Cơ Giới Khách

Chương 163: Sư môn thần bí



_ A Lang này, có thể cho ta biết, sư phụ của ngươi đang ở đẳng cấp nào hay không?

_ Ý của La trưởng lão là gì, nói rõ hơn chút có được không?

_ Ý ta là có phải như tên họ Tạ kia vừa nói, sư phụ của ngươi là sinh mệnh giả?

_ Điều này... _ Vương Lang nhìn qua Tạ Tấn trưởng lão như có ý xin lỗi. _ Thật ra, thưa La trưởng lão, ta chưa bao giờ hỏi, mà sư phụ cũng không đề cập đến trình độ của người, vậy nên ta không biết phải trả lời như thế nào, xin lỗi.

La trưởng lão trầm mặc, Tạ Tấn bên kia cũng vậy, đây cũng là điều quan trọng mà ông cần biết, có như vậy mới xác định được lợi ích mà gia tộc cần trong buổi gặp mặt này.

Vương Lang hiểu rõ một số luật của cuộc sống, hắn muốn thu được lợi ích mà ban đầu muốn khi đến đây, thì cần bỏ ra giá xứng đáng.

Từ đầu Vương Lang cũng xác định rõ giá trị của bản thân, hạt giống sinh mệnh Mỹ Mỹ tặng cho hắn là vô cùng quý giá. Vương Lang không biết một sinh mệnh giả có thể làm gì, nhưng hắn biết khả năng mình đang có thì một sinh mệnh sư bình thường không thể sánh được. Nếu đã vậy hắn cũng không ngại thể hiện ra một chút. Người hắn nhắm đến lúc này là Tạ Tấn, phần lớn là vì thiện cảm ban đầu.

Nhưng có người còn gấp gáp hơn Vương Lang, La trưởng lão hỏi tiếp:

_ Vừa nãy ta có nghe nói, sư phụ của A Lang tiểu nữu là nhờ luyện tập mà có thể thăng lên phẩm chất năng lượng sinh mệnh của mình, không biết điều đó có là thật hay không?

_ Họ La kia, _ Tạ Tấn lên tiếng trước _ Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Chẳng phải vừa rồi A Lang đã nói là không biết rồi sao? Đừng cậy già chứ?

_ Tần trưởng lão, La trưởng lão, không phải là ta muốn giấu diếm, chỉ là thật sự chưa nắm chắc nên không dám nói. Tuy nhiên có một việc ta có thể nói chắc, đó là bản thân ta, không phải là một sinh mệnh sư.

_ Không sao? Tạ Tấn cảm thấy khó nghĩ.

_ Nhưng ngươi vừa nói mình là truyền nhân của sư phụ. _ La Cao Tường nghi ngờ.

Vương Lang hít một hơi rồi nói:

_ Lời ta nói là thật, nếu theo như thường thức thông thường, ta không phải là sinh mệnh sư. Sau khi khai mở, ta chỉ là một người tinh anh bình thường mà thôi, chính sư phụ là người đã làm lễ khai mở cho ta.

Nhưng theo phương pháp dạy dỗ của sư phụ, hiện ta có thể coi như là một sinh mệnh sư, thậm chí còn vượt trội hơn bình thường.

Tạ bá bá, La trưởng lão lời ta nói là thật. Ta không phải sinh mệnh sư, mà là người được dạy để trở thành một sinh mệnh sư.

Vương Lang vừa dứt câu, hai vị kia kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Điều Vương Lang vừa nói nằm ngoài kiến thức thông thường của họ.

La Cao Tường âm trầm suy nghĩ.

Tạ Tấn nhìn Vương Lang kỹ hơn, bỏ qua trò đùa lúc trước về vị sư phụ kia, Tạ Tấn biết được phần ý chính mà Vương Lang vừa nói là thật, tiếng xưng hô Tạ bá bá kia là hắn chủ động nói với mình. Đây nhiều hơn là lòng tin.

