chùng bước và băn khoăn khi phải đối diện với ngài.

Niềm tin và tín ngưỡng, dần dần trở thành trách nhiệm và gánh nặng.

Nhân loại thích tìm và hướng tới nhiều hơn, cũng như ca ngợi tô vẽ hay truyền tụng, về nữ thần mặt trăng.

Nữ thần đại diện cho cái đẹp, sự yên bình hay những khoảnh khắc đầm ấm hạnh phúc.

Nhân loại ca múa vào ban đêm và nhăn nhó vào ban ngày.

Họ dần đi sai con đường mà vị thần vĩ đại kia dành cho họ, lý do họ được sinh ra và cho phép tồn tại.

Nữ thần mặt trăng quả thật quá sinh đẹp, bao dung, nhân ái và tràn ngập tình yêu thương. Nàng nghĩ nếu vẻ đẹp của nàng khiến nhân loại hạnh phúc, thì nàng sẽ cố rạng rỡ hơn nữa. Đó là sự hy sinh, sự hy sinh cho điều nàng nghĩ là tốt đẹp.

Và nhân loại lại càng lạc lối, họ tận hưởng nhiều hơn và đắm chìm trong nó. Họ chọn sự tự thỏa mãn thay cho dục vọng chiếm hữu. Hòa bình thay cho tranh đấu, thứ khiến cho giấc mơ và lý tưởng trở nên nhỏ bé hơn.

Chết là đau khổ, nhưng chết trong tình yêu lại là hạnh phúc, sự sa đọa của loài người trượt dài khi nó có cách để biện minh.

Thần mặt trời không thích điều đó, ngài thông thái hơn người em gái hiền lành của mình. Ngài biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra với nhân loại, họ đang tự chôn vùi chính mình và đi đến con đường tàn lụi.

Ngài giam giữ em gái của mình, thế gian chỉ còn lại bóng đêm tuyệt đối, cũng như ánh sáng vô cùng.

Guồng máy lại hoạt động đúng như cách nó được tạo ra. Không còn thứ để xao nhãn, loài người làm việc quần quật dưới cái nắng chói chang, và câm lặng hồi phục trong bóng tối lạnh lùng.

Nhưng nhân loại lại ngày một ít đi.

Khi tình yêu không có, những đứa trẻ không được sinh ra nữa.

Dục vọng chiếm hữu lớn lên không ngừng, họ tìm ra cách để thỏa mãn nó, đó là giành giật của người khác. Cách đó có hiệu quả, họ tìm ra cách biện minh mới và coi đó là chính đáng.

Có nhân loại, nhưng không có lòng nhân đạo. Tài sản vẫn như vậy, nhưng người ít đi, vậy nó sẽ nhiều hơn. Đã vậy họ không cần phải vất vả làm việc nữa.

Một lần nữa họ không đi đúng con đường của mình.

Thần mặt trời mệt mỏi, ngài thất vọng với sinh linh mà mình tạo ra.

Từ trên cao, nước mắt của nữ thần mặt trăng trào xuống. Nàng gục ngã trước nỗi đau của mình.

Thần mặt trời dắt em gái mình đi, để mặt vùng đất đó và nhân loại.

Không thể tự tay giết những đứa con của mình, ngài để bọn chúng tự diệt. Một lần nữa khi mọi thứ trở lại thuở hồng hoang, ngài sẽ sáng tạo lại từ đầu.

Rất lâu sau hai vị thần quay lại, và ngạc nhiên vì những gì họ thấy.

Vương Lang ngừng kể, hắn dựa sát đầu vào tấm chăn, lại im lặng ngắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia.

Rồi bờ môi kia lần đầu mấp máy:

_ Họ thấy gì?

Vương Lang mỉm cười:

_ Ta không biết.

_ Tại sao không biết?

Vương Lang vẫn nụ cười đó:

_ Vì ta không phải là những vị thần.

Đôi mắt của thiếu nữ kia vẫn nhắm, nhưng giọng nói thì bực tức hơn:

_ Đồ lừa đảo.

