Cơ Giới Khách

Chương 69: Cao tầng La gia



Sau bốn mươi ngày khắc mạch không ngừng nghỉ trong zone s, viên đá nguyên liệu cuối cùng đã được dùng hết. Vương Lang mở mắt ra, cảm giác như tinh thần của mình vừa mới được lột xác, khả năng vận dụng năng lượng tinh thuần ở cấp độ tiểu vi của hắn, đã vô cùng thành thục, nếu bây giờ làm lại thí nghiệm tạo sợi năng lượng để phân giải đá nguyên liệu, xác xuất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

Việc đó cũng không vội, điều cần làm bây giờ là giải quyết số mạch dẫn truyền này sao cho êm thấm. Dùng những tinh thần tệ cuối cùng để mua thiết bị kiểm tra mạch khắc, may là giá của nó vừa khớp với túi tiền của Vương Lang. Cắm hết sáu đầu bút vào thiết bị cùng một lúc, các mạch khắc lần lượt bị hút ra, dòng số hiển thị liên tục tăng lên, cuối cùng dừng lại ở con số mười một triệu mạch đạt chuẩn, tất cả đều đạt, hiệu xuất các mạch đều giống nhau, đạt mức chín mươi bảy phần trăm.

Con số chín mươi bảy là con số không tưởng, để đạt mức hiệu xuất cao như thế này ở loại mạch khắc dẫn truyền cơ bản, người ra tay phải là các đại sư cao cấp nhất, mà thông thường chỉ khi biểu diễn hoặc truyền dạy, họ mới cẩn thận khắc một lần. Còn thông thường chỉ cần có hiệu xuất hơn chín mươi phần trăm, đã được gọi là tinh phẩm rồi.

Vương Lang quyết định, sẽ dùng một triệu mạch để bán cho lão bản mối quen, số còn lại sẽ chia thành mười nhiệm vụ,rao bán tìm người mua có giá cao nhất. Hắn lập ra mười một tài khoản mới, định sẽ dùng xong lần này rồi bỏ. May là hệ thống qui tắc của zone s khá nghiêm minh, nên trừ khi chủ động công bố, nếu không thì thông tin cá nhân của người tham gia sẽ luôn được bảo mật. Chỉ hội đồng quản lí cấp cao nhất mới được quyền thay đổi các qui tắc đã đề ra.

Lão bản sướng đến phát điên khi nhìn con số một triệu mạch khắc hiện ra, đã vậy hiệu xuất trung bình của các mạch còn tăng thêm. Tiếp tục đóng kịch, trong tiến la hét xua đuổi, số tiền hai mươi ba triệu tinh thần tệ được chuyển vào tài khoản của Vương Lang, vậy là cao hơn một giá so với lúc trước, coi như là vì hiệu xuất đã tăng lên. Thấy Vương Lang không có ý mua thêm đá nguyên liệu lão cũng không lấy làm lạ, đoán chừng là vẫn chưa dùng hết số lần trước đã mua. Trước khi đi Vương Lang tốt bụng nhắc lão một câu, tốt nhất là nên nhanh chóng thanh lý số mạch khắc này đi, để lâu sẽ không tốt.

Tiễn Vương Lang đi, lão bắt đầu suy tính cách kiếm thêm tiền. Cộng với số lần trước, hiện lão đã có hơn một triệu rưỡi mạch khắc trong tay, nếu phân nhỏ ra để bàn giao các nhiệm vụ, sẽ dễ dàng kiếm được tiền lời từ một đến hai tinh thần tệ cho một mạch. Lô hàng một triệu mạch có hiệu xuất chín mươi bảy phần trăm sẽ giúp lão tăng giá dễ dàng hơn, hàng tốt lúc nào cũng dễ bán.

Nhưng lúc này thì không vội bán, nên ghim hàng thêm chút nữa rồi mới chia nhỏ để bán ra, kiếm thêm vài triệu tinh thần tệ cũng không có gì là khó. Người kia khắc mạch thì có thể giỏi, chứ làm ăn thì sao bằng được ta, dù gì cũng lăn lộn mấy chục năm trên thương trường, chút việc nhỏ này, đến tính cũng không cần phải tính.

