Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 76: Phiên ngoại 1.2: Chăn (tt)



——————————— Tiếp theo phiên ngoại 1.1, phía sau sự kiện áo ngủ.

***

Hách Phúng xoay người trở về phòng, còn chưa mở cửa ra, Lâm Thâm đã đi đến sau lưng cậu, nhanh đến nỗi cậu chưa kịp chạy đã bị Lâm Thâm bắt lại.

“Đi đâu?”

Khí lực Lâm Thâm nắm cánh tay cậu thật giống như muốn gắt gao bắt lấy con mồi đang mưu toan chạy trốn.

“Đi, đi đâu, trở về phòng thay quần áo cũng phải đợi anh đồng ý à?” Hách Phúng không biết sao tự nhiên bị cà lăm, có chút khẩn trương nói:”Buông ra, đừng có đi theo tôi, tại sao tôi đâu đâu anh cũng theo thế, không thấy phiền sao?”

“Ân, tôi chính là thích đi theo em.”

Lâm Thâm không thèm phủ nhận:”Hơn nữa đi theo chăm sóc giống cái của mình là chức trách của giống đực, tôi chỉ đang thực hiện chức trách đó.”

“Giống cái em gái anh — —— ngô!” Hách Phúng nổi trận lôi đình vừa định chửi bậy, môi liền bị người ta nhanh chóng chặn lại.

Giống như đã lập kế hoạch, hơi thở mang theo nhiệt độ ôn hòa đến từ người khác trong nháy mắt tập kích, cướp đi hô hấp nhiễu loạn tâm trí cậu, thậm chí kích thích làm tim cậu nhảy lên.

Lâm Thâm một ngụm hôn cậu, nụ hôn có chút ngây ngô, chỉ là đôi môi nhẹ nhàng đụng vào mà thôi. Lấy kinh nghiệm nhiều năm của Hách Phúng, nụ hôn như vậy ngay cả tiếp xúc cơ thể thông thường cũng thua kém, nhưng đập vào mắt cậu thì thấy Lâm Thâm khép hờ hai mắt, vẻ mặt chuyên chú, không hiểu sao tim liền đập nhanh hơn.

Nhiệt độ từ môi lan vào trong cơ thể, dọc xuống hướng đến địa phương khó nói.

Thật vất vả đợi Lâm Thâm hưởng thụ đủ rồi, buông con mồi trong tay ra, nghiêm túc nói:”Nói thô tục phải trừng phạt.”

Hách Phúng vừa xấu hổ lại thẹn thùng:”Trừng phạt cái gì! Điều lệ của nhân viên à! Anh nói bậy bạ!”

“Phản bác cấp trên, nghiêm trị!”

Hách Phúng một câu còn chưa nói hết đã bị Lâm Thâm nhân cơ hội chặn lại, lần này Lâm Thâm tận dụng triệt để, dùng lưỡi khẽ tách đôi môi Hách Phúng ra, hướng bên trong chui vào.

“Anh….!”

Hách Phúng vừa mới lên tiếng liền bị đầu lưỡi linh hoạt chui vào khoảng trống, mang theo ẩm ướt cùng mùi vị của Lâm Thâm, đầu lưỡi nóng như lửa chui vào khoang miệng của cậu.

Đầu tiên là thận trọng thăm dò, chạm vào hàm răng của Hách Phúng, sau đó giống như cảm nhận được một loại tư vị, hướng vào bên trong tìm kiếm, bắt lấy đầu lưỡi núp ở bên trong, Lâm Thâm liền không chút khách khí dây dưa mút vào.

Hai người miệng lưỡi giao thoa, cảm giác ướt át cùng nhiệt độ nóng như lửa, dần dần bốc cháy, từ từ nhóm lên dục vọng nào đó.

Ba — —— môt tiếng, Lâm Thâm lui ra sau một bước, đôi môi hai người triền miên tách ra phát ra tiếng vang làm người ta đỏ mặt, đang lúc Hách Phúng xấu hổ vô cùng thì nghe Lâm Thâm mang theo thanh âm khàn khàn nói.

“Tôi muốn….”

“Anh cái gì cũng đừng nghĩ! Tôi nói cho anh biết, hôm nay tuyệt đối không được, không được!” Hách Phúng không đợi anh nói xong liền liên tục lắc đầu cự tuyệt.

Lâm Thâm buồn cười nhìn cậu, cân nhắc nói:”Em cho rằng tôi muốn làm gì? Hay là em muốn làm một ít chuyện kia?”

Nhìn người trước mặt bị chọc đến khuôn mặt đều đỏ lên, tâm trạng của anh rất tốt, nói:”Nếu như em muốn như vậy, tôi cũng có thể thỏa mãn em….”

“Không không không, tôi một chút cũng không muốn!” Hách Phúng không ngừng phủ nhận:”Tôi hiểu lầm đại gia ngài, ngài là lương dân, tôi là lấy lòng tiểu nhân so quân tử! Nếu anh cái gì cũng không muốn thì mau buông tôi ra, tôi còn phải nấu cơm đó!”

