Cỏ, Hoa Và Tình Yêu

Chương 11



Vũ Tuấn muốn cầu hôn với con. Mẹ đã nhận lời rồi.

Đó là những gì mà bà Mỹ Thường đã tuyên bố với Thiên Dung sáng nay. Mặc cho những giọt nước mắt ngắn dài của cô, bà Mỹ Thường đã khẳng định với Thiên Dung là ngoài Vũ Tuấn ra, bà sẽ không chấp nhận cô kết hôn với ai.

Đang khổ sở gục đầu vào tay, Thiên Dung uể oải ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân đến gần.

Mở to mắt nhìn Thiên Dung, chị bếp thì thào:

- Tôi đã biết vì sao cô khóc.

Thiên Dung khịt mũi:

- Lúc nãy chị nghe tôi cãi lại mẹ tôi sao?

Chị bếp giọng rành rọt:

- Tôi biết trước sau gì cũng có ngày hôm nay.

Thiên Dung quệt nước mắt:

- Sao chị biết được?

Chị bếp chép miệng:

- Tại bà và bà Thuận là bạn thân của nhau. Cậu Vũ Tuấn lại có ý với cô, làm sao cô có thể thoát được.

- Tôi nản quá.

Chị bếp an ủi:

- Nhưng dù sao cậu Vũ Tuấn cũng là người đàng hoàng. Có chồng là bác sĩ kể ra cũng danh giá chứ cô.

Thiên Dung rầu rĩ:

- Tôi đang chán đời, chị lại cười nhạo tôi nữa.

Giọng chị bếp thành thực:

- Đời nào tôi dám ngạo cô chủ. Tại tôi nghĩ sao nên nói vậy.

Thiên Dung vẻ mặt khổ sở:

- Tôi không yêu Vũ Tuấn. Thật là kinh khủng khi mẹ tôi quyết định tổ chức lễ đính hôn cho tôi và Vũ Tuấn ngay trong tháng tớo.

Chị bếp chưng hửng:

- Sao lẹ vậy? Cô còn đang đi học mà.

Thiên Dung thở hắt một cái:

- Mẹ tôi bảo là cứ đính hôn trước, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến chuyên học. Còn năm sau sẽ cưới. Chờ khi tôi đã ra trường xong.

Chị bếp gật gù:

- Tôi hiểu rồi. Cậu Vũ Tuấn sợ mất cô nên phải tổ chức đính hôn trước.

Mở to đôi mắt còn ngâm1 lệ, Thiên Dung thắc thỏm:

- Chị có cách gì giúp tôi không?

Chị bếp vội lắc đầu thật nhanh:

- Ôi... Bà nghe được thì chết tôi mất. Mà tôi làm sao có thể giúp cô được.

Thiên Dung giận hờn:

- Tôi biết là chị sợ mẹ tôi hơn là thương cho tôi.

Chị bếp chùng giọng:

- Chỗ làm của tôi dễ gì kiếm được mà cô chủ. Tôi còn gánh nặng gia đình phải nuôi mấy đứa con ở dưới quê. Mà thú thật là tôi không biết phải làm như thế nào để giúp cô cả.

Chợt nghe tiếng chuông gọi cửa, chị bếp xỏ dép vào chân:

- Tôi ra mở cổng xem thử ai.

Một lát sau chị bếp đi vào với Thế Quân. Vừa nhìn thấy cậu nhóc, Thiên Dung mừng rỡ:

- Vào đây đi em.

Nhìn thấy mi mắt còn mọng đỏ của Thiên Dung, Thế Quân thắc thỏm:

- Chị vừa... khóc à?

Thiên Dung lúng túng:

- Hạt bụi rơi vào mắt chị đó chứ.

Ngồi xuống ghế, Thế Quân lắc đầu:

- Em không tin đâu. Có phải vì mấy hôm nay chị Phi Nga đã đến chỗ anh Khải Nguyên kiếm chuyên với chị không?

Thiên Dung bặm môi lại. Đúng là Phi Nga tìm cách cản trở chuyện cô thực tập. Nhưng cô vẫn có đủ bản lãnh đếc gác ngoài tai những lời khiêu khích đầy thách đố của Phi Nga.

Thiên Dung cười buồn:

- Không phải đâu em.

Thế Quân tròn mắt:

- Chị có thể kể cho em nghe vì sao chị khóc không?

