Cơ Giới Khách

Chương 193: Ăn



Một làn sóng tin tức bạo nổ tại Nha Trang thành, công lớn nhất chính là từ đám phóng viên đông như kiến đang túc trực tại đây.

Cập nhật từng giây, leo thang từng phút, cuối cùng theo đúng quy trình, từ đưa thông tin trở thành vẽ thông tin, vẽ từ con rắn trở thành con cuốn chiếu.

Tất cả xoay quanh vì sao mới nổi của Nha Trang thành, chính là Donna, người truyền y bác của viện trưởng Vô Cùng Cực.

Có tờ báo vừa giật tít xong thấy chưa hài lòng tiếp tục giật thêm phát nữa, để rồi bay tới đâu cũng không biết.

Chương trình đọc báo cùng bạn xem truyền hình:

+ Một thiết bị hoàng kim vừa được sinh ra tại Nha Trang thành, tất cả ngỡ ngàng khi biết người chế tạo.

+ Bom sáng trong đêm? Không phải, chính là một truyền kỳ vừa ra đời.

+ Tuổi 16 bạn có thể làm được gì? Còn cô ấy, bạn sẽ không tin được đâu.

+ Hội đồng dư luận viên lề phố được triệu tập khẩn cấp, liệu có nên cấp chứng chỉ đại sư cơ giới ngay trong đêm.?

+ Không nghi ngờ gì nữa, lao công và bảo vệ học viện đã xác minh danh tính người chế tạo, tất cả đều cam đoan tận mắt nhìn thấy, có người còn tham gia hỗ trợ bưng trà rót nước suốt quá trình.

+ Nhân chứng hiện trường kể lại, chưa hết vỡ òa, cảnh tượng thiên văn vừa rồi giống hệt như giấc mơ của bà nội cô ấy, thứ bay vút đi kia chắc chắn có râu và móng vuốt.

+ Tin tức độc quyền, người đã tạo ra thiết bị hoàng kim trong đêm,chính là Donna, huyền thoại trong lòng chúng ta.

+ Ba tuổi biết bò, bốn tuổi biết đi, bảy tuổi biết chế tạo, năm nay cô ấy chỉ vừa tròn tám tuổi.

+ Donna, con riêng của một người bí mật, câu chuyện ly kỳ nhiều chương của một nàng công chúa lưu lạc.

+ Thất tiên đã thành bát tiên, tám nàng tiên nữ tại Nha Trang thành....

Rồi bọn họ cũng không nể nang gì, lần lượt thông tin của Donna bị moi ra, thêm vào một đống muối, mặc sức mà vung vãi. Tin rằng nếu Donna đọc, cũng không chắc đó có phải là đang nói tới mình hay không.

...

....

May mắn là vẫn chưa lộ ra thông tin Donna sở hữu trí tâm thông minh, nếu không đám phóng viên kia nuốt luôn micro không biết chừng.

Nha Trang thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng với lượng cao tầng đang có mặt tại đây, chuyện qua mắt được họ không có mấy.



Mặc kệ báo đài gào thét những gì, quả thật thông tin mà họ nắm được lúc này vô cùng ít.

Thiết bị hoàng kim vừa được tạo ra, chuyện này là thật, làn sóng năng lượng phát ra khi quán linh đã khẳng định điều đó.

Có người nhanh chóng nắm bắt được nhiều hơn, đó là thiết bị kia có năng lượng đặc thù, đã rơi vào tay ai, tên tuổi gốc gác đều tra ra một hai. Chuyện này cũng quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất thì họ chưa biết, đó là ai đã tạo ra nó.

Donna? Không thể nào.

Mặc kệ cô bé sở hữu cái gì, việc chế tạo ra thiết bị hoàng kim có năng lượng đặc thù là điều không thể, 100% cô bé sẽ tự giết mình trong quá trình chế tạo, không khác được.

Vậy là ai.

Tất cả những vị đại sư có năng lực hoặc gần đủ năng lực đều đang tụ họp tại một chỗ bàn chuyện ở Tạ gia, những vị khác cũng không rảnh rỗi mà làm chuyện này.

Donna còn đang hôn mê, mọi ánh mắt đều dồn về Vô Cùng Cực viện trưởng, người đang sùi bọt mép gào thét bên cạnh cái két sắt của mình.

Những người quen biết ông sẽ đoán được, kế tiếp chính là một hồi tinh phong huyết vũ, ai có tiền thì lo cất, tối ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.

....

...

