Cơ Giới Khách

Chương 97: Những ngày ở Nha Trang thành (6)



_ A Lang vẽ xấu quá, không đẹp bằng Dalida.

Phán xong một câu chuẩn xác, Dalida lại tiếp tục vẽ đầm công chúa, lát nữa A Lang lại phải tấm tắc khen đẹp rồi.

Aurora mơ hồ, còn Donna thì ngẩn ngơ. Cả quá trình A Lang vẽ họ đều nhìn thấy, tiệm nhỏ, A Lang cũng không có ý dấu.

Tờ giấy đầu tiên thì hai chị em đều nhận ra. Hình dáng của mạch tụ năng không phải bí mật gì, tùy tiện trong tài liệu đào tạo cơ giới sư nào cũng có. Aurora không học chương trình khắc mạch nhưng cũng có đọc qua, ngờ ngợ cũng thấy giống mấy phần.

Donna thì đơ luôn, hình dáng mạch dẫn truyền cô đã thuộc nằm lòng, bản vẽ của Vương Lang còn chuẩn với đẹp hơn bản trong tài liệu học, khỏi so với bản Donna vừa vẽ. Vẽ đúng thì còn được, coi như A Lang có trí nhớ tốt, nhưng có hai việc trong quá trình vẽ của A Lang mà Donna nghĩ không thông.

Một là khác với Donna được dạy, A Lang vẽ liên tục nhiều mạch tụ năng giống nhau trên cùng một phôi, thường thì mỗi phôi chỉ cần một mạch là đạt chuẩn hoàn thành, vẽ nhiều hơn tức phải thu nhỏ kích thước mỗi mạch, sắp xếp lại bố cục chung, khó càng thêm khó. Đề thi chức nghiệp chúc sư nơi nào cũng giống nhau, đưa ra một số lượng phôi, mỗi phôi phải khắc lên một loại mạch khác nhau, giám khảo sẽ dựa vào số phôi được khắc mạch hoàn thành để đưa ra kết quả. Cơ bản là ; không đạt, đạt chuẩn ; đạt loại tốt.

Hai là khi A Lang vẽ, từ lúc đầu bút chạm vào trang giấy, từ nét đầu tiên tới nét cuối cùng, chưa từng hở ra. Donna không vẽ như vậy được, dù chỉ vẽ một mạch, lâu lâu Donna phải dừng lại để cân chỉnh kích thước, tránh nét to nét nhỏ. Hay phát thảo khung bằng nét mờ, rồi mới tô đậm lại.

Việc gì cũng vậy, làm được ra hình ra dáng là một chuyện. Nhưng làm đúng phương pháp, cách thức hiệu quả nhất, để được kết quả tốt nhất thì lại là chuyện khác. Đó là sự phân biệt của nghiệp dư và chuyên nghiệp.

Coi nét vẽ là nét khắc, tức mạch của A Lang hoàn toàn liền lạc, không đức quãng, đã đạt yêu cầu của bài thi chuẩn chúc sư. Donna muốn làm được như vậy phải luyện tập thêm nhiều năm nữa. Donna 15 tuổi, chuẩn chúc sư trẻ nhất cũng hơn 25 tuổi, tức nếu Donna siêng năng luyện tập. 10 năm nữa sẽ vẽ được như A Lang.

A Lang là võ sĩ, không phải cơ giới sư. A Lang không có vùng chứa nên không thể khắc được mạch thật, A Lang còn nhỏ mà đã là võ sĩ, tức phải tốn rất nhiều thời gian để luyện võ, chưa nghe nói có ai nhờ vẽ mạch mà thành võ sĩ cả, tư chất về vẽ mạch cao như thế này... Donna không chấp nhận được.

Đến tờ giấy thứ hai thì Aurora bó tay luôn, cái này cô chưa từng nhìn thấy, chắc là A Lang vẽ nhăn cuội rồi. Nhìn qua thấy em gái Donna trợn mắt to gần bằng cặp kính, cô cho là mình đoán đúng rồi.

Mạch trùng mạch, đây là mạch trùng mạch, không thể sai được, cái này Donna không được dạy trong học viện, kiến thức này thuộc về chương trình đào tạo cấp cao, là để đào tạo người có chức nghiệp tạo sư tinh anh có nhiều hơn 15 vòng sáng thăng cấp thành đại sư, hoặc chuẩn đại sư.

Học thì không được nhưng nếu Donna muốn nhìn thấy thì không cấm. Đến phòng trưng bày hoặc tầng trên thư viện, trả phí là được phép quan sát. Tiêu bản trên giấy hoặc mô hình thật của mạch khắc do các đại sư nổi tiếng khắc ra. Thường được các học viện mua về làm tài liệu giảng dạy cấp cao. Tài liệu Donna được nhìn miễn phí, lại nhìn tới thuộc nằm lòng, là của viện trưởng với viện phó học viện khắc ra, tính tình viện trưởng vốn khiêm tốn, tiêu bản mạch khắc của ngài được lồng kính mạ vàng treo ở sảnh học viện.


Donna đang chấn động thì nhìn thấy tờ giấy bị A Lang vo lại vứt vào sọt rác. Đau lòng không thể tả, đang định làm công nhân vệ sinh thì A Lang lại vẽ mạch khắc khác. Nét vẽ trơn tru, lướt nhanh điêu luyện, nhìn là không dứt mắt ra được.

Vương Lang đi đổ rác, Dalida bám theo khoe bức vẽ mới. Mấy đứa kia tiếp tục ăn hàng đọc tạp chí, Aurora làm tiếp bài tập, Celia vẫn ngủ. Riêng Donna thì đang chịu cơn bão tinh thần của riêng mình.