Thiên Dung lắc nhẹ đầu:

- Em đừng bận tâm đến chị. Chị vui rồi đầy này.

Chị bếp xen vào:

- Sao cô không nói thật với Thế Quân. Biết đâu, cậu nhóc lanh lợi này có thể nghĩ ra một cách nào đó để giải nguy...

Thiên Dung tặc lưỡi:

- Thôi chị...

Quay sang Thế Quân, Thiên Dung ân cần hỏi:

- Chiều nay em không đi học phụ đạo ở trường à?

Thế Quân lắc đầu:

- Dạ, không...

Chợt nhó ra, cậu đặt bịch ni lông đang cầm trên tay lên bàn:

Nội của em gởi cho chị một ít bòn bòn. Cố mấy người bà con ở miền Trung ra chơi biếu, nội bảo mang đến cho chị.

Thiên Dung cảm động:

- Chị cám ơn nội em nghe.

Chị bếp góp chuyện:

- Quả bòn bon này chỉ có ở Quảng Nam thôi đó. Hồi xưa là thứ trái cây chỉ ành cho vua chúa. Có lẽ nội Thế Quân biết cô chủ thích chua huca ngọt ngọt nên bảo Thế Quân mang biếu.

Thế Quân cười hiền:

- Chị có thích đi câu cá không?

Thiên Dung thở dài:

- Em định rủ chị đi à?

Thế Quân gật đầu:

- Dạ...

Chị bếp giọng thông cảm:

- Cô nên đi chơi một lát cho khuây khỏa đi.

Thiên Dung lắc đầu:

- Chị không muốn đi đâu vào lúc này cả. Em đi một mình vậy.

Thế Quân nài nỉ:

- Câu cá vui lắm đó, cị đi với em đi.

Thiên Dung trâm giọng:

- Thế lũ bạn của em đâu?

Thế Quân gãi đầu:

- Tụi nó chỉ thích đá banh chứ không thích câu vá.

Thiên Dung ngạc nhiên:

- Em cũng thích đá banh mà. Có bao giờ chị nghe em bảo là thích câu cá đâu.

Thế Quân ngắc ngứ:

- Em chỉ mới thích câu vá vào... ciều nay thôi.

Thiên Dung gặng hỏi:

- Sao kỳ vậy?

Thế Quân ấp úng:

- Em cũng... không biết nữa.

Chị bếp giọng vẻ hiểu biết:

- Mấy cậu nhóc thường vậy mà. Không chừng năm phút sau lại hkông thích câu cá nữa.

Thắc thỏm nhìn Thiên Dung, Thế Quân rụt rè hỏi:

- Chị đồng ý đi với em chứ?

Thở dài với vẻ bất đắc dĩ, Thiên Dung gật đầu:

- Thôi được. Chị sẽ cùng đi câu với em...

Đên hồ câu cá, Thiên Dung mới hiểu vì sao Thế Quân rủ cô đến đây.

Một cô gái mặc chiếc quần jean màu kem và một chiếc áo pull màu cam thật nổi bật đang ngồi trên thảm cỏ. Cô gái ấy chính là Phi Nga. Thật bất ngờ khi chàng trai ngồi mắc mồi vào vần câu cho Phi Nga lại là Khải Nguyên.

Nhìn họ thật vui vẻ. Giọng cười trong trẻo của Phi Nga vang lên trên mặt hồ yên tĩnh.

Vậy có nghĩa là Khải Nguyên đã châp1 nhận sự quay về của Phi Nga? Thiên Dung bâng khuâng suy nghĩ...

Đang gỡ rối dây cước, Khải Nguyên chợt giật mình vì tiếng gọi:

- Anh Hai.

Quay lại, thấy Thế Quân và Thiên Dung anh không khỏi ngạc nhiên.

Khải Nguyên vui vẻ:

- Em và Thiên Dung cũng đi câu à?

Thế Quân sôi nổi:

- Chiều chủ nhật mà anh Hai. Em đến nhà chị Thiên Dung, rủ chị đi câu cá cho vui. Không ngờ gặp anh Hai ở đây.

Khải Nguyên khẽ gật đầu chào Thiên Dung. Khuôn mặt buồn buôn của cô khiến anh hơi ngạc nhiên. Thường thì Thiên Dung vui như tết. Hình như cô vừa khóc xong thì phải. Hai mi mắt còn hoe đỏ.