Nhưng La Cao Tường thì không dễ tin người như vậy, cũng là muốn thử thăm dò nhiều hơn:

_ Ha ha ha ha, dạy ra một sinh mệnh sư, A Lang ngươi nói hay lắm. Nếu thật sư phụ ngươi có bản lĩnh như vậy thì y đúng là thiên cổ kỳ nhân. A Lang, ta không trách ngươi, chỉ khuyên ngươi cố gắng ra ngoài học hỏi thêm, kiến thức thụ động là không tốt.

Lời La Cao Tường khách khí, nhưng ẩn ý thì rất rõ, chính là bảo A Lang kia đang nói bậy mà không biết, vẫn tin mình nói đúng.

Vương Lang bình thản, lần nữa khoanh tay nói:

_ Có lẽ La trưởng lão nói đúng, dù sao ta cũng chỉ nói những gì mình biết mà thôi.

Rồi Vương Lang hướng về Tạ trưởng lão:

_ Tạ Tấn bá bá, vừa rồi sư phụ trước khi đi, có giao cho ta một nhiệm vụ quan trọng, dặn là phải làm cho xong. Đó chính là chữa bệnh cho Tạ bá bá, bây giờ con có thể bắt đầu luôn được không, mau chóng hoành thành để còn về phục mệnh sư phụ.

_ Có chuyện đó sao? Sư phụ ngươi nghĩ nhiều quá rồi, lão già ta đây, trừ tóc bạc ra, làm gì có bệnh nào khác. Không cần đâu, không cần.

Đây là lần đầu Tạ Tấn nói mà La Cao Tường không tỏ ý phản bác châm biếm, thậm chí y còn cố giấu một hơi trầm mặc.

Tạ Tấn trưởng lão nói đúng, sinh lão bệnh tử, như ông là không còn bệnh nữa, chỉ còn tử mà thôi.

Vũ sư không có vùng chứa, nên muốn sử dụng được năng lượng tinh thần, phải cất giấu nó bên trong từng tế bào, biến kinh mạch thành đường dẫn thu phát. Nói cách khác, cơ thể của vũ sư là một cái túi năng lượng, không khác gì tinh thú.

Nhưng tinh thú còn có tinh hạch làm kho chứa, năng lượng hấp thu được dư thừa sẽ dẫn về đó, giảm sức ép cho cơ thể. Dùng tinh hạch làm cội nguồn sức mạnh trong chiến đấu.

Còn vũ sư nếu muốn mạnh hơn, thì phải chứa đựng nhiều hơn, nhưng càng chứa nhiều thì cơ thể lại càng nguy hiểm. Tế bào giống quả bong bóng, căng quá thì nổ, còn cơ thể giống như dây treo quả tạ, tạ càng nặng, dây càng mau đứt.

Thông thường con đường của sinh tồn giả được ví von là có ba điểm một đích.

Điểm một là trở thành võ sư.

Điểm hai là từ võ sư thành vũ sư.

Điểm ba là sau khi thành vũ sư một thời gian, năng lượng hấp thu đã nạp đầy cơ thể, buộc phải dùng bí pháp đả thông, phá đi xây lại để chứa được nhiều hơn. Điểm ba này cửu tử nhất sinh, nhưng nếu không dám thực hiện thì có thể phế đi cơ thể, trở thành người bình thường mà chết già.

Thân phận trưởng lão như Tạ Tấn, La Cao Tường, đều là những người đã vượt qua điểm 3, đi đến đích, chính là tử.

Dù đã gia tăng khả năng chứa đựng, nhưng năng lượng vẫn không ngừng tăng lên. Sẽ lại đầy thêm một lần nữa, lúc này có muốn phế đi cơ thể cũng không được nữa. Chỉ có cách chờ bạo thể mà chết. Cố chữa trị cũng vô ích, năng lượng sinh mệnh như bột trét khe nứt, còn cơ thể của họ sớm mục nát như miếu đổ.

Tạ Tấn lớn hơn La Cao Tường vài tuổi, lại trở thành vũ sư sớm hơn vài năm. Hiện Tạ Tấn cũng sớm hơn đi đến bước cuối, lúc này đây năng lượng của ông là tràn đầy sung mãn nhất, nhưng sức sống lại ảm đạm nhất.