Hôm nay cậu thật sự là quá mất mặt rồi, chuyện lúng túng gì cũng đi ra, Hách Phúng lúc này chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh trước mặt, cho dù có cái lỗ ở trước mặt cậu, cậu cũng không chút do dự chui vào.

Lâm Thâm nhìn dáng vẻ trốn tránh của cậu, nhíu mày.

“Ăn cơm, em đói bụng?”

“Ách, anh không đói bụng sao?” Lâm Thâm ở dưới chân núi làm việc cả ngày mới trở về, làm sao không đói bụng được?

“Đói — —”

“Vậy để tôi đi nấu cơm….”

“— — nhưng tôi muốn ăn một món khác….”

Thừa lúc Hách Phúng không đề phòng, Lâm Thâm nắm chặt cổ tay cậu, áp đảo Hách Phúng lên tường.

Thấy Hách Phúng cúi đầu né tránh, con ngươi màu nâu của Lâm Thâm tối lại, dường như do cầu hoan bị cự tuyệt mà có chút chán nản nói:”Tôi biết vừa rồi là do bản thân vội vàng, nếu như em ấy thật sự không muốn, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”

“Tôi nguyện ý chờ.”

“Bất luận là phải đợi bao lâu, tôi cũng chỉ chờ một mình em ấy.”

Hách Phúng trong lòng xúc động, cậu cảm nhận được nhiệt độ khi Lâm Thâm dựa sát vào cậu, cảm nhận được sức nặng của anh khi đè lên người mình.

Người này tồn tại mãnh liệt như vậy, mà quan tâm cùng nhiệt tình anh đối với cậu, Hách Phúng không phải không cảm nhận được, nhưng tại sao cậu vẫn còn nữu nữu niết niết, luôn luôn bày ra tư thái một thiếu nữ ngại ngùng?

(nữu nữu niết niết/ 扭扭捏捏的: ý chỉ xoa tay ngượng ngùng, trong mấy bộ yaoi có cảnh tiểu thụ ngượng ngùng xoa tay)

Xấu hổ, sợ, không thích?

Hình như đều không phải….Như vậy, còn có lý do gì để cự tuyệt? Đàn ông, người yêu giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau, không phải chuyện rất bình thường sao?

Đang lúc Hách Phúng bắt đầu tự hoài nghi mình, Lâm Thâm lại lửa cháy đổ thêm dầu, lại tặng thêm một câu sau cùng.

“Đương nhiên, tôi biết nếu như em ấy thật không được, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em ấy, tôi có thể tiếp nhận…”

“Con mẹ nó anh nói ai không được!!!”

Giống như bị người chạm vào nghịch lân, Hách Phúng lập tức bùng nổ, tìm cách thoát ra, căm tức nhìn Lâm Thâm!

“Tôi cảnh cáo anh, anh có thể nghi ngờ nhân cách tôi, nhưng không thể nghi ngờ năng lực của tôi!”

“Nga.” Lâm Thâm thản nhiên nói:”Vậy em muốn chứng minh như thế nào?”

Hách Phúng im lặng.

Lâm Thâm khẽ cười, bước lên, lần thứ chặn lấy cái miệng của cậu.

“Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi, ‘năng lực’ của em.”

“Ngô, anh cái đồ…..vô liêm sỉ….. Ô ô!”

Câu nói còn dư lại, tất cả đều hóa thành hơi thở mập mờ nóng bỏng, hòa tan trong không khí.

Lưu luyến nhiều lần, thẳng đến khi bị đẩy ngã xuống giường, quanh thân dung nhập một mảnh lửa nóng, Hách Phúng mới kịp phản ứng, bản thân như thế nào lại rơi vào thuyền giặc.

Nhưng mà, tất cả đều không còn quan trọng.

Người trước mặt có thể mang cho cậu cảm thụ nóng bỏng, có thể lấp đầy cậu, giờ phút này mới trọng yếu nhất.

Thở dốc, rên rĩ, màn đêm hạ xuống.

Phiên ngoại chăn – hết

======================================================

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn.

Thật sự hoàn rồi, có thói quen kết thúc bằng thịt văn.

Viết hoạt sắc sinh hương như vậy, ta quả thật có cảm giác thành tựu mà, xem ai còn dám nói tôi là nồi nước trong!

Cáp cáp cáp cáp ha ha ha ….. Hắc …… Hắc.

Lời edit: Khụ khụ khụ mấy thím hài lòng chưa, thanh thủy văn chỉ có nắm tay hun nhẹ, chính văn chúng ta ăn chay, nụ hôn nhẹ nhàng cũng không có, chỉ nắm tay nhau cuối truyện thui, giờ tác giả có tâm xíu, bù lại chút thịt, ít ra còn che màn ha, còn tui thì muốn xé rách cái màn đáng ghét kia aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Chương này đã thể hiện rõ anh Lâm phúc cmn hắc cỡ nào, Tiểu Phúng thì như con thỏ bị dọa khúc cuối thì thành nhím a, moe quá à *cắn khăn*

Beta: tại sao lại tắt đèn kéo rèm thấy kia cơ chứ *lật bàn* người ta chuẩn bị khăn giấy đầy đủ để beta rồi mà *lăn lăn*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.