Phi Nga nhìn Thiên Dung từ đầu xuống chân. Đôi mắt đố kỵ của cô lộ vẻ ganh ghéy. Thiên Dung thật lôi cuốn với chiếc quần jean màu xanh có dây quàng tren vai. Chiếc áo pull màu trắng làm Thiên Ding càng thêm hồn nhiên tươi tắn.

Thiên Dung mỉm cười xã giao với Phi Nga nhưng cô ta đã kênh kiệu quay lại bảo Thế Quân:

- Em chịu khó đến câu cá ở đằng kia nhé.

Thế Quân cười:

- Em muốn ngồi gần anh Hai cho vui.

Khải Nguyên giọng vui vẻ:

- Được thôi. Em có cần mồi câu không, anh còn dư đấy.

Thế Quân sôi nổi:

- Không, cám ơn anh Hai. Em đào được nhiều giun đất lắm.

Chỉ tay về phía xa xa, Phi Nga nhắn mặt cắt ngang:

- Hồ cá rộng, thiếu gì chỗ. Anh cứ để Thế Quân đến phía đằng kia đi. Rủ rê nó làm gì.

Thế Quân tỉnh bơ:

- Chỗ này cũng rộng rãi. Ngoài chúng ta có còn ai nữa đâu.

Phi Nga càu nhàu:

- Tự dưng xúm lại một nơi, không định câu theo kiểu gì.

Thiên Dung kéo tay Thế Quân:

- Mình tới đằng kia đi em.

Xốc lại cần câu đang vác trên vai, Thế Quân cười:

- Em biết đằng kia... không có nhiều cá như ở đây.

Thiên Dung lắc đầu chịu thua. Cô biết là Thế Quân muốn phá Khải Nguyên và Phi Nga nên cố tình rủ cô vào đây câu cá. Hèn gì lúc nãy ở ngoài cổng khi cô bảo đến một hồ cá gần hơn nhưng cậu nhóc cứ một mực đòi đến đây cho kỳ được.

Phi Nga cười nhạt:

- Chưa câu, sao em biết là ở đây có nhiều cá?

Thế Quân tỉnh tỉnh:

- Nhìn xuống bong bóng nước sủi trên mặt hồ là em đoán được chỉ có ở nơi này mới có cá, còn đàng kia... không có con nào.

Cốc lên đầu Thế Quân một cái, Khải Nguyên cười:

- Lém vừa thôi, nhóc.

Thấy Thế Quân thả mớ cần câu và giỏ xuống bãi cỏ, Phi Nga phát hoảng. Cô đang thầm rủa Thế Quân và con nhỏ có đôi mắt đẹp như nai.

Đâu dễ gì và rủ Khải Nguyên đi chơi với cô. Mọi chuyện đang thật tuyệt vời. Thế ma bỗng dưng Thiên Dung và thằng nhóc lại xuất hiện.

Ném cho Thiên Dung một cái nìn thật sắc, Phi Nga lằm bằm:

- Thôi mình về đi anh.

Khải Nguyên ngạc nhiên:

- Sao thế? Em thích câu cá lắm mà.

Phi Nga dài giọng:

- Em không thích nữa.

Nhìn đống mồi đã mắc vào lưỡi câu, Khải Nguyên giọng tiếc rẻ:

- Sao em đổi ý mau quá vậy? Lúc nãy em đã đòi đi câu cho bằng được mà.

Phi Nga cong môi:

- Câu cá phải yên tĩnh. Em không thích ồn ào. Cứ ồn ào như cái chợ, lũ cá sẽ trốn đi mất hết.

Khải Nguyên trầm giọng:

- Đúng vậy, nhưng chung quanh ở đây cũng yên tĩnh đấy chứ.

Mím môi lại, Phi Nga ngọt nhạt:

- Thế anh không nghe Thế Quân khua lên nãy giờ sao?

Thế Quân vôi nói:

- Em đâu có... khua nước.

Phi Nga nhướng mày:

- Nhưng em khua miệng. Cứ tía lia cái miệng như thế, câu cá nỗi gì.

Thế Quân làu bàu:

- Chị cũng nói chuyện như em mà. Không chừng chị còn nói nhiều hơn em nữa đấy.

Khải Nguyên dàn hòa:

- Thôi. Chúng ta câu cá đi, kẻo lát nữa trời sập tối bây giờ.

