Giữa một bầu không khí ấm áp của mùa xuân, lại xuất hiện một khung cảnh hạnh phúc.
Tại nhà hàng Predst là hình ảnh cô dâu chú rễ hạnh phúc mỉm cười với nhau,
Tuấn Khải đến trước mặt Văn Vĩ và Ái Linh nở nụ cười vui vẻ, “Hai người
quả thật là tiểu quỷ, vậy mà đi trước anh một bước rồi.”
Ái Linh
mỉm cười trêu lại, “Anh cũng bớt trêu hoa ghẹo nguyệt lại thì sớm muộn
gì cũng có tình yêu thôi, Anh cả, trong em thế nào?”
“Em gái của
anh là xinh nhất trên đời này rồi, này Văn Vĩ, tuy rằng tôi nễ mặt Thanh Băng nhưng tôi sẽ không tha cho cậu nếu câ dám làm khổ em gái vàng ngọc này của tôi đâu.” Tuấn Khải nhìn Văn Vĩ như là cảnh cáo cũng nhưng đang đùa giỡn.
Văn Vĩ mỉm cười đầy hạnh phúc, “Anh yên tâm, chỉ sợ con nhóc này ăn tươi nuốt sống em thôi.”
Ái Linh nhéo Văn Vĩ một cái, “Nói gì hả?”
Bầu không khí náo nhiệt hạnh phúc khiến người ta vui vẻ không thôi.
Từ đằng xa một thanh âm có vẻ như tuổi thân lại không nghiêm túc truyền
đến, “Hazz, trời thật bất công, một gương mặt đẹp trai anh tuấn lại có
tài phóng dao giỏi như tôi lại phải chịu thua một thằng nhãi…”
Minh Khuê từ đằng xa đi tới liếc Tử Hạo một cái , “Tử hạo, anh và Tuấn Khải
điều thuộc dạng hoa công tử, nếu bớt lăng nhăng lại thì may ra còn có
người để ý.”
Tuấn Khải và Tử Hạo khá ăn ý trong vấn đề trêu chọc người khác, bọn họ một xướng một ca…
“Anh thấy em và Hoài Minh cũng ăn ý lắm đó.” Tử Hạo làm ra vẻ suy tư…
Tuấn Khải làm ra vẻ suy xét, “Hoài Minh tuy rằng đôi lúc không hơi văng tục
nhưng bản chất lại rất nghĩa khí, nếu làm em rễ có lẽ anh sẽ suy xét.”
“Anh…hai người…” Mặt của Minh Khuê ửng hồng, cô bối rồi quay sang chỗ khác thì
đụng phải ánh mắt Hoài Minh đang đứng không xa nhìn mình…
Văn vĩ mỉm cười, “Mà nói nãy giờ sao không thấy chị hai đâu nhỉ?”
Hai năm nay Thanh Băng hành tung bất thường, muốn đến là đến muốn đi là đi, thậm chí hai tháng nay cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, Văn Vĩ đã nhắn
tin thông báo ngày cưới…không lẽ cô không nhận được.
“Nhìn kìa” Ái Linh nhìn về phía cửa cô vui mừng reo lên.
Từ phía cửa một người con gái có mái tóc dài được màu nâu với mái ngang
được búi lên cao nhìn rất dễ thương, đôi mắt màu đen sâu như hồ nước
khiến người khác bị mê hoặc, gương mặt sắc sảo ngũ quan tinh tế.
Thanh Băng đứng ở cửa, hôm nay cô diện một bộ váy màu trắng đẹp kết hợp nhìn
rất nữ tính, chiếc váy dài tới chân khiến đôi chân trắng nõn của cô lộ
ra, phần ngực được cách điệu khiến cho bờ vai nhỏ của cô được phơi bày,
dáng người của Thanh Băng cơ hồ còn đẹp hơn cả siêu mẫu, không bàn cãi
nhiều, đây khẳng định là một kiệt tác của thượng đế.
Bên cạnh đó, một điều khiến người khác không tin vào mắt mình đó là đôi môi đỏ chúm
chím kia lại đang…cười, cô cười rất tươi khiến gương mặt càng thêm hài
hoà.