_ Ha Ha, vậy nàng có thể mở mắt ra nhìn kẻ lừa đảo này không.

_ Không.

Một chút im lặng suy nghĩ, giọng nói êm ái lại vang ra:

_ Kể chuyện khác đi, lần này phải kể cho hết chuyện.

_ Ừ.

Vương Lang lại tiếp tục con đường chuộc tội của mình:

_ Có một con ếch sống ở hang động kia rất sâu, nó hay ngồi và nhìn lên miệng hang. Mỗi khi thấy những đàn chim bay qua, nó rất ghen tị.

Nó mơ ước một ngày nào đó nó cũng có thể bay lượn như vậy.

Một ngày kia nó gặp một vị thần lang thang, nó van xin vị thần hãy cho nó đôi cánh, để nó có thể bay lượn thỏa mãn ước mơ của mình.

Vị thần tốt bụng cảm động với giấc mơ của chú ếch, ngài ban cho nó đôi cánh thật đẹp.

Con ếch hạnh phúc vì điều đó.

Vị thần tốt bụng kia lại tiếp tục lang thang, một ngày kia ngài quay lại, thì thấy con ếch và đôi cánh, vẫn ở trong cái hang động đó.

Vương Lang ngả hẳn đầu ra phía sau, qua lớp mền, hắn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Băng Doanh.

Băng Doanh thì cảm thấy bực bội hơn với cách kể chuyện của tên xấu xa kia:

_ Vì sao vậy, kể tiếp đi.

_ Ừm, vì nó có cánh nhưng nó không biết bay.

_ Kể lại, ta không thích cái kết đó.

Vương Lang ngoan ngoãn phục tùng.

_ Được rồi, để ta kể cái kết khác.

Con ếch lại đau khổ năng nỉ vị thần, cho nó một điều ước khác. Vị thần tốt bụng đồng ý, ngài hỏi con ếch " vậy ngươi muốn điều ước như thế nào "

Con ếch hồ hởi:

_ Thần hãy mang vào hang động này một con chim, con sẽ cưỡi nó bay lên, vậy là được rồi.

Vị thần hoàn thành điều ước của con ếch thêm một lần nữa.

Sau này ngài quay lại, quả thật không thấy con ếch ở trong hang động nữa.

_ Hết truyện chưa?- giọng của Băng Doanh có vẻ không vui.

_ Hết rồi.

_ Vậy con ếch đó bay đi đâu?

_ Chẳng đi đâu cả. - Vương Lang hờ hững.

_ Vì sao.

_ Vì nó nằm trong bụng con chim.

_ Đồ xấu xa.

Cơ thể Băng Doanh trong mền giảy nảy, hất đầu của Vương Lang ra, đôi chân dài trắng nõn thò ra khỏi mền, đạp lưng hắn:

_ Không cần ngươi kể chuyện nữa, xê ra.

Ha ha ha.

Vương Lang cười giòn tan. Bàn tay hắn vô tình vuốt nhẹ lên làn da đùi mịn màng kia.

Băng Doanh như bị điện giật, cảm giác này khiến cô nhớ đến khoảng khắc vừa rồi. Lúc đó cô thật tự tin và mạnh mẽ thể hiện, còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.

Mộng Băng Doanh vội rút chân lại, nhét vào trong mền, trong phút giây bối rối và vội vàng, có vài thứ lấp ló ra, thứ ngang với tầm mắt của Vương Lang đang ngồi.

Mộng Băng Doanh không biết tên kia kịp thấy gì, vì cô vốn dĩ đang quyết không mở mắt.

Nhưng cô quy kết những chỗ nào mà thấy gió mát lùa vào, coi như đã bị hắn nhìn thấy, là nhìn thấy thêm lần nữa.

Biết vậy nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc,:

_ Ngươi nhìn thấy gì.?

Vương Lang suy nghĩ. Không dám trả lời.

_ Sao không trả lời, ta hỏi ngươi đã nhìn thấy những gì rồi.

_ Ta đang nghĩ xem có chỗ nào mình chưa nhìn thấy.