Trỏ vào bãi cỏ mềm xanh tươi gần chỗ Khải Nguyên đang ngồi, Thế Quân cười:

- Chị Thiên Dung... Mình ngồi chỗ này đi.

Thiên Dung liếc nhìn Phi Nga xem thử cô ta phản ứng thế nào nhưng chỉ thấy vẻ mặt cô ta cố tỏ ra thản nhiên, đôi môi tô son màu cam hơi mím lại.

Thế Quân thì thầm:

- Chị đừng sợ chị Phi Nga khủng bố. Không sao đâu.

Thiên Dung băn khoăn:

- Em cứ thích ngồi gần với họ chi cho cực?

Thế Quân cười:

- Em đâu có thấy... cực.

Thiên Dung khẽ thở dài:

- Nhưng chị thấy mất vui. Mình đi đến chỗ đầu kia, có lẽ vui hơn.

Thế Quân gãi đầu. Thói quen của cậu khi bí một cái gì đó thì hay gãi đầu. Hình như nhờ vậy cậu... thông minh hơn.

Cậu hạ thấp giọng:

- Nhưng ngồi ở đây thì lại có... không khí. Chị thấy đó. Anh Hai của em cũng vui như chị em mình.

Thiên Dung mỉm cười. Cô tạm quên nỗi buồn làm cô khóc đến sưng mắt. Có cậu nhóc Thế Quân, hình như cô được an ủi rất nhiều.

Duy chỉ... không khí là cô không biết có hay không. Nãy giờ cô muốn ngộp thở với ánh mắt hằn học của Phi Nga. Mà cô cũng có muốn tò mò quan sát họ đâu. Thỉnh thoảng đổi ghế ngồi, vô tình day mặt nhìn sang lại thấy Phi Nga thân mật tì cằm lên vai Khải Nguyên. Hình như cô ta đang nghĩ đây là phim trường chắc.

Giọng Thế Quân khào khào:

- Nội em thích chị lắm.

Thiên Dung chớp mi:

- Chị có gì đặc biệt đâu.

Thế Quân gãi đầu:

- Nội em bảo chị hiền ngoan.

Thiên Dung cười:

- Đâu có được như nội em nói. Hồi học cấp ba, chị đã từng cột áo dài hai nhỏ bạn vào nhau và dán giấy vào lưng người khác nên bị chép phạt đấy.

Thế Quân hùng hồn:

- Nữ sinh nào mà chẳng nghịch ngợm. Dưới mắt của nội em, chị vẫn hiền ngoan như thường.

Thiên Dung cười:

- Có thật là nội em nghĩ thế không, hay là em tự bịa ra.

Thế Quân ưỡn ngực:

- Em thề. Nội em hay nhắc đến chị lắm đấy.

Thiên Dung dẩu môi:

- Thế mà có một tên đàn ông bảo là chị không có... nữ tính.

Thế Quân cười:

- Điên rồ.

Thiên Dung mím môi để khỏi phì cười. Nếu Thế Quân biết là Khải Nguyên tuyên bố như thế, không biết cậu nhóc có dám khẳng định như thế không.

Giọng cô nhỏ nhẹ:

- Nhiều lúc chị muốn mình thật dịu dàng và ngọt ngào như... Phi Nga. Có lẽ đến khi đó, tên đàn ông ấy sẽ không chô chị nữa.

Thế Quân tròn xoe mắt:

- Ôi...

Thiên Dung cười:

- Sao thế?

Thế Quân thở dài:

- Chị Phi Nga dữ thấy mồ, lại có vẻ giả giả như đóng kịch sao đấy. Chị đừng bắt chước như chị Phi Nga.

Thiên Dung khẽ cười:

- Chị đùa thôi. Nếu bắt chước như Phi Nga để được tên đàn ông ấy khen là có nữ tính, chị thà để cho hắn mạt sát chị đến mãn kiếp còn hơn.

Thế Quân tò mò:

- Anh ta là ai?

Thiên Dung quay mặt đi và cười. Thế Quân rất thông minh. Nếu cô còn tiếp tục bàn luận về... tên đàn ông ấy quả là rồ dại.

Thấy Thiên Dung và Thế Quân cứ thì thào nói chuyện với nhau thật thân thiết, Phi Nga không giấu được bực dọc.

