Mới sáng sớm,Thanh Băng đã đi ra khỏi nhà tới nơi hẹn với Đài Phong.
Bầu không khí buổi sáng là thời gian mà Thanh Băng thích nhất trong ngày,bởi nó thoáng mát thanh lạnh trong trẻo tạo cho người ta cảm giác lạnh run.Nó,giống như con người cô.
Như ngày hôm qua Đài Phong vẫn đến sớm hơn cô,2 người cùng ăn sáng sau đó bắt đầu ‘học’.
Thật ra chiêu thức này khá đơn giản,chỉ cần chú ý cách dùng lực là được , vì thế nên Thanh Băng chỉ cần 2 tiếng là đã học xong.
“Cô học khá đấy.”-Đài Phong nhìn Thanh Băng .
“Dư Thừa”- Thanh Băng trả lời.
“Nè còn nhớ đã hứa gì không?”-Đài Phong nhướng mi nhìn Thanh Băng
“Muốn gì?”-Thanh Băng uống một ngụm nước sau đó lau mồ hôi.
“Cô phải chắc chắn là nói là làm được.”-Đài Phong nhìn cô,ánh mắt khiêu khích.
“Tôi nói được sẽ làm được.”-Thanh Băng bị ánh mắt của Đài Phong làm cho bốc đồng hẳn lên.
“Điều thứ nhất, làm bạn gái của tôi.”-Đài Phong nghiêm chỉnh nói.
“Cái gì?”-Thanh Băng nhíu mày.
“Điều thứ 2, sau này chỉ được cười với một mình tôi.”
“Điều thứ 3, suốt cuộc đời cô phải làm người con gái của tôi.”
Đài Phong từng lời từng chữ nói ra.
Thanh Băng nhíu chặt mày: “Anh có biết anh đang nói cái gì không?”
“Anh nói cho em biết,nếu em dám từ chối em nhất định sẽ không gánh nổi hậu quả đâu”- Đài Phong dùng câu nói của cô lúc ở trong rừng nói lại.
“Đây là cách anh tỏ tình?”-Thanh Băng nhìn Đài Phong
“Vì tôi thích em.”-Đài Phong lại ‘mượn’ câu nói của Thanh Băng
“Anh…”
“Có làm hay không? Ai vừa vỗ ngực xưng tên nói là làm được?”-Đài Phong nhướng mày nhìn Thanh Băng.
“Đương nhiên”- Thanh Băng nhếch môi cười: “tôi sẽ làm đúng 3 điều anh yêu cầu nhưng nói cho anh biết tôi sẽ không thích anh,1 chút cũng không thích.”
“Được thôi ! Nhưng mà anh nói cho em biết, Yêu hay không Yêu…chuyện này không nằm trong phạm vi khống chế của em đâu.”
Anh thích cô,đúng vậy,anh thích cô. Thích con người cao ngạo lạnh lùng,thích con người thẳng thắng tự nhiên của cô,thích con người không kiểu cách cầu kì.Cô gái này đã làm anh cảm thấy rất đặc biệt.Anh nhất định phải có được cô.