Cơ Giới Khách

Chương 61: Vạ lây



Mạc Ba Tư và Hoa Đốn là hai đội trưởng của hai tiểu đội tinh anh đó, mâu thuẫn bắt nguồn từ việc cả hai đội cùng làm chung một nhiệm vụ. Đây là việc rất hay sảy ra, vì tính khó lường của vùng sinh tồn, các nhiệm vụ đều không giới hạn người tham gia, chỉ quan tâm ai là người đầu tiên bàn giao được thôi, thông thường việc này sẽ giải quyết trong im lặng, tiểu đội đến sau sẽ tìm nhiệm vụ khác.

Nhiệm vụ hai tiểu đội đó làm cùng lúc là nhiệm vụ cấp 2 - cấp nguy hiểm. Nhiệm vụ đó thuộc loại sưu tầm, nguyên liệu yêu cầu là các phần cơ thể cùng tinh hạch của tinh thú thuộc lớp hổ từ cấp 4 trở lên.

Không được nhắc đến trong nhiệm vụ nhưng theo thường thức chung, nếu có thêm vật liệu đến từ tinh hổ, thiết bị vũ khí cơ giới có thể tăng thêm sự sắc bén và tốc độ ra đòn, đối với người thường, da lông của tinh hổ có thể tạo thành nhuyễn giáp có độ bền cao cũng như khả năng giữ ấm. Quan trọng nhất, cũng là tạo nên yêu cầu bắt buộc về tinh hạch có trong nhiệm vụ, tinh hạch của tinh hổ cùng vài nguyên liệu khác, thông qua sự chế tạo của các cơ giới sư hệ đặc thù hệ chữa trị, có thể tạo thành một loại cao, mà khi bôi ngoài cơ thể. Có thể khiến xương cốt bị gãy nát liền lại, khai thông và gia tăng sự lưu chuyển năng lượng trong cơ bắp, giúp cường hóa cơ thể.

Nhiệm vụ nghe ra có vẻ đơn giản, chỉ cần bắt một con tinh hổ thú là được, nhưng không phải như vậy. Tinh hổ là lớp tinh thú cấp cao, có thiên phú đặc thù là cường hóa cơ thể, giúp gia tăng cả tốc độ và sức mạnh, khiến sức chiến đấu của tinh hổ so với các tinh thú đồng cấp lớn hơn không chỉ vài lần. Quan trọng hơn là Vương của tinh hổ vừa hoàn thành thức tỉnh huyết mạch cách đây không lâu, khiến các thế hệ tinh hổ sinh ra gần đây,có nồng độ và hiệu xuất sử dụng năng lượng thiên phú đặc thù rất cao. Cuối cùng, tinh hổ vốn là tinh thú thích sống đơn lẻ, nhưng sự xuất hiện của Vương mới đã khiến chúng tập trung lại, sống quần cư. Tất cả những điều trên đã khiến cho nhiệm vụ vượt qua cấp nguy hiểm thông thường, gần tiếp cận với cấp cực kỳ nguy hiểm. Nhiệm vụ treo trên bảng cũng đã lâu, phần thưởng rất hậu hĩnh, nếu có thi thể trọn vẹn còn được thưởng thêm nhiều lần, nhưng vẫn chưa có tổ đội nào bàn giao.

May mắn là khoảng thời gian gần đây, diễn biến của bầy tinh hổ xảy ra tình huống rất bất thường, hiện chưa rõ nguyên nhân. Chúng liên tục di cư, chuyển ra khỏi địa bàn cư trú cố hữu, việc này diễn ra rất vội vã và đồng loạt, chúng ồ ạt kéo nhau đi, thậm chí còn chưa kịp tập trung lại đầy đủ cả bầy. Đây là cơ hội hiếm có của các sinh tồn giả.

