Vào một ngày nào đó bạn sẽ nói câu này, có thể nó quá mơ hồ, những câu chuyện tưởng chừng như không hề có thật nhưng lại xảy ra.
Hoá ra trên đời còn có một tình yêu mà bản thân mình không biết.
Hoá ra có một người luôn bảo vệ mình vô điều kiện.
Hoá ra có một người có thể vì mình mà chống đối với cả thế giới.
Tất cả những điều ‘hoá ra’ đó sẽ khiến bạn vô thức thốt lên: Hoá ra trên đời còn có một người như thế!
***************
Ở trong căn phòng tối, Thanh Băng cảm nhận được hai tay mình bị trói chặt ra sau không thể cử động, đôi mắt đẹp của cô từ từ mở ra, thần trí
thoát khỏi cơn hôn mê, Thanh Băng nhìn xung quanh, đây là đâu?
Cô
đang ở một căn phòng nhìn bề ngoài như là nhà giam của một tổ chức,
thỉnh thoảng lại có những tên thuộc hạ đi lại canh gác, Thanh Băng nhìn
qua Minh Khuê và Ái Linh, hai cô nàng vẫn chưa tỉnh, cô dùng chân đẩy,
“Minh Khuê, Ái Linh, tỉnh dậy đi.”
Nhưng vô dụng, tại sao hai người họ bị trúng thuốc cùng lúc với cô mà lại hôn mê lâu như vậy?
~Két~ cửa phòng giam mở ra, một chàng trai đi vào sau đó ánh đèn trong phòng
sáng lên khiến mắt Thanh Băng không kịp thích ứng mà nhíu lại.
“Băng, không sao chứ?”
Tiếng gọi thẳng tên thân mật này…
Giọng nói đầy lo lắng này…
Thanh Băng mắt nhìn người đàn ông, đó là một người cực kì anh tuấn, nếu như
Đài Phong có vẻ đẹp của một hot boy thì người này lại mang một vẻ đẹp
từng trải hơn, gương mặt hắn cương nghị nhưng đôi mặt cũng tràn ngập sự
ấm áp.
Tiễu Nhiễm, là anh sao?
Câu hỏi đột nhiên vang lên trong đầu Thanh Băng, cô đứng đó bất động…
Thiên Nhiễm quay qua đám thuộc hạ đã bắt cô về đây, ngữ khí hắn tràn ngập sự nguy hiểm “Ai cho các người làm việc này?”
Đám người kia vội vàng sợ hãi mà quỳ một chân xuống nền, “Thiên chủ, chúng tôi chỉ làm theo sai bảo của Thiên lão đại.”
“Tự xử đi.” Thiên Nhiễm không biểu lộ chút suy nghĩ gì, chỉ thốt ra ba chữ nhẹ nhàng nhưng lại lãnh khốc và tàn nhẫn…
“Thiên chủ tha mạng, chúng tôi…”
“Tôi nói các cậu tự xử.” Thiên Nhiễm lạnh lùng cắt ngang lời cầu xin của họ.
Đám người kia nhìn nhau, lấy từ trong người ra một cây súng sau đó đồng loạt tự chĩa vào nguyệt thái dương của mình…
“Dừng tay.” Âm thanh khàn khàn của tuổi già, nhưng lại đầy sự uy nghiêm vang lên trong căn phòng yên ắng.
Thiên Nghĩa chống gậy đi vào, nhìn qua Thanh Băng rồi nghiêm nghị nhìn Thiên
Nhiễm, “Nhiễm, con vẫn chưa kế thừa sản nghiệp của ta mà đã muốn dằn mặt ta rồi.”
“Cha, chính cha đang làm gì cha hiểu rõ, tại sao cha lại bắt cô ấy.” Thiên Nhiễm nhíu mày đáp lại.
“Ta muốn diệt cỏ tận gốc, để cho con nhỏ này sống đúng thật là một sai
lầm.” Thiên Nghĩa cười lạnh, lúc trước ông ta đã đánh giá thấp năng lực
của Trịnh Thanh Băng, ông ta nghĩ cô chẳng qua chỉ là một đứa con gái
không làm nên trò trống gì nên cũng tạm bỏ qua chuyện giết cô, thật
không ngờ, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi Thanh Băng đã có thể giành được
quyền quản lý cục diện trong Thiên Long, còn hạ lệnh giết tất cả các
nguyên lão có ý định thao túng Thiên Long, đưa bang phải lên đứng ở vị
trí đầu của hắc đạo, không những vậy cô còn hạ một mật đạo với nội dung, tiêu diệt tất cả bang phái đang nắm quyền ở Châu Á, quả thật Trịnh
Thanh Băng cô là người không thể xem thường, chỉ tiếc là ông ta nhận ra
quá muộn.
“Cha, con sẽ không để cha đụng tới cô ấy.” Thiên Nhiễm chau mày.
Thiên Nghĩa tức giận dùng cây gậy đánh mạnh vào chân Thiên Nhiễm khiến hắn
quỳ xuống, âm thành tức giận của Thiên Nghĩa vang lên, “Con dám vì một
con ranh mà chống đối ta? Thật đúng là nuôi ong tay áo mà.”