_ Ngươi là đồ.. đồ.. Xấu xa. Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi đi đi.

_ Vậy nàng tha thứ cho ta chưa?

_ Không bao giờ!

_ Vậy tốt.

Vương Lang chỉnh lại vị trí ngồi:

_ Ta sẽ không đi.

Im lặng một lúc lâu, có lẽ Băng Doanh lại dùng chiến thuật im lặng. Vương Lang không đủ giỏi để biết phải làm gì, hắn chỉ cố gắng hết sức thôi.

Phải làm gì đó, không thể dùng im lặng để chống lại im lặng được.

Hắn hát, đó là điều đầu tiên và tự nhiên hiện ra trong đầu hắn.

Bài hát này là một bài hát về tình yêu trai gái. Là một sáng tác của tay nhạc sĩ vô danh Trương Lang Vương, bài này không mấy thịnh hành, chỉ là có lần Vương Lang vô tình nghe nhà hàng xóm mở lên, cũng vô tình mà thuộc.

Bài hát này được viết cho ca sĩ nữ, là một bài hát viết về tâm trạng băn khoăn lo lắng của người con gái trong tình yêu.

Nam nhân như Vương Lang hát lên thật không thể nào hợp được. Nhưng hắn vẫn hát.

Coi như Vương Lang may mắn, hắn có giọng hát không quá tệ. Cứ tạm coi là dễ nghe.

Hắn hát vu vơ, nghêu ngao, tự mình thả hồn vài bài hát.

Không gian tĩnh mịch, một giọng hát truyền cảm vang lên:

..." Xin cho ái tình, mãi còn nồng trong duyên đời em

Xin cánh tay chàng,sẽ đặt cạnh em khi em ngủ quên

Vì tình yếu đuối,em là thiếu nữ xinh tươi trong vườn hoa.

Còn tình yêu đó em đã trao chàng tình yêu đầu tiên.

....

...

Chiêm bao chiêm bao em mơ thấy chàng cùng cây đàn cũ.

Mê ly say đắm, em nghe tiếng đàn, ngợi ca nàng xuân yêu kiều lắm

Cho trong đôi mắt em thêm ấm nồng dệt bao mộng ước.

Và hỡi ly ly ơi, sao trong một phút giây thấm nồng.

Em đã cho đi, một trái cấm trong vườn tình.

Và hỡi ly ly ơi, em không biết những trái đắng trong cuộc tình.

Là bởi do em,đã cho hết không giữ lại gì.

....

...

_ Sao ngươi không hát nữa, ta muốn nghe hết ca khúc này.

_ Xin lỗi, ta chỉ thuộc có nhiêu đó.

Vương Lang nói dối, với hắn, muốn quên còn khó hơn là muốn nhớ.

Hắn không hát nữa là vì hắn biết, bài hát này phần kế tiếp rất buồn. Tay nhạc sĩ vô danh kia chỉ biết viết những bài hát buồn, vậy nên cả đời hắn vẫn vô danh.

Lúc này, có lẽ chỉ nên hát nhiêu đó thôi.

Không gian im lặng, đây là khoảng thời gian im lặng lâu nhất từ nãy đến giờ.

Sự im lặng này thật bình yên.

Trời đã quá khuya, mọi thứ thật tĩnh lặng, họ nghe được hơi thở của nhau, và cả tiếng tim đập.

Bỗng bờ môi của thiếu nữ kia nhấp nháy:

_ Tại sao ngươi đổi ý, ngươi đã nói là không bao giờ đổi ý.

Đây là lần đầu tiên Băng Doanh chủ động nói chuyện trước.

Vương Lang mừng rỡ, bắt đầu tự minh oan:

_ Ta không bao giờ có ý làm hại hay tổn thương nàng, tuyệt đối không.

_ Ngươi gạt ta.

_ Ta không gạt nàng.

_ Không được cãi ta.

_ Ừ, ta không cãi nàng.

_ Ngươi bao nhiêu tuổi.?

_ Hơn 14.