Vương Lang tỉnh dậy, hắn mệt rã rời, đau nhức toàn thân. Mỹ Mỹ vẫn đang nằm ngủ trên người hắn, nhìn nó cũng không khỏe khoắn gì mấy.

Tỉnh táo một chút, Vương Lang giật mình.

Dù không vui nhưng gần đây hắn rất quen với trạng thái suy kiệt, vậy nên hắn chắc chắn bản thân mình đang không ở trong trạng thái suy kiệt.

Chỉ là mệt mỏi suy yếu cơ thể bình thường.

Chuyện này không tốt, chính là vùng chứa của hắn đã bị phong bế, hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc, Vương Lang không thể cảm nhận được nó nữa.

Chính là.. như một người bình thường.

Lý trí của Vương Lang vẫn còn, vậy nên hắn không nghĩ mình nằm mơ, càng không kêu gào la ó, chỉ bình tĩnh chống tay, nâng mình ngồi dậy.

Vương Lang nhìn quanh, hắn đang nằm trên hai cái bàn xếp lại với nhau, xung quanh còn nhiều bàn ghế nữa, nơi này nhìn như một tửu lâu bình thường, chỉ là sinh ý không được tốt cho lắm. Nhìn người mặt đồ tiểu nhị đang nằm ngái ngủ gần đó là biết.

Có tiếng bước chân, rất nhẹ, người đi đến là một bà lão nhi đồng, thân cao một thước tóc búi cao thước rưỡi, gương mặt hiền hòa tay bưng khay đồ ăn, chính giữa là tô canh thịt xung quanh có mấy món chiên xào.

_ Đói bụng lắm phải không, ăn đi kẻo nguội. _ Bà lão nói.

_ Cảm ơn. _ Vương Lang cầm lấy muỗng, húp một ngụm canh nóng, thật ngon.

_ Ăn từ từ thôi, nhai kĩ. _ Bà lão không biết lấy đâu ra một túi bánh ngọt, bắt đầu đút cho Mỹ Mỹ, tài năng vừa ngủ vừa ăn của Mỹ Mỹ được phát huy.

Vương Lang rất đói, hơn một ngày rồi làm đủ việc mà hắn vẫn chưa ăn gì, tưởng rằng chỉ cần chớp mắt hắn sẽ nuốt trọn mâm cơm này vào bụng.

Nhưng hắn đã nhầm, cái này còn hơn là đói con mắt.

Muỗng canh thứ nhất vừa trôi xuống cổ họng, cả người hắn như nạp điện, khởi động lại hoàn toàn, mệt mỏi trôi nhanh như quét bụi.

Muỗng canh thứ hai, pin nạp đầy, cơ thể hắn sung mãn, đầu óc tỉnh táo lạ thường, xương khớp kêu rôm rốp, nhìn kỹ thì chỗ thâm nơi khóe mắt Vương Lang cùng đang tan đi.

Muỗng canh thứ ba, Vương Lang no, là no thật sự, bụng hắn căng lên, mắt trợn như muốn lòi ra.

Vương Lang hoàn toàn ý thức được là mình đang không ổn, nên ngừng ăn ngay lập tức, não hắn kêu gào như vậy, tâm nhãn đang đánh trống khua chiêng trong đó.

Nhưng cơ thể hắn thì khác, nó không cưỡng lại được. Tạm lấy lý do là món ăn kia quá ngon. Tay Vương Lang run run đưa muỗng vào tô canh, múc ra hướng vào mồm. Cánh tay kia chụp lại nhưng vô ít, cái muỗng vẫn chầm chậm di chuyển.

" Chuyện quái gì đang sảy ra thế này ". Vương Lang suy nghĩ với cái miệng đang há ra cùng nước miếng nhiễu giọt. Đói và no, cái nào giết người ta nhanh hơn, hắn sắp biết câu trả lời.

Nhìn qua bên cạnh, bà lão tóc búi thước rưỡi kia vẫn đang vui vẻ đút bánh cho Mỹ Mỹ, không để ý gì đến Vương Lang, lại nói không biết là đã đút đến túi bánh thứ bao nhiêu. Trong việc này bà rất nhanh nhẹn và chuyên tâm.

Vương Lang cảm thấy sợ, hắn nên như vậy, cùng thật nhiều sự bất lực.

Đúng lúc này, một giọng nói kinh khủng vang lên, từng chữ thét ra như tiếng sấm, đánh thẳng vào đầu hắn.

Đúng hơn là đánh vào toàn thân, nếu giọng nói này hóa thành thực chất, chắc hình dạng sẽ như chiếc búa nặng vạn cân có lẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.