Thanh Băng từng bước đi tới trước mắt em trai, tất cả mọi
người đều dồn hết sự chú ý vào cô…đôi mắt không dám tin như muốn hỏi:
Thanh Băng à, em đổi gu thời trang hả? Thật không ngờ sẽ có một ngày bọn họ có thể nhìn thấy cô mặc váy lại còn trang điểm.
“Nhìn đủ chưa?” Thanh Âm của cô vang lên, ngoại hình thì ấm áp nhưng giọng nói thì vẫn bức người như năm nào…
“Chị, chị hai…” Văn Vĩ là người tìm được ngôn gữ đầu tiên.
Thanh băng mỉm cười nhìn em trai mình, “Ngoan, hôm nay chị đến dư sinh nhật mấy đứa, chúc mừng sinh nhật.”
Hả??
Tất như muốn đảo lộn trời đất…
Khách mời như người đá…
Cô dâu chú rễ chính thức hoá đá….
Thấy mọi người đột nhiên cứng đơ mà nhìn về phía mình Thanh Băng mới nhớ ra, cô lập tức sửa lại, “À quên, là, là đám cưới phải không? Em có gửi tin
nhắn cho chị…nhất thời quên mất…”
Văn Vĩ uất ức, khóc không thành tiếng mà nhìn Thanh Băng, nghiến giọng, “Chị hai!!”
Thanh Băng bật cười, “Đùa thôi, làm sao chị quên được ngày quan trọng của em trai chị được chứ?”
Hoài Minh đi một vòng quanh Thanh Băng, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành
tinh, “Đùa? Lão đại, cậu biết đùa hả? Lại con cười nữa…có phải sau hai
tháng mất tích đầu cậu bị chạm không?”
Tử Hạo kéo mạnh Hoài Minh, anh ta muốn chết hay sao mà dám nói chuyện với cô bằng từ ngữ bất kinh như vậy?
Ai ngờ…
Thanh băng không hề giận một chút nào mà còn bật cười, “Sao? Không thay đổi
được à? Tôi bỗng nhận ra cuộc sống thật nhàm chán nên muốn đổi khẩu vị
xem sao?”
Thanh Băng lúc đi lúc về, hai tháng qua cô đã đi du lịch khắp nơi, chợt nhận ra, thứ quý nhất của cuộc sống là nụ cười…
Mặc dù…
Cô không quen cười một chút nào, nó khiến cho quai hàm thật mõi…không biết có gì thú vị nữa.
Cô bắt đầu nghi ngờ cái quyển sách ‘hơn cả tình yêu’ kia…
Trong khuôn viên khách sạn, con Thanh Băng, và nhóm Minh Khuê ngồi nói
chuyện, đột nhiên một quả bóng lăn tới đụng chân cô, sau đó một gái chạy đến, rất lễ phép nhìn cô rồi cuối đầu chào, “Dì xinh đẹp, dì cho con
xin lại quả bóng được không?”
Thanh Băng mỉm cười nhìn nhặt quả bóng lên, ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé, “Của con à?”
“Dạ.” Bé gái ngoan ngoãn gật đầu.
Nụ cười trên môi Thanh Băng càng nở rộ, cô xoa đầu đứa bé, hành động cử
chỉ điều rất dịu dàng giống như một người mẹ quan tâm con mình của cô
khiến đám Tuấn Khải mở to mắt…
“Con tên gì?” Thanh băng dịu dàng hỏi.
“Con tên Hoà Y” Giọng nói của con nít thật dễ thương, Thanh băng rất thích con níc…
“Tiểu Y, con nhỏ đã xinh đẹp như thế này rồi.” Thanh Băng nhẹ giọng xoa đầu con bé.
Hoà Y nhào vào lòng Thanh Băng, con bé thật ngây thơ… “Dị xinh đẹp, dì thơm quá…”
Thanh Băng bật cười, ôm cô bé ngồi lên đùi mình, “Sao lại chơi đến mồ hôi ra ướt thế này.”
Thanh Băng cầm khăn giấy lau mặt Hoà Y.