Mộng Băng Doanh hỏi, chỉ hỏi thôi, rồi cô lại tiếp tục nhắm mắt làm nữ thần yên ngủ.

Vương Lang mĩm cười, ít nhất những gì hắn nói, vẫn đang được thiếu nữ kia lắng nghe.

_ Ba tháng nữa ta sẽ 15 tuổi.

_ Đồ con nít xấu xa.

_ Ừ biết rồi, ta xấu xa.

Mộng Băng Doanh mở mắt, nàng ngồi thẳng dậy, quấn mền quanh người, cả thân chỉ lộ ra một chút ở cổ. Băng Doanh Nhìn vào mắt Vương Lang, định nói gì đó.

Bỗng nàng liếc mắt xuống bên dưới, nhìn thấy "cái đó " của Vương Lang vẫn đang trong trạng thái chiến đấu. Mặt nàng đỏ lên, có hơn một phần ba là vì tức giận.

Ngay lập tức nàng nằm xuống lại, lấy mền chùm kín đầu, giọng tức giận:

_ Đồ xấu xa, cả ngươi và nó, kêu nó nhỏ lại đi.

Vương Lang bặm môi, nhíu mày:

_ Ta đang cố, chính là trên bảo dưới không nghe.

Phía bên trong mền,Mộng Băng Doanh giãy nảy:

_ Đánh nó đi, đánh mạnh vào, phải thật mạnh vào. Làm nó sợ mà teo lại.

_ Nếu ta đánh nó, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ.

_ Không.

Mộng Băng Doanh lại hậm hực:

_ Hai tay của ngươi cũng có lỗi, chỗ nào ngươi chạm vào ta đều có lỗi, là cả người của ngươi có lỗi. Ngươi tự sát đi, ta sẽ tha thứ.

Vương Lang dứt khoát:

_ Được, ta tự sát, vậy nàng muốn ta tự sát bằng cách nào.

_ Treo cổ.

_ Nhưng cái cổ của ta chưa chạm vào nàng.

_ Vậy treo cổ nó đi.

_ Nó nào?

Một ngón tay từ trong mền thò ra, chỉ xuống phía dưới của Vương Lang:

_ Là thứ xấu xa đó.

_ Được, ta treo cổ nó. Nhưng ta không có dây.

_ Tự kiếm đi.

Im lặng.

_ Ngươi treo cổ nó chưa.

_ Rồi.

_ Nó chết chưa.

_ Rồi.

Mộng Băng Doanh hé mền ra, rồi chùm ngay lại.

_ Ngươi gạt ta, đồ xấu xa.

_ Thì chính nàng kêu ta xấu xa mà.

_ Vô sỉ.

_ Ừ,ta vô sỉ.

_ Đồ, đồ.. háo sắc.

_ Ừ,ta háo sắc.

_ Đồ con nít háo sắc.

_ Ừ, ta là con nít háo sắc.

_ Không được nhại lại ta.

_ Ta không có nhại lại nàng.

_ Không được nhại.

_ Ừ không nhại.

Một bàn tay thò ra khỏi mền, rờ rờ, rồi nhéo tai Vương Lang thật mạnh:

_ Đau quá, tai ta chết rồi.

_ Sợ chưa?

_ Sợ rồi.

Băng Doanh lại ngồi dậy, lần này nàng choàng mền thấp hơn, để lộ ra bờ vai trắng muốt của mình.

_ Khép đùi lại, đừng để ta nhìn thấy nó.

Vương Lang ôm đùi.

_Bây giờ ta sẽ tra khảo ngươi, không được nói dối ta, hiểu chưa.?

_ Hiểu.

_ Nhìn vào mắt ta, không được nhìn chỗ khác.

_ Mỏi cổ lắm.

_ Kệ ngươi.

Tuy nói vậy như Băng Doanh vẫn nằm xuống, nàng nằm nghiêng, đầu tựa vào thành ghế, tầm mắt của hai người ngang nhau, nàng đưa tay vén tóc mái của Vương Lang, nàng muốn nhìn rõ gương mặt của kẻ xấu xa vừa xâm hại nàng.