Tổ đội tinh anh của Mạc Ba Tư có mười lăm thành viên, có ba võ sư, hai người cấp hai, riêng Mạc Ba Tư là võ sư tinh anh cấp 4. Trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ may mắn phát hiện một cá thể tinh hổ thú cấp 3 đang di chuyển một mình. Họ nhanh chóng quyết định nắm bắt lấy cơ hội, việc vây giết tinh hổ cấp 3 diễn ra vô cùng khó khăn, nó đã vùng vẫy để thoát khỏi hai vòng vây đầu, làm chết và bị thương nghiêm trọng hai thành viên của tổ đội Mạc Ba Tư. Sau khi thoát khỏi vòng vây bắt thứ ba, tinh hổ giết chết thêm một người nữa, nhưng nó cũng đã chịu nhiều vết thương, nghiêm trọng nhất là vết thương lớn ở chân sau do kiếm của một vũ sư gây ra, làm sức chiến đấu và tốc độ của nó giảm đi nghiêm trọng, tử vong chỉ là vấn đề thời gian.

Trên đường tẩu thoát cuối cùng, thì tinh hổ đã gặp phải tiểu đội tinh anh của Hoa Đốn. Không mất bao nhiêu công sức, tiểu đội của Hoa Đốn nhanh chóng tiêu diệt tinh hổ đang hấp hối, rồi thu thập chiến lợi phẩm đem về bàn giao. Phần thưởng nhiệm vụ, và khoảng thưởng thêm hậu hĩnh do thu thập đầy đủ các bộ phận, tương đương với mấy năm cày cuốc vất vả của tiểu đội Hoa Đốn, họ vui sướng không thôi, kéo nhau ra thực đường ăn mừng, chuyện trò, khoác lác rôm rả.

Còn tiểu đội của Mạc Ba Tư khi đuổi đến nơi, ngoài vũng máu mờ mờ ra, thì đến cọng lông của tinh hổ cũng không thấy. Các thành viên đều ôm nghẹn ức ở trong lòng, nhất là khi mất đi hai huynh đệ, còn thêm một người chưa rõ sống chết. Tại thực đường, khi nghe lời khoác lác của tiểu đội Hoa Đốn thì họ không nhịn được nữa, nộ khí xung thiên, quyết ăn thua đủ, nếu không cục tức này có thể khiến họ nghẹn mà chết.

Đây là màn đối đáp trước khi xung đột tay chân diễn ra, vì nền tảng phương thức chiến đấu của sinh tồn giả là kế thừa võ học từ xưa của địa cầu, nên ngôn từ và hành động cũng có đôi chút lạc thời.


Mạc Ba Tư đứng dậy, bóp nát chén trà trong tay, chỉ vào mặt Hoa Đốn, tức giận nói:

_ Ta không cần biết nhiều, chỉ một lời thôi, hôm nay nếu không đòi được công đạo cho huynh đệ của ta, Mặc Ba tư Tư này cũng không còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở vùng sinh tồn này.

Hưởng ứng theo lời của Mạc Ba Tư, các thành viên trong đội đứng lên, tay lăm lăm vũ khí, vài người trên y phục còn chưa khô vết máu, thật hận không thể nào lao tới ngay được.

Hoa Đốn gương mặt tỉnh rụi, thản nhiên như không, nét cười nhếch mép, một tay hạ xuống, một tay nâng ly rượu, giọng châm biếm đối đáp:

_ Không lẽ con tinh thú nào bị thương ở vùng sinh tồn này, cũng đều là Mạc Ba Tư ngươi góp phần. Tinh hổ là do ta giết, phần thưởng cũng là ta lấy, Hoa Đốn ta đường đường chính chính, không làm việc gì sai cả, còn Mạc Ba Tư ngươi, có phải là quá ngang ngược hay không.

Hạ ly rượu xuống, Hoa Đốn nói tiếp:

_ Lâu nay đã nghe nói, bài thiên chưởng đuổi ruồi của ngươi lợi hại lắm, lại chuyên dùng để vỗ mông Mạc gia, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bản lĩnh mặt dày của ngươi, không phải hạn thường a.

Nói xong thì Hoa Đốn cùng đám huynh đệ phá lên cười, có mấy người a dua gần đó cũng cười theo, không khí bàn ăn của tổ đội Hoa Đốn phải nói là vui vẻ hết sức.