Nội của Khải Nguyên cũng như Thế Quân đều không cảm tình với cô. Một bà già và một thằng nhóc ngâm1 ngầm tuyên chiến với cô. Trái tim của Khải Nguyên cô cũng chưa nắm giữ. Không chừng cô bại trận với con nhỏ mắt nai ngu ngơ coi bộ cầm một thỏi son rê trên môi cũng chưa biết cầm đúng cách quá.

Phi Nga vụt mạnh một hòn sỏi xuống hồ.

Quay lại nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, Khải Nguyên hắng giọng:

- Em làm, sao cá cắn câu?

Phi Nga giấm dẳn:

- Không có cá đâu, anh đừng chờ mất công.

Cách họ không xa, chăm chú nhìn vào mặt hồ đang khẽ lay động, Thiên Dung hích nhẹ vào tay Thế Quân ra hiệu. Cậu liền nín thở với vẻ hồi hộp.

- A... Cắn câu rồi!

Thế Quân hét toáng lên khi Thiên Dung giật mạnh cần câu lên.

Một chú rô đang quẫy mạnh làm cần câu trĩu nặng xuống.

Thật nhà nghề, Thế Quân liền nhanh nhẹn gỡ nó ra khỏi lưỡi câu rồi ném vào chiếc giỏ tre.

Quay sang nhìn Thiên Dung và Thế Quân, Khải Nguyên cười vui vẻ:

- Chúng ta chia làm hai phe, thi nhau câu xem thư ai hơn.

Thế Quân hưởng ứng:

- Nếu thua, anh Hai phải khao em và chị Thiên Dung kem ly đấy.

Phi Nga khẽ bĩu môi. Thế nào cô cũng tìm cách thoát khỏi nơi đây chứ không thể ngồi lâu hơn được. Bực nhất là bên cạnh thằng nhóc đáng ghét còn có Thiên Dung.

Chẳng biết có phải vì xốn xang hay không mà chỉ có Khải Nguyên, Thế Quân và Thiên Dung là câu cá được. Còn Phi Nga, cô không hề câu được một con cá nào.

Khuôn mặt lùng bùn, nhìn Khải Nguyên, Phi Nga dằn dỗi:

- Mình về đi anh.

Đang hứng thú, Khải Nguyên khoát tay:

- Về gì vội thế, Phi Nga.

Phi Nga cố nuốt cục tức xuống cổ:

- Em mệt.

Khải Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô:

- Chờ anh một chút. Công việc dường như đã cuốn hút anh, làm anh mệt mỏi. Lâu quá không có được những giây phút như thế này.

Chợt có tiếng reo của Thế Quân vì một chú cá lại cắn câu. Rồi sau đó là tiếng kêu đau đớn của Thiên Dung. Khải Nguyên vội lao sang.

Vây của một chú cá lóc đã đâm mạnh vào tay Thiên Dung làm ngón tay cô rướm máu.

Khuôn mặt Thế Quân đầy lo lắng. Cậu luôn miệng hỏi:

- Liệu có sao không anh Hai?

Khải Nguyên cầm lấy tay Thiên Dung xem xét.

Phi Nga cũng bay sang. Nhưng không phải vì lo cho Thiên Dung mà là vì Khải Nguyên đang cầm lấy tay của Thiên Dung.

Cố nén cơn đau, Thiên Dung rụt tay về. giọng cô run run:

- Cám ơn anh. Tôi không sao đâu.

Khải Nguyên giọng nghiêm khắc:

- Cái dằm đâm sâu vào tay đấy. Nếu không lấy ra bây giờ, đau lắm. Không chừng lại gây nhiễm trùng nữa.

Thế Quân phụ họa:

- Anh Hai em nói đúng đó, chị cứ để anh lấy giùm cho.

Phi Nga phang một câu:

- Ăn nhằm gì cái dằm nhỏ xíu ấy, đúng là... nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.

Khải Nguyên kêu lên:

- Phi Nga...

Anh không thề hiểu được tại sao Phi Nga có thể buông lên những lời khiêu khích như thế.

Quay lại hìn Thiên Dung, anh trầm giọng bảo:

- Thiên Dung... Hãy đưa tay ra xem nào.

Phi Nga khó chịu ra mặt:

- Thiên Dung nó không muốn thì thôi. anh hơi đâu năn nỉ cho mệt. Đúng thật khó hiểu, đã làm ơn lại còn phải mất công năn nỉ.

Thế Quân níu lấy tay Thiên Dung nài nỉ:

- Chị Thiên Dung... Chị nghe lời anh Hai em đi.