_ Ngươi là sát thủ bốn bánh bao đen?

_ Phải, mà cũng không phải.

_ Là sao? Nói rõ đi.

Vương Lang kể về Mỹ Mỹ, chủ yếu là dồn hết tội về cho nó.

Băng Doanh lắng nghe, vừa nghe vừa nhìn thật kỹ vào gương mặt của kẻ xấu xa kia, rất nhiều rất nhiều những suy nghĩ đang hiện ra trong đầu nàng.

Thật kì lạ, lúc này nàng lại cảm thấy yên tâm, một cảm giác không nên có trong tình huống này.

Băng Doanh đã lâu rồi không có cảm giác yên bình như thế, cảm giác như lúc này nàng không cô độc, người thiếu niên như là chỗ dựa, là chốn bình yên của nàng.

Nàng là tuệ nữ, hai chữ đó nói lên được rất nhiều điều.

Nàng thông minh và mạnh mẽ, và nàng luôn làm chủ cuộc đời mình.

Từ nhỏ Băng Doanh đã vắng hình bóng người cha, nàng ở bên mẹ cho tới những ngày cuối đời của bà. Chỉ có hai mẹ con lầm lũi, rồi khi bà mất đi, nàng một mình đối diện với nỗi bất hạnh đó.

Tuệ nữ kế thừa gen trí tuệ ưu việt của dòng tộc, nhưng vậy cũng chưa đủ, suốt tuổi thơ nàng phải cố gắng thật nhiều để khẳng định mình.

Ông chú Raphen cũng giống phụ thân của nàng, những người thông minh thường không biết cách để chia sẻ cảm xúc của mình.

Ông soạn ra một hệ thống giáo dục ưu việt nhất cho đứa cháu gái ưu việt của mình. Đặt ra những yêu cầu khắt khe và khó khăn nhất. Ông là một thiên tài, và ông biết cách để dạy dỗ ra một thiên tài.

Chỉ có vậy thôi, những con số, những trang sách, sự cố gắn và mồ hôi. Đó cũng là cách ông thể hiện tình yêu với đứa cháu của mình.

Và tuệ nữ Mộng Băng Doanh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đó, nàng được ví như người phụ nữ hiện đại hoàn hảo, xứng đáng với sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

Băng Doanh 19 tuổi, 12 năm nay kể từ ngày mẫu thân qua đời. Nàng như cỗ xe không ngừng quay, không ngừng tiến tới.

Nàng tỏ ra mạnh mẽ đến mức khiến người khác nghĩ rằng nàng chính là như vậy.

Nhưng Mộng Băng Doanh là một người con gái, một cô gái trẻ.

Nàng có nhiều thứ, cũng như thiếu nhiều thứ, giống như bao người con gái khác.

Người con gái có gì, họ có tuổi trẻ và bồng bột. Có trái tim yêu thương và mơ mộng, có những điều thầm kín trong giấc mơ của mình hằng đêm, hay trong những lần ngắm mưa rơi qua khung cửa sổ, rất nhiều.

Nàng thiếu gì, thiếu một người để khi ở bên cạnh người đó, nàng được là nàng. Là cô gái tuổi đôi mươi đầy khao khát và mơ mộng.

Nàng cần một người để có thể ở bên, chia sẻ, vỗ về an ủi nàng, chìu chuộng nàng cho dù là những yêu cầu ngu ngốc và trẻ con nhất. Phải yêu thương nàng vô điều kiện, và yêu nhiều đến mức cho dù xa cách bao nhiêu, lâu đến thế nào, nàng vẫn luôn cảm thấy được tình yêu của người đó dành cho nàng.

Người phụ nữ trong tình yêu.

Và tình yêu sẽ khiến họ tỏa sáng hơn mọi mọi ngôi sao có thể nhìn thấy.

Gom tất cả những ngôi sao đó lại, sẽ là vẻ đẹp trong đôi mắt của nàng khi nghĩ về người mình yêu.