Để rồi hơn nửa ngày sau, lão tá hỏa khi thấy trên bảng nhiệm vụ mới hiện ra, mười nhiệm vụ, mỗi cái rao bán một triệu mạch dẫn truyền có hiệu xuất chín mươi bảy phần trăm, giá khởi điểm là hai mươi ba triệu tinh thần tệ, giới hạn trong hai mươi bốn giờ kéo giãn tại zone s, sẽ bán cho người ra giá cao nhất. Giấc mộng đầu cơ của lão đã tan biến thành mây khói, nếu có số mạch này đổ vào, thị trường sẽ bão hòa trong một thời gian dài, cái gọi là được mùa thì mất giá ai mà không biết. Lão phải nhanh chóng tiêu thụ số mạch này, người ra tay thu nhiệm vụ kia chắc chắn sẽ là các gia tộc và liên minh, lão chỉ còn cách tìm đến các gia tộc nhỏ mà bán lẻ thôi.

Mười nhiệm vụ bán ra của Vương Lang chính là tảng đá lớn ném xuống cái hồ đang sôi sùng sục của thị trường thiết bị cơ giới. Hai mươi bốn tiếng kéo dãn trong zone s, thì chưa đến hai tiếng rưỡi trong thế giới thật. Ngay khi nhiệm vụ được đưa ra, cao tầng từ khắp nơi liên tục tổ chức các cuộc họp thảo luận phương án giải quyết. Ví như cuộc họp nội bộ của La gia, diễn ra trên phi thuyền đang bay về hướng Nha Trang thành.

Cuộc họp diễn ra tại khoan trung tâm, ngồi đầu bàn chính là hai người nắm quyền cao nhất của La gia, gia chủ La Phúc và đại sư cấp s La Chính Phong. Người lên tiếng từ đầu chính là La Phúc:

_ Chuyện này chắc chắn không phải do các gia tộc làm, liên minh cũng không phải, không ai lại đem đồ tốt trong nhà ra giao cho người khác hết, mười triệu không phải là con số nhỏ, dư sức để ổn định thị trường rồi. Mọi người tính sao về việc này.

Một ông lão râu tóc bạc phơ khàn khàn lên tiếng, nếu tính vai vế thì La Phúc phải gọi ông bằng cậu, trước đây ông là khách khanh của La gia, về sau nhờ mối quan hệ thông gia mới được ngồi ở đây. Ngoài việc khi còn trẻ ông là tạo sư cấp cao ra, lý do ông được mọi người coi trọng là nhờ khả năng phân tích và cái đầu lạnh khi đưa ra quyết định, từ khi trở thành khách khanh trưởng lão, nhờ công của ông,số thế lực nhỏ bị La gia nuốt trọn đã đếm qua đầu ngón tay. Ông họ Đường, lúc xưng hô bình thường, gia chủ La Phúc trân trọng gọi ông một tiếng Đường cửu. Lời nói của ông khiến đại sư La Chính Phong vốn đang thờ ơ cũng phải chú ý nghe:


_ Ta nghĩ việc này có tám chín phần là liên quan mTUBqKr đến vùng sinh tồn, mà tình nghi nhiều nhất chính là chấp pháp giả.

Thở lấy hơi một chút, thấy không ai nói gì Đường khách khanh lại tiếp tục lên tiếng:

_ Hẳn mọi người biết sự tình mới xảy ra mấy ngày này ở vùng sinh tồn, nhiều tinh thú vương lần lượt rời khỏi địa bàn, ta hiềm nghi số mạch khắc này là do khai thác mà có được, vị trí khai thác nằm ở những địa bàn đó.

Lại tiếp tục thở lấy hơi, ông nói tiếp:

_ Thử nghĩ coi trong nhân loại ai đủ sức tác động được đám thú vương đó, thời gian lại quá trùng hợp, tinh thú di chuyển được mấy ngày thì lượng lớn mạch khắc được đưa ra, nhất là sắp tới ngày đấu giá hội, chuyện xưa của hai người đó ta cũng biết một chút, đối thủ suốt đời còn thân hơn bạn tâm giao. Sợ rằng mục đích của ngài chấp pháp giả là không muốn món đồ của cố nhân rơi vào tay người khác. Bán mạch khắc chỉ là gom góp thêm một chút mà thôi. Hazzz, người này đúng thật là, khổ suốt đời vì chữ tình, giờ lại vì chữ nghĩa mà vướng bụi trần. Thật là mạng khổ mà.

Mọi người đều im lặng, có thể nói về ngài chấp pháp giả như thế, ngoài Đường khách khanh ra, sợ trên đời không còn lại mấy người. Nếu truy ngược lại thời gian, vài người từng có nghe qua, Đường khách khanh đã từng là gia sư của ngài chấp pháp giả, thầy nói về trò, cũng là thường tình thôi.