Thiên Dung chìa tay ra. Không phải vì cô sợ nhiễm trùng như Khải Nguyên đã dọa nhưng vì... muốn chọc tức Phi Nga. Cứ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nga đang tím dần thì biết.

Khải Nguyên ân1 Thiên Dung ngồi xuống cỏ.

Nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Khải Nguyên ân cần hỏi:

- Cô có thể chịu đau được chứ?

Thiên Dung bặm môi lại:

- Vâng...

Phi Nga cảm thấy tức đến nghẹn thở. Cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Lẽ ra Khải Nguyên phải mặc kệ con bé kia và chở cô đến một nơi chỉ có hai người bên nhau.

Giọng Khãi Nguyên ấm áp:

- Cô quay mặt sang chỗ khác nhé.

Thiên Dung ngoan ngoãn làm theo lời anh. chợt cảm giác đau thật đau khi hình như Khải Nguyên đang cố tìm cách căng mạnh lớp da trên bề mặt bàn tay cô. Cuối cùng thì anh cũng lấy được chiếc dằm ra trước sự hồi hộp của Thế Quân.

- Hoan hô anh Hai...

Giọng Thế Quân reo lên vui vẻ.

Thiên Dung lúng túng nhìn Khải Nguyên:

- Cám ơn anh.

Khải Nguyên chưa kịp nói gì thì Phi Nga đã kéo tay anh thật mạnh. Giọng cô dằn dỗi:

- Anh có rảnh chở em về bây giờ không? Nếu không, em đón tắc xi...

Khải Nguyên vội nói:

- Chúng ta cùng về ngay bây giờ...

*

* *

Chị Thiên Dung sắp lấy chồng!

Đang đọc báo, Khải Nguyên liền ngầng đầu lên giọng thảng thốt:

- Em vừa nói cái gì?

Thế Quân gãi đầu:

- Tháng sau là lễ đính hôn giữa chị Thiên Dung và bác sĩ Vũ Tuấn.

Anh vội hỏi:

- Sao em biết?

Thế Quân bặm môi:

- Chỉ có anh Hai là không biết chuyện đó thôi.

Khải Nguyên giọng quan tâm:

- Em còn biết gì nữa không?

Thế Quân hắng giọng:

- Chị Thiên Dung không hề yêu anh Vũ Tuấn!

Khải Nguyên ngạc nhiên:

- Vậy tại sao lại đính hôn?

Thế Quân giọng ra vẻ người lớn:

- Dì Mỹ Thường và mẹ anh Vũ Tuấn là bạn thân của nhau.

Khải Nguyên buông tờ báo xuống đùi. Cái tin mà Thế Quân vừa mang tới không hiểu tại sao lại al2m anh choáng váng.

Anh chùng giọng:

- Chị Thiên Dung mấy ngày nay như thế nào?

Thế Quân nhún vai với vẻ người lớn:

- Khóc.

Lặng lẽ lục túi tìm thuốc, Khải Nguyên chìm trong suy nghĩ riêng. Quên mất là Thế Quân đang chăm chú nhìn anh với vẻ quan tâm.

Thật lâu, Thế Quân hỏi một câu chẳng có vẻ gì ăn nhập với câu chuyện:

- Anh Hai và chị Phi Nga... hòa với nhau rồi hả?

Khải Nguyên nhướng mày:

- Có phải em ghét chị Phi Nga không?

Thế Quân bặm môi im lặng.

Vỗ vai Thế Quân thân mật, Khải Nguyên trầm giọng hỏi:

- Sao em không nói?

Thế Quân thở dài:

- Tại sao em và nội không ưa chị Phi Nga, anh đã biết rất rõ.

Khải Nguyên dúi điếu thuốc vào gạt tàn. Anh yêu Phi Nga. Đã từng yêu. Yêu thật cháy bỏng, mãnh liệt. Nhưng hình như tình yêu ấy đang lụi tắt dần trong anh.

Phi Nga đã khóc với anh rất nhiều. Cô cầu mong sự tha thứ nơi anh. Giữa anh và cô bây giờ chỉ là tình bạn. Một tình bạn rất mong manh mà anh biết là Phi Nga luôn khao khát dẹp bỏ ranh giới mong manh đó.

Mình có còn yêu Phi Nga như trước đây không?

Châm một điếu thuốc khác, Khải Nguyên thở dài phiền muộn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.