Bây giờ là quá sớm để nói về cảm xúc của Mộng Băng Doanh, cũng như không bao giờ là đúng lúc.

Chỉ biết là hôm nay, có rất nhiều hàng rào bao bọc quanh nàng bị phá vỡ.

Có một tên xấu xa và liều mạng, bằng một cách vô cùng tồi tệ và bỉ ổi, đã xuyên qua nó. Đã chạm vào cô bé Doanh Doanh yếu đuối mỏng manh bị giam giữ bên trong.

Cô bé đã bị hai chữ Mộng Băng giam giữ suốt bao năm nay, tưởng chừng là mãi mãi.

Hắn làm cô bé hoảng sợ, khóc lóc với sự độc ác của mình.

Và tồi tệ hơn, hắn đang dỗ dành cô bé, lừa gạt cô bé. Ngăn dòng nước mắt ngây thơ kia, khiến cô bé nghĩ rằng hắn là người tốt, hắn quan trọng trong cuộc đời của cô bé.

Khiến ở một nơi nào đó trong sâu kín, hắn luôn có một chỗ ở đó, bên cạnh sự ngây thơ không biết cách đề phòng của bé gái Doanh Doanh.

Tuệ nữ có thể kiểm soát lý trí của mình. Nhưng con tim thì luôn biết cách lẫn trốn, khi nó xuất hiện, lý trí trở nên dư thừa.

Khi đó mọi thứ đều trở nên lẫn lộn.

Mộng Băng Doanh không biết điều đó, tốt nhất cứ để Băng Doanh tin rằng lý trí đang kiểm soát tất cả. Cho đến khi quá muộn.

Băng Doanh nghiêm giọng.

_ Cho ta gặp Mỹ Mỹ.

Vương Lang gọi Mỹ Mỹ, hắn làm được điều đó là nhờ sự liên kết của hạt giống sinh mệnh đang đặt bên trong vòng sáng xanh của hắn.

Mỹ Mỹ xuất hiện. Nhân vật chính - kẻ chủ mưu xuất hiện. Trong phút chốc không còn đất cho Vương Lang diễn nữa.

_ Tỷ tỷ xinh đẹp.

_ Tỷ tỷ xinh đẹp.

Sự đề phòng của con gái trước những thứ dễ thương thật quá thấp, Mỹ Mỹ dễ dàng tìm được vị trí " đắc địa" trên người Băng Doanh để bám vào, sự sung sướng của Mỹ Mỹ giống như đổi từ hút sang chích, phê không tả được. Coi như mọi nỗ lực của nó đền đáp một lần này là xứng đáng.

_ Em là Mỹ Mỹ.

Mọi người đều gọi em là Đệ Nhất Thần Thú Mỹ Mỹ Sinh Mệnh Vương, em là tinh thú duy nhất nắm giữ năng lượng hệ sinh mệnh huyền thoại của địa cầu, là độc nhất vô nhị, tên thân mật của em là Đệ Nhất Mỹ Mỹ Vương, sở thích là du lịch đây đó, ăn đồ ngon, thích màu hồng, không thích màu đen, ghét người giả dối..

Kẻ thù xu chiêng.

... bốn bánh bao đen...dịch chuyển.. chôm đồ

... kho chứa...mấy trăm năm..

_ Yêu tiên nữ, thương La La, thân với đại ca, tỷ tỷ có thể gọi em là Mỹ Mỹ xinh đẹp dễ thương.

Nói chung là tất tần tật, còn rõ ràng chi tiết hơn khi kể với Vương Bá - người gặp ở khu vườn kia. Mỹ Mỹ vốn không có khả năng giữ bí mật, nhất là với những ai nó thích.

Vương Lang định lấy tay vuốt ve Mỹ Mỹ, nhưng bị Băng Doanh đánh vào tay hắn, đẩy ra.

Theo tình huống hiện tại thì ở đây chỉ có một người xấu duy nhất là Vương Lang. Mỹ Mỹ và Băng Doanh, bốn con mắt hình viên đạn nhìn về phía hắn.

Hai chị em tâm tình với nhau, bỏ mặc tên người thừa kia.

