Dì Tố Tố và Lý Tân chạy đến bệnh viện với vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy Lưu Hoàng Thiên, hai người chạy lại hỏi:
-" Cậu chủ và Nhiên Nhiên không sao chứ? ".
Nghe giọng hai người, anh trả lời:
-" Hai bác đừng quá lo lắng. Hai người họ vẫn đang cấp cứu, chắc chắn sẽ không sao đâu ".
-" Sao cậu chủ và Nhiên Nhiên lại xảy ra chuyện, cậu có thể kể lại đầu đuôi cho tôi nghe không? ". Dì Tố Tố nói.
-" Cháu... chuyện này.... khi cháu đến thì đã thấy hai người bọn họ bị vây đánh. Cháu chỉ kịp đánh lạc hướng đám côn đồ và đưa bọn họ vào bệnh viện. Còn sự việc như thế nào thì cháu cũng không rõ. Cháu thật sự xin lỗi. Nếu như cháu không....
Lưu Hoàng Thiên đang giải thích thì bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra. Nhìn thấy bác sĩ, cả ba người chạy lại:
-" Bác sĩ, Du thiếu gia và Nhiên Nhiên không sao chứ? ".
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba người, bác sĩ nói:
-" Về Nhiên Nhiên, cô bé chỉ bị xay xát ngoài da, không nghiêm trọng lắm. Nhưng tinh thần của cô bé hiện tại không ổn định. Mong người nhà an ủi và khuyên nhủ cô bé. Tôi nghĩ, cô bé đã trải qua một chuyện gì đó làm cô bé kinh hãi. Còn về Du thiếu gia, cậu ấy bị thương rất nặng. Cánh tay phải đang bó bột vẫn chưa khỏi. Rất may là xương cậu ấy không bị lệch. Phần lưng và mặt bị tấn công bằng lực mạnh dẫn đến nhiều vết bầm. Trên cơ thể nhiều nơi bị xay xát. Cậu ấy cần được chăm sóc và nghỉ ngơi. Hai người họ đã được chuyển vào phòng hồi sức. Người nhà có thể vào để thăm bệnh nhân ".
Nghe bác sĩ nói vậy, cả ba người vừa mừng vừa vui:
-" Dạ cảm ơn bác sĩ ".
Lưu Hoàng Thiên đang định vào thăm Nhiên Nhiên thì điện thoại anh reo lên. Anh bắt máy:
-" Alô ".
-" Anh Thiên, quán chúng ta có chuyện rồi, anh mau về đi ". Giọng của Thanh Nhã.
-" Chuyện gì vậy Thanh Nhã, sao lại có tiếng đánh nhau vậy? ". Hoàng Thiên lo lắng.
-" Anh mau về đi, em nói qua điện thoại không tiện ".
-" Ừm đợi anh ".
Sau khi nghe điện thoại xong, anh quay sang nói với dì Tố Tố:
-" Bác ơi, cháu có việc bận phải đi gấp".
-" Ừm cậu đi đi, tôi chăm sóc cho bọn nhóc được rồi ".
-" Dạ vậy cháu về đây ạ".
Nói rồi Lưu Hoàng Thiên xoay gót rời đi. Dì Tố Tố nhìn theo bóng anh, khẽ lẩm bẩm:
Những tia nắng sáng nghịch ngợm chiếu rọi trên gương mặt của Nhiên Nhiên khiến hai hàng mi khẽ lay động. Cô nheo mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Một màu trắng xóa hiện lên trước mắt cô khiến cô đoán được đây chính là bệnh viện.
Như nhớ đến cậu chủ, Nhiên Nhiên vội tìm kiếm hình bóng của cậu. Nhìn thấy cậu nằm trên chiếc giường với gương mặt tái nhợt, lòng cô chùng xuống. Cô đi lại giường của cậu, ngồi xuống khẽ quan sát. Gương mặt cậu nhợt nhạt như mất đi sức sống. Tay phải vẫn đang bó bột. Cả tay trái và chân đều có vết bầm. Nhiên Nhiên đau lòng:
-" Cậu chủ.... em xin lỗi. Cậu mau tỉnh lại đi ạ hic".
Cô cứ ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt. Một lúc lâu sau, dì Tố Tố bước vào. Nhìn thấy Nhiên Nhiên rời giường, dì lo lắng:
-" Nhiên Nhiên, con tỉnh rồi à? Sao lại tự ý rời giường như vậy? ".
Nhiên Nhiên nghe giọng dì, ngước đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn.
-" Sao con lại khóc. Có chuyện gì kể lại cho dì nghe nào ". Dì Tố Tố dịu dàng nói.
-" Nhiên Nhiên... hức tại... tại Nhiên.....Cậu... cậu...mới... mới bị... như vậy hức ". Cô nói trong tiếng nấc.
-" Được rồi. Chuyện gì từ từ nói, con kể lại đầu đuôi cho dì nghe ".
-" Nhiên..... thật....thật ra Nhiên lén cậu đi làm thêm. Trên đường về Nhiên gặp phải đám côn đồ, trong lúc đó thì cậu đến cứu Nhiên rồi đánh nhau với bọn chúng ". Nói đến đây, nước mắt cô không tự chủ mà chảy ra.
Nghe cô nói, dì Tố Tố có vài phần tức giận:
-" Sao lại đi làm thêm".
-" Dì... dì đừng giận. Nhiên Nhiên chỉ muốn có tiền mua quà sinh nhật tặng cậu chủ ". Cô cúi mặt xuống.
-" Con nhóc này, con muốn chọc tức cậu chủ hay sao mà làm vậy? Cậu mà biết sẽ không tha cho con đâu? ". Dì Tố Tố ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai.
-" Nhưng mà Nhiên Nhiên.... ". Cô ấp úng.
-"Được rồi được rồi. Dì biết con muốn tặng cho cậu chủ một món quà ý nghĩa. Nhưng mà chuyện làm thêm thì dì khuyên con nên nghỉ việc. Vì nếu để cậu chủ hay bà chủ biết được, không biết mọi chuyện sẽ rắc rối đến cỡ nào ".
-" Dạ... Nhiên Nhiên sẽ nghe dì ". Cô nói rồi ôm lấy dì.
Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn ở trong lòng mình, dì Tố Tố khẽ mỉm cười.