Thiên
Nhiễm kiên cường nhìn ông ta, giọng hắn rất nhỏ chỉ đủ cho Thiên Nghĩa
nghe, hắn dường như là sợ Thanh Băng nghe được, “Con nói rồi, vì cô ấy
cho dù có phải chống đối với cả thế giới con cũng chấp nhận.”
“Mày, mày” Thiên Nghĩa tức giận đến run người, “Mày đúng là nghịch tử, sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ.”
Thiên Nhiễm bình tĩnh, đôi mắt thoáng qua vẻ đau thương, “Cha, con cũng từng
tự hỏi, sao con lại là con của một người máu lạnh như cha.”
Không
gian trong căn phòng lắng xuống, không ai dám thở mạnh, Thiên Nhiễm biết khi mình nói ra những lời này thì cũng chính là lúc hắn và cha hắn phải trở mặt, tuy nhiên trong đầu hắn lại không ngừng nói: Nhất định phải
trở mặt sao? Chẳng lẽ cha con lại chỉ đến mức này?
“Nhiễm, con đi về, quên nó đi.” Giọng nói của Thiên Nghĩa dường như đã bình tĩnh lại sau một lúc im lặng.
“Con nhất định phải bảo vệ cô ấy.” Thiên Nhiễm không do dự mà trả lời.
Thiên Nghĩa chau mày nhìn về phía Thanh Băng, đứa con gái này lại có thể ảnh
hưởng lớn đến con trai ông ta như vậy, không được, nhất định không thể
để nó sống.
Thiên Nhiễm thở dài, sau đó rời đi, nhưng thật chất ông ta chưa hề tha cho Thanh Băng.
Cuộc đối thoại của họ Thanh Băng đương nhiên nghe được, ánh mắt phức tạp của cô nhìn về phía Thiên Nhiễm, hắn là kẻ thù giết cha cô, hắn …. Lại bảo
vệ cô, đây rốt cuộc là tình thế gì?
Thiên Nhiễm nhìn cô, tuy không phải dung mạo năm đó nhưng là chính là cô, chỉ có điều cô lại gầy như
thế… khiến hắn đau lòng, Thiên Nhiễm từng bước tiến đến trước mặt Thanh
Băng, “Em muốn hỏi gì?”
Đúng, bây giờ cô có rất nhiều câu hỏi, Thanh băng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Anh la Tiểu Nhiễm?”
Thiên Nhiễm gật đầu.
“Anh là con trai của bang chủ W?”
Hắn lại gật đầu.
“Năm đó anh đến là muốn giết em?”
Do dự một lúc nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Tại sao anh không làm như vậy?”
Câu hỏi này khiến Thiên Nhiễm phải suy nghĩ, đúng, đây là câu hỏi mà đã
nhiều lần hắn tự hỏi mình, tại sao hắn không làm như vậy? Rõ ràng nhận
lệnh của cha đến giết cô, rõ ràng là biết Thanh Băng chính là kẻ thù của mình, rõ ràng là đã giơ súng về phía cô nhưng kết quả lại chưa từng một lần nổ súng.
Tại sao lại như vậy?
“Tại vì anh yêu em.” Thiên Nhiễm suy nghĩ một lúc sau đó trả lời.
Thanh Băng vô thức lùi ra sau, “Nói bậy.”
Thiên Nhiễm cười khổ, hắn biết nếu nói ra thì kết quả cũng sẽ là như vậy, hai số phận ở hai khía cạnh khác nhau làm sao có thể dung hoà, bọn họ là kẻ thù cho dù tình cảm có mãnh liệt đến thế nào thì vẫn mãi mãi là kẻ thù
không thể thay đổi được.
Đây chính là số phận…
Chính là định mệnh…
“Băng, anh không trông mong tình yêu của em, chỉ mong em có thể như vậy, an
toàn và hạnh phúc để anh có thể tìm được niềm vui duy nhất của đời mình, có được không?” Lời nói như là khẩn cầu, như là quan tâm của Thiên
Nhiễm khiến tim của Thanh Băng khẽ run lên.
Nhận thấy sự thay đổi của cô, Thiên Nhiễm nắm lấy tay cô, “Băng, cứ như vậy, để anh bảo vệ em có được không.”
Thanh băng im lặng gật đầu, thấy vậy Thiên Nhiễm bật cười sau đó giọng nói
trong trẻo của thanh băng vang lên, “Tại sao hai người họ vẫn chưa
tỉnh?”
Thiên Nhiễm nhìn Minh Khuê và Ái Linh rồi nói, “Chắc là đã
bị tiêm thêm một loại thuốc mê nặng, khi nãy anh vừa nghe em bị bắt là
chạy đến đây, cũng may còn kịp, em vẫn chưa bị tiêm.”
~Tít – Tít – Tít~ Những tiếng báo hiệu nguy hiểm đột nhiên vang lên trong căn phòng Yên tĩnh…
Thanh Băng và Thiên Nhiễm đầy cảnh giác nhìn nhau.