Băng Doanh nhanh chóng hiểu rõ tất cả mọi chuyện, thậm chí cô còn hiểu rõ hơn cả Vương Lang.

Mỗi lần sung sướng là trí nhớ của Mỹ Mỹ lại phục hồi, nó nhớ ra mang máng từng chút. Kể không đầu không cuối cho Băng Doanh.

Mặt Mỹ Mỹ úp vào chỗ êm ái của Băng Doanh, dính rồi là không gỡ ra được. Vương Lang lại đau đầu, không khéo nó lại có thêm kẻ thù là mền nữa thì khổ.

Rất nhiều khúc mắc đã được giải khai,Băng Doanh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mỹ Mỹ quả thật rất đáng yêu, Băng Doanh cười rất nhiều, tiếng cười của cô trong vắt như chuông gió, làm Vương Lang ngơ ngẩn.

Chưa bao giờ hắn tiếp xúc gần với một người con gái như vậy, cũng như trong nhiều tình huống với các cung bậc cảm xúc như thế.

Cả hai người đang cùng bước chân vào một vùng đất bí ẩn và huyền diệu,nơi không một ai dám nói đã hiểu rõ về nó.

_ Ngươi định xin lỗi ta như thế nào?

Ôm Mỹ Mỹ trong lòng, Băng Doanh trừng mắt nhìn Vương Lang.

_ Vậy nàng muốn ta làm gì.

_ Gì cũng được? Băng Doanh hai mắt hờ hững.

_ Phải, gì cũng được.

_ Ta muốn Mỹ Mỹ, nó phải ở đây làm con tin cho tới khi nào ta hết giận.

Vương Lang gãi đầu:

_ Cái này ta không quyết được, phải hỏi ý kiến của...

Vừa nhìn xuống thì thấy hai mắt Mỹ Mỹ sáng long lanh,đầu gật như gà mổ thóc.

Hắn thở dài, đầu năm nay toàn nuôi trúng thứ phản bội. Không biết được mấy ngày thì nó quên mình đây.

_ Mỹ Mỹ không muốn đi với ca sao?

Vương Lang vớt vát chút hy vọng.

_ Không.

Mỹ Mỹ dập tắt không thương tiếc, nó úp mặt vào nơi êm ái, nơi không gì có thể chia tách.

_ Tỷ biết Mỹ Mỹ thương tỷ nhất mà, Mỹ Mỹ ngoan.

Băng Doanh cười tươi hài lòng vuốt ve nựng nịu Mỹ Mỹ.

_ Hí hí, Mỹ Mỹ thương tỷ nhất.

_ Mỹ Mỹ ở luôn với tỷ tỷ nha, đừng về với ca ca nữa.

_ Ca ca nào?

Câu trả lời của Mỹ Mỹ làm Băng Doanh bật cười rực rỡ, còn mặt Vương Lang thì đen thui, sớm biết thế này thì chôn nó ở vùng sinh tồn luôn.

_ Vậy nàng tha thứ cho ta rồi?

_ Mơ đi, không bao giờ ta tha thứ cho ngươi, đồ xấu xa. Đi đi, ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa.

_ Mỹ Mỹ?

_ Vĩnh biệt ca, đệ cũng không muốn nhìn mặt ca nữa.

Gen phản bội của Mỹ Mỹ cũng thuộc hàng ưu việt.

Vương Lang hận không chụp được nó để đánh thêm vài cái.

_ Ca kêu đệ dịch chuyển ca.

Vương Lang nhìn Băng Doanh,

_ Ta có việc phải làm, tạm biệt.

_ Không tiễn.

_ Có một điều ta phải nói, ta...

Mỹ Mỹ quá nhiệt tình, không để Vương Lang nói hết câu nó đã làm xong việc dịch chuyển.

Băng Doanh có chút hụt hẫng, nhưng có Mỹ Mỹ dễ thương trong lòng, nàng nhanh chóng mĩm cười.

_ Mỹ Mỹ đi tắm với tỷ không.

_ Điiiiii.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.