Đây là mô phỏng mạch khắc hoàn chỉnh, vẽ theo kiểu mô hình đa chiều, nét liền là mặt trước, nét đứt là mặt sau. Nét mực dày đặc hết cả trang giấy. Nhìn chăm chú một hồi Donna rút ra kết luận, nhìn không hiểu gì cả.

Lôi giấy bút ra, Donna bắt đầu thôi diễn, chọn một điểm trên mẫu vẽ, rồi bắt đầu mô phỏng, chính là copy.

Donna thấy rõ, cả mạch khắc này chỉ được vẽ bằng một nét, điểm đầu cũng là điểm cuối. Nhưng nhìn được không có nghĩa là vẽ lại được,càng vẽ Donna càng rối mù. Quá phức tạp, được một chút là Donna hoa mắt, chớp mắt một cái là không biết phải tiếp tục từ đâu.

Đây là lúc chấp niệm nổi lên, liên tục vẽ hơn chục tờ giấy, mỗi tờ là một phần của mạch khắc mẫu, bố cục chung thì Donna dần dần mường tượng được, nhưng vẫn không hiểu như vậy để làm gì.

Nói là A Lang vẽ nhăng cuội là không đúng, cấu trúc của chùm mạch khắc này rất đẹp, rất hợp lý, phải nói là hoàn hảo. Tình liền mạch, đối xứng, liên kết, đồng quy cùng hướng, phân bố khoảng cách trên phôi...đều không thể bắt bẻ. Donna cảm giác mình như đứa bé đang nhìn vào đồ của người lớn, cái gì cũng không hiểu.

Bỗng Donna ngẩn đầu, nhìn ra bên ngoài, cả người rung lên như điện giật.

Á á á.

Donna la thất thanh làm mấy chị em hoảng sợ, có chuột ư, ai nấy đều rút chân lên, mắt nhìn dáo dát. Vương Lang đang dọn dẹp cũng giật mình, tiếng hét kiểu này của con gái, nam nhi nghe được ai cũng nổi da gà. Phản ứng đầu tiên của Vương Lang là tiến về phía nôi của Celia, con bé vẫn ngủ ngon lành, đến lúc ngủ mà vẫn cười roi rói.

Donna nhào tới bãi rác, tấn công như vũ bão, moi ra được hai bản vẽ vừa nãy của A Lang. Cười mãn nguyện rồi quay về bàn học, dọc đường không quên giương ánh mắt hình viên đạn về phía A Lang, cái tội vứt rác bừa bãi.

Vương Lang méo mặt, nữ nhi đúng là không thể nghĩ theo lẽ thường a. Hắn thu dọn bãi chiến trường của Donna trong ánh mắt thương hại của mấy chủ sạp bên cạnh.

_ A Lang, chỗ này Donna không hiểu, tại sao lại vẽ như thế này.

_ A Lang, chỗ này nữa, có chắc là vẽ không sai không Donna thấy hình như không đúng.

_ A Lang còn nhớ loại mạch nào không, vẽ thêm vài loại đi, không, là vài chục loại.

..

....

Đáp lại Donna chỉ có một cây duy nhất:

_ Ta nhớ sao thì vẽ vậy,chỉ nhớ nhiêu đó, các khác gì cũng không biết.

Donna bực mình không thôi, muốn tháo kính xuống ăn thua đủ với A Lang, người này rõ ràng là dấu nghề, tùy tiện thấy một mạch đã vẽ ra được nhiều như vậy, làm gì có chuyện không nhớ thêm mạch khác. Đừng nghĩ Donna khờ khạo hiền lành rồi lừa gạt, tuyệt chiêu độc môn của mấy chị lớn có chồng rồi truyền lại, Donna đều nhớ hết, không ngại đem ra sài đâu.

Vương Lang cái gì có thể kém nhưng riêng việc nhạy cảm với nguy hiểm thì không, mặt dù hắn không biết nhưng đó là cái lợi của tế bào thần kinh được tôi luyện bằng thanh tâm trà. Lấy cớ đi lấy đồ giặt, hắn phóng như bay ra đường, để lại Donna uất ức đứng giậm chân trong cái nhìn ngạc nhiên của mấy chị em. Nhất là chị cả Aurora, con bé hôm nay uống phải thuốc gì vậy.

Chỉ có Emily là nhanh chân nhất, kịp bám theo đùi của A Lang, lần này A Lang có muốn chạy cũng không thoát rồi. Emily thích nhất là được đi chơi, càng xa tiệm càng tốt, chị Aurora không bao giờ chịu dắt Emily đi đâu.

Đằng nào cũng còn sớm, Vương Lang quyết định nghe theo lời của Emily, làm một tua du lịch Nha Trang thành bằng phi cơ dân dụng.

Trăm nghe không bằng mắt thấy, đó là chưa kể đến lời thuyết minh của hướng dẫn viên nghiệp dư Emily đang ngồi trên vai. Vương Lang đã có cái nhìn toàn cảnh về Nha Trang thành, cũng như biết được những sự kiện đang diễn ra.

Kế hoạch Vương Lang chuẩn bị trước phải có thêm chút thay đổi, hội thành thú vị thế này, người nghèo nghiêm túc như Vương Lang mà không kiếm chác được gì, chính là có lỗi với bản thân.

Thêm một việc nữa, hạt giống sinh mệnh bên trong vùng chứa của Vương Lang, có vài nhịp đập lạ. Có lẽ đã đến lúc, đi tìm Mỹ Mỹ tình thương mến thương rồi. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.