Một người đẹp còn hơn thiên tiên giáng trần như Thanh Băng đương nhiên sẽ
có nhiều tên đàn ông không đứng đắn mà đến gần, và sự thật chứng minh…
“Người đẹp, làm quen được không?” Thanh Băng quay lại nhìn, đó là một người đàn ông châu âu nhìn rất lãng tử.
Cô mỉm cười với Hoà Y, “Tiểu Y, con đi chơi đi.”
Nụ cười của cô khiến cho tim gả đàn ông kia đập mạnh, một sắc đẹp vô hạn…
Sau khi Hoà Y rời đi, Thanh Băng đứng lên, sắc mặt nhu hoà và mỉm cười vừa
rồi của cô hoàn toàn tan biến, cô lạnh lùng nhìn vào người đàn ông.
Hoài Minh và mọi người nói thầm trong lòng, cuối cùng cô cũng quay về là Trịnh Lão Đại lạnh lùng rồi…
“Biến đi.” Thanh Âm trong trẻo lạnh lùng không chút tình cảm.
“Người đẹp, em đã từng nghe câu gặp một lần đã say không?”
“Đã từng nghe, nhưng có vẻ nó sẽ không thích hợp dùng cho anh nói.” Thanh Băng vô tình đáp trả.
Sự lãnh khốc của cô khiến cho gả khá hoảng sợ nhưng vì lòng tự cao của
người đàn ông gả không thể để thu, xung quanh bây giờ có bao nhiêu ánh
mắt đang nhìn gả nếu bây giờ bỏ đi chẳng khác nào làm trò cười?
Gả người châu âu mỉm cười, “Tôi thật sự say em rồi…”
Thanh băng vừa định nói thì đã bị một thanh âm trầm thấp cản lại, “Nếu anh
không tránh ra thì tôi sẽ cho anh say đòn ngay bây giờ.”
Gả ta
nhíu mày quay lại, sau lưng gả là một người đàn gã cao hẳn hơn gả một
cái đầu, sắc mặt anh lạnh lùng đến không chúc cảm xúc…
Thanh băng Kinh Hỷ
Mọi người cũng không kịp xử lý thông tin…
Đài Phong đi đến bên cạnh Thanh Băng, quàng tay qua vai cô, “Cô ấy là người của tôi, thiết nghĩ anh nên điều tra khi chuẩn bị làm điều gì đó…”
Gả đàn ông kia tức tối bỏ đi, Thanh băng nhìn người đứng kế bên mình không chớp mắt tựa như sợ rằng chỉ một cái nháy mắt sẽ khiến cô tỉnh mộng….
Đài Phong nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô thì bị chọc cười, anh đặt hai tay
lên vai cô, “Băng nhi, là anh, không phải quên rồi chứ?”
Băng Nhi!! Một tiếng gọi của anh khiến nước mắt Thanh Băng không kiềm được mà chảy ra…
Hai năm, sau trăm đêm cô điều nằm mơ thấy cảnh tượng này, nhưng khi tỉnh
lại thì thứ vây quanh cô chỉ là màn đêm tĩnh lặng và sự cô độc đến đáng
sợ…
Giọng nói Thanh Băng run run, “phong, là anh sao? Thật sự là anh sao?”
Đài Phong mỉm cười ôm cô vào lòng, “Là anh, anh là Đài Phong, người yêu em nhất chính là anh.”
Nước mắt vui mừng của Thanh băng tuôn rơi không ngừng, cô có thể chạm vào
anh, vậy không phải là mơ rồi, anh đã trở về rồi…thật sự đã về bên cô…
“Băng nhi, anh rất nhớ em…” Một câu nói ngắn như thế lại chất chứa tình cảm sâu nặng, anh ôm thật chặc cô vào lòng.
“Anh, cái đồ ngốc này, sao lâu như vậy mới trở về, anh có biết là em nhớ anh
đến phát điên rồi hay không? Không đợi em điên rồi hay về?”
Đài
Phong mỉm cười, mới hai năm không ngờ là Băng nhi của anh thay đổi nhiều đến thế, cô đẹp hơn nhưng lại trẻ con hơn, Băng nhi cứ thế khiến anh
mãi mãi cũng không buông ra được.