Nó buông Marry ra rồi hỏi. Sau khi hoàn thành việc học của mình
bên Pháp,Marry trở về để tiếp quản công tỷ của gia đình và cô
cũng muốn về thăm đứa em gái bé nhỏ của mình.
- Vậy em không muốn chị về?
Marry cười đùa.
- không, chị về em vui lắm.
- Hai người xong chưa vậy? đây không phải nơi để chị em mấy người nói chuyện đâu.
Cô khó chịu, ý cô muốn nói đây chẳng phải nhà nhỏ cớ gì hai
chị em này lại đứng đây nói chuyện thân thiết không thèm coi
chủ nhà ra gì.
- Lần này chị đến có việc gì sao?
Cậu cũng quá quen thuộc với việc gia đình Marry đến rồi, lúc còn
ở bên Mỹ cậu cũng rất lo lắng nếu như cậu không có nhà thì
nhỏ sẽ chịu mà đi cùng gia đình Marry mất.
- Thì ra là Phong thiếu gia, lâu rồi không gặp cậu.
Marry mỉm cười với cô thằng nhóc này chưa đủ trình độ để làm em rể.
- Lần này tôi về cũng chỉ có mục đính là đón Như Nguyệt về
nhà, con bé cũng đâu phải không có người thân chỉ tại năm xưa
là do Nguyệt còn bé nó chưa có hiểu hết mọi chuyện. Nay nó
đã trưởng thành rồi gia đình tôi có quyền gì mà không thể đưa
con bé đi.
Với khuân mặt nghiêm túc Marry nói rõ mọi lý do, nhỏ thì cũng có phần hơi khó xử đúng thật nhỏ cũng
có một gia đình riêng cho mình có những người thân luôn quan tâm
chăm sóc nhưng nơi đây là nơi nhỏ sinh ra và lớn lên, căn biệt
thự này chứa biết bao kỉ niệm của nhỏ. Bác nhỏ tức cha Marry
luôn luôn hỏi thăm tới sức khỏe nhỏ, tiền học luôn là bác lo
cho nhưng nhỏ không muốn như vậy phụ thuộc vào người khác không
phải điều mà nhỏ mong muốn nên đã nhiều lần nhỏ từ chối mỗi
khi cha Marry đóng học phí cho nhỏ về cái tính khó bảo này
nhỏ thật giống với Hoàng Nhi.
- Như Nguyệt cậu có đồng ý không?
Cậu quay sang hỏi nhỏ, cũng đúng thôi người ta cũng có gia đình có người thân cậu đâu chỉ vì chút tình cảm của mình mà không cho người ta đi nhưng cậu vẫn muốn nghe ý kiến từ nhỏ.
- Chị có thể để sau chuyến lưu diễn của chúng em kết thúc không?