Hai người là địch mà cũng là bạn, thời gian gần đây La Cao Tường hay lui tới quấy rầy, cũng là đang chờ để đưa tiễn Tạ Tấn. Chỉ là không biết ít lâu nữa tới lượt ông, sẽ là ai tới đây.

La trưởng lão cũng lần đầu không phản bác Tạ Tấn:

_ La rùa đen kia nói đúng đó tiểu nữu, con người hắn khắc nghiệt xấu bụng, cả đời không ai ưa, già phải sống một mình, tóc có nhuộm đen lại thì cũng không kiếm được rùa lão bà đâu. Không cần tiểu nữu phải nhọc công.

_ Ngươi..

Tạ Tấn xắn tay áo, chuẩn bị náo một trận thì Vương Lang lại nói:

_ Tạ bá bá, cho Lang nhi thử một lần có được không.

Tạ Tấn nhìn lại Vương Lang, ánh mắt này..

_ Được, ngươi cứ thử một lần coi sao.

Nói xong Tạ Tấn ngồi xuống ghế, lấy từ trong ngực áo ra một cái túi da, đây là túi trữ vật, được làm từ dạ dày của nhiều loại tinh thú cấp cao, tính năng không khác gì thiết bị túi không gian của người tinh anh nhưng giá tiền thì cao hơn nhiều. Vài loại túi trữ vật cao cấp, có thể chứa được sinh vật sống trong một khoảng thời gian.

Tạ Tấn lấy ra một thanh năng lượng màu đỏ đậm, đây là thanh năng lượng sinh mệnh cực phẩm, vô cùng quý giá, các vị tướng quân ngoài chiến trường không gian, mỗi vài năm mới được liên minh cấp cho một thanh.

Dùng thanh năng lượng sinh mệnh để chữa bệnh, là phương pháp cơ bản của sinh mệnh sư. Vương Lang nhanh chóng nhận lấy rồi cẩn thận cất vào túi không gian của mình. Kế tiếp hắn vẻ mặt ái ngại nói với Tạ Tấn:

_ Tạ bá bá hiểu nhầm rồi, phương pháp chữa bệnh của sư môn khác với bình thường, chỉ cần thanh năng lượng, đúng hơn là cần rất nhiều thanh năng lượng, phẩm chất càng cao càng tốt.

Mặt Tạ Tấn đen lại, La Cao Tường phía sau cũng ngẩn ra, miệng nói nhầm mà sao tay lại cất nhanh thế, ngươi cũng quá thành thật rồi.

Tạ Tấn coi như biết thêm Vương Lang, mở túi ra lần nữa, lấy ra thanh năng lượng, cũng là cực phẩm, được khoảng 10 thanh thì hỏi:

_ Đủ chưa.

Vương Lang lắc đầu.

Lại thêm mười thanh nữa, Vương Lang vẫn lắc đầu.

Tạ Tấn nhăn mặt, ông biết với tên tiểu tử trước mặt, đồ đã lấy ra rồi thì đừng mong cất lại. Ông không sử dụng được thanh năng lượng nhưng vẫn dùng như tiền tệ, khoản tiền này không nhỏ đâu, ai nói người sắp chết không cần tiền, phải nói là ham tiền tới chết mới đúng. Bỗng Tạ Tấn nhìn qua La Cao Tường, mắt lóe lên:

_ La trưởng lão, A Lang chữa bệnh cho ta, không cần biết có được hay không, nhưng nguy hiểm vẫn là có. Phiền ngươi ra ngoài, như vậy quá trình sẽ an tĩnh hơn. Không tiễn.

Hừ, La Cao Tường khinh bỉ nhìn Tạ Tấn, lười nói nhiều với y, bước tới lấy ra hai mươi thanh khác đặt lên bàn. Rồi cũng ngồi xuống một bên. Khoảng tiền này nhiều, nhưng vẫn là bỏ ra được, coi như mượn hoa cúng phật, quan trọng nhất là muốn nhìn thử Vương Lang kia muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.