Cũng có vài người khác xung quanh âm thầm quan sát, chuẩn bị chờ xem cuộc vui, không biết khoái đao của Hoa Đốn có bao nhiêu lợi hại, nhưng bản lĩnh miệng lưỡi của hắn thật đúng là không tầm thường. Chỉ hai câu đã danh chính ngôn thuận xóa sạch hiềm nghi, lại thuận lợi đẩy cho Mạc Ba Tư tội hồ đồ, vu khống. Quan trọng nhất là câu thứ hai, đánh ngay vào chỗ yếu m4J45F4 trong tâm cảnh của Mạc BaTư.

Hắn họ Mạc,tổ tiên của hắn vài đời trước vẫn được xem là một chi của Mạc gia, nhưng vì sa sút, lại không xuất hiện người nổi bật, nên bây giờ đến đời hắn đã bị coi là ngoại tộc, không còn nằm trong gia phả của Mạc gia nữa. Đây là điều ám ảnh, tâm nguyện không yên của Mạc Ba Tư, nhất là năm xưa khi biết mình không thể khai mở được vùng chứa, chấp niệm không cam tâm, hắn đổ bao xương máu mới đạt được vị trí võ sư tinh anh ngày hôm nay, mong níu chút thể diện cho dòng họ. Để rồi lúc này bị Hoa Đốn tóm gọn bởi ba chữ " vỗ mông ngựa". Hắn sao nhịn được, nhưng võ sư nếu tâm cảnh không yên sẽ không vận dụng khí lưu loát được, cưỡng ép sẽ dễ bị phản phệ, vậy mới thấy sự không đơn giản của Hoa Đốn.

Sắc mặt Mạc Ba Tư không còn gì để nói, đội viên trong đội cũng vừa tức giận vừa lo lắng nhìn đội trưởng. Chưởng thủ của Mạc Ba Tư hơi đưa lên một chút, đúng lúc này bàn tay đặt dưới bàn của Hoa Đốn vung lên, hất cái bàn về phía Mạc Ba Tư, theo sau là khoái đao vẫn luôn đeo bên hông của Hoa Đốn đang chém tới. Vũ khí của đội viên hai bên đều được vung lên.

Chưởng pháp vừa tụ thế xong của Mạc Ba Tư phải vung ra để đánh nát cái bàn, nhưng nỏ mạnh hết đà, làm sao đủ sức để kịp thời chống lại ánh đao của Hoa Đốn.

Nói về nhóm người của Vương Lang, Hoa Đốn ra tay thật quá dứt khoát, không ai kịp đề phòng, chỉ có Tô Kinh kịp ra chiêu chắn được vài mảnh nhỏ. Nhưng mảnh gãy chân bàn lớn nhất, tước ra nhọn hoắt, vẫn đang lao về phía Trương Mạn Mạn, mọi người chỉ có thể bất lực ngước mắt nhìn, thanh gỗ nhọn đó sắp cắm thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng.

Còn Vương Lang vẫn tay cầm đũa tay cầm chén, đang vơ thức ăn cho vào miệng, từ lúc rời khỏi nhà hắn vẫn chưa ăn gì, mà mấy món này đúng thật quá ngon, nhìn miếng thịt hấp này xem, vừa trắng vừa mềm vừa mịn, thật là ngưỡng mộ đầu bếp quá không thôi.

Bonus: không thích thì đừng đọc

Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ

Ngày 4: tôi thích những ngày mưa, khi đó khách thuê sẽ ở lâu hơn. Có một ngày mưa thật nhiều, mưa đến tận nửa đêm. Một người đàn ông có gương mặt lạnh lẽo đến thuê. Tôi hỏi ông có muốn lấy phòng gia đình không. Ông nói không vì chỉ đi một mình. Tôi nói nếu vậy thì chỉ còn phòng đôi thôi, giá cao hơn một nửa. Có lẽ vì mưa nên ông lạnh lẽo đồng ý, dù không vui. Còn tôi thì vui vì lời cảm ơn của người phụ nữ và ba đứa bé, lâu rồi mới có một đêm họ không phải đứng nhìn ông lạnh lẽo ngủ. Tất nhiên thêm một nửa tiền thuê khiến tôi vui nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.