Mãi một lúc sau, người vốn ít khi can dự vào chuyện gia tộc, La Chính Phong, lại là người đầu tiên lên tiếng:

_ Trước đây La mỗ đã có dịp gặp ngài chấp pháp giả, lại có may mắn được ngài chỉ điểm một hai câu, việc đó không ít thì nhiều, cũng đã giúp La mỗ có được ngày hôm nay. Ngài chấp pháp giả là một trong số ít, những người mà La mỗ thật tâm kính phục. Món nợ năm xưa, thật không biết khi nào mới trả được.

Nói xong La Chính Phong liếc nhìn gia chủ La Phúc đang ngồi bên cạnh, rồi lại tiếp tục tỏ vẻ thờ ơ, không nói gì.

Gia chủ La Phúc hơi nhíu mày, ông sao không biết lời này La Chính Phong nói là để cho mình nghe. Từ lâu, mọi người đều biết quy tắc của La gia là không lợi không làm, thấy lợi không buông. Nhưng không phải ai cũng biết nội bộ La gia còn có một quy tắc ngầm nữa, đó là tay đen tay trắng.

Tay đen là những người lo việc vòng ngoài, bất chấp thủ đoạn để kiếm lợi về cho La gia. Người đứng đầu của tay đen chính là gia chủ, mà đời này chính là La Phúc, mọi quyết định đều phải đặt lợi ích lên đầu.

Còn tay trắng chính là chính là cái gốc của La gia, chọn ra những người có tài để đào tạo, được cung cấp mọi thứ tốt nhất, chỉ cần phát triển tài năng của mình thôi. Việc khác không cần phải quan tâm,một nửa lợi ích La gia kiếm được, là để đầu tư cho tay trắng. Mà La Chính Phong chính là đại diện của đời này. Chẳng qua do cùng hành trình, chứ bình thường người thuộc tay trắng sẽ không có mặt trong những cuộc họp bàn lợi ích như thế này.

Suy nghĩ một hồi, gia chủ La Phúc quay qua nói với một trung niên để hàm râu cá trê, người này là tổng quản tài chính của La gia:

_ La Toán, nói phân tích của ngươi về số mạch khắc này thử xem.

La Toán nhìn vào bảng phân tích của mình, giọng nói đều đều như đang đọc:

_ Giá của mạch khắc dẫn truyền đạt chuẩn là một tinh thần tệ, mạch khắc có hiệu xuất càng cao thì giá thiết bị bán ra cũng cao theo. Chỉ tính việc sử dụng mạch khắc này vào thiết bị cấp bạch ngân trở lên. Trung bình sẽ tăng được ba mươi phần trăm giá bán. Theo mốc đó, mức thu mua có lời của mỗi mạch khắc tối đa không được vượt quá ba mươi hai tinh thần tệ, nếu hơn phải tăng thêm giá thiết bị, tốc độ tiêu thụ sẽ giảm đi. Ngoài ra phải tính đến cạnh tranh của các nơi cũng mua được số mạch này, giá giảm xuống thì sẽ không có lời. Tóm lại, tính lợi nhuận ở mức thấp nhất, nếu mua hết mười triệu mạch, chúng ta có lợi thế độc quyền, giá có lời không quá bốn mươi tinh thần tệ. Nếu chỉ mua một phần, giá không được quá ba mươi hai tinh thần tệ.

Suy nghĩ một hồi, gia chủ La Phúc quyết định bỏ qua lợi ích tiền bạc của vụ mua bán này, thay vào đó là tăng mối nhân tình với ngài chấp pháp giả, cũng như cho La Chính Phong một lần trả nghĩa năm xưa, La Phúc dứt khoát nói:

_ Dùng giá bốn mươi tinh thần tệ để thu mua, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tất cả chuyển về cho bộ phận nghiên cứu, chọn thiết bị cao cấp nhất để sản xuất, khi hoàn thành sẽ quyết định giá bán sau.

Quyết định của gia chủ đúng là hợp lý nhất, cuộc họp coi như kết thúc tốt đẹp, mọi người đều hài lòng. Chỉ có gương mặt của La Toán là hơi buồn một chút.

Bonus:

Nhật ký khách sạn hoa anh đào

Ngày 12: Hôm nay người trên cây đến nhờ tôi một việc, đúng hơn là nhờ con mèo của tôi. Dạo này bụng hắn không tốt, mấy thứ bên trong vẫn chưa tiêu hóa xong. Chúng la hét nhiều quá, làm hắn không ngủ được. Muốn nhờ con mèo xử lý dùm. Tôi đồng ý. Vậy là khỏi lo bữa tối cho con mèo, còn quà cảm ơn của người trên cây cũng hậu hĩnh. Đây là mấy thứ hắn không tiêu hóa được, rửa sạch đi là bán được khối tiền. Tôi thấy rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.