Văn Vĩ mỉm cười đi tới bên Đài Phong, “Không nhờ em gọi cho Peter thì anh ấy cũng chẳng về đâu.”
Thanh Băng nhìn em trai mình, cô không hiểu hết ý tứ lời nói cho lắm, “Có ý gì?”
Đài Phong ra hiệu cho Văn Vĩ im lặng nhưng anh ta vẫn cứ nói ra, “Anh Phong đã tỉnh lại nữa năm rồi, chẳng qua anh ấy không muốn về thôi.”
“Cái gì?” Tất cả đang ngồi điều đứng lên, ánh mắt rất không thân thiện nhìn Đài Phong.
Thanh Băng đứng đó, im lặng nhìn chằm chằm anh khiến anh cảm thấy….bức bối,
vội nắm lấy tay cô mà giải thích, “Băng nhi, đừng nghe em trai em nói
bậy, đứng , đúng là anh đã tỉnh lại nữa năm trước nhưng mà vì vẫn chưa
khôi phục hẳn nên Peter không cho anh về…”
“Tại sao không nói em một tiếng?” Thanh Băng nghiêm túc nhìn Đài Phong.
Đài Phong nhìn bộ dáng như muốn nuốt sống người khác của cô khiến anh có
cảm giác…lạnh sống lưng, “Điện thoại anh đã bị nổ tung, rơi xuống biển
lúc bị thương rồi, Peter lại tìm mọi cách không cho anh xuống giường…”
Tử Hạo tranh thủ lúc nhà bạn đang cháy, với tính cách của anh ta ngại gì
mà không châm thêm lửa, anh ta làm ra bộ dáng nghi hoặc nhìn Đài Phong,
“Phong, nghe nói con gái Mỹ rất là đẹp, có phải là muốn đổi khẩu vị sang mấy cô tây nhiệt tình kia không?”
Đôi mày lá liễu của Thanh băng nhíu lại, nhìn thẳng Đài Phong, mặt anh bây giờ đã như không còn một
giọt máu nào nữa, Đài Phong đá Tử Hạo một cái sau đó nhìn Thanh Băng,
“Băng nhi, đừng nghe anh ta nói bậy…anh rõ ràng là anh..”
“Đừng
nói nữa, vào dự tiệc đi, Văn Vĩ, khách mời cũng đến đông đủ rồi.” Thanh
băng quay qua nói với Văn Vĩ một câu sau đó tiến thẳng vào đại sảnh.
Ở hàng ghế đầu của nhà thờ dành cho người nhà họ Trịnh ngồi, Thanh Băng
từ đầu tới cuối chả thèm liếc tới Đài Phong một cái mặc cho anh đi theo
cứ kiếm cớ làm hoà.
Những nghi thức cuối cùng cũng đã làm xong,
lời của người chủ hôn cũng chính thức tuyên cáo một cuộc sống mới của
họ, “Văn Vĩ và Ái Linh chính thức là vợ chồng.”
Bầu trời đêm mùa xuân rất nhiều sao, Thanh băng ngồi bên cửa sổ ngắm những ngôi sao đang giăng đầy trên bầu trời kia, bỗng nhiên điện thoại Thanh Băng run lên, là tin nhắn của một số điện thoại xa lạ…
-Xuống nhà, đi thẳng đến công viên.
Thanh Băng nhíu mày, những người biết số điện thoại cô không nhiều, đây không chừng là người quen, chỉ là…đến công viên làm gì? Thanh Băng đi đến
công viên lớn nhất của thành phố, nhưng màn đêm vẫn yên tĩnh...đột nhiên tin nhắn lại run lên.
-Vào công viên, đứng ngay chiếc ghế thứ ba từ trái qua.
Thanh Băng từng bước đi vào, đứng ngay đúng nơi người này nhắn, tại nơi này
hiện có một hồ phun nước, những tia nước cứ vậy mà văng ra tựa như những hạt trân châu đứt quãng…
Đột nhiên…
~Tít~ Đèn trong công viên sáng lên, những hàng cây xanh cũng được gắn những màu đèn lung linh.
Cả thành phố như tối tăm vắng vẻ, đột nhiên lại đầy những màu đèn rực rỡ,
những chiếc xe hơi cũng sáng lấp lánh, Những bong bóng bay đầy màu sắc
viết tên cô bay lên…
Từ đằng xa, bóng dáng của Đài Phong thản
nhiên đi đến, anh mỉm cười đứng trước mặt Thanh Băng, “Quan toà và bồi
thẩm đoàn cũng không có việc không nghe lời giải thích của nhân chứng,
chi bằng nghe anh giải thích rồi lờ anh cũng chưa muộn.”
Thanh
Băng mỉm cười nhìn Đài Phong, cô khoanh tay trước ngực làm ra bộ dáng
nghiêm túc, “Bổn toà phê chuẩn, bị cáo có năm phút để giải thích.”
Đài Phong bật cười, cô gái này bây giờ còn biết đùa nữa đấy, thật sự cô đã
thay đổi rất nhiều, chỉ có năm phút xem ra phải dùng tốc độ nhanh nhất
để nói, “Nửa năm trước anh đã tỉnh lại nhưng vì không thể xuống giường
nên không thể lập tức về ngay, Peter nói với anh, đại não là trung tâm
của tứ chi, vết thương của anh lại quá nặng nên lúc đó hai chân đã mất
cảm giác..”
“Khoan đã....anh nói hai chân của anh…” Thanh Băng không dám tin nhìn Đài Phong.
Đài Phong gật đầu, “Chân của anh tưởng chừng không còn cảm giác, nữa người
trái cũng tê liệt, quả thật lúc đó chỉ có thể đưa mắt mà nhìn thôi,
Peter và bảy bác sĩ quốc tế khác đã hội chuẩn để chữa khỏi cho anh…”
Khoé mắt Thanh Băng dần đọng nước, cô nghẹn ngào, thật không ngờ anh lại phải trải qua những ngày tháng của người thực vật đó…
Đài Phong mỉm cười, “Bây giờ đã không sao, điều này hoàn toàn là sự thật
kính mong các vị bồi thẩm đoàn và ngài chánh án suy xét.”
Thanh Băng bật cười nhưng nước mắt lại rơi, Đài Phong thấy thế lại trêu cô, “Xem kìa, hai năm sau lại mít ướt hơn rồi.”
“Ai nói chứ?” Thanh Băng vừa lau nước mắt vừa nói , cứ y như là một đứa con níc vậy.
Đài phong mỉm cười, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, anh quỳ một chân xuống trước mặt Thanh băng.
Đột nhiên anh làm vậy khiến tim cô run lên, Thanh Băng lùi ra sau vài bước, lại nghe giọng nói dễ nghe của anh, “Băng nhi, em đã từng nói, nam nhân của em thì em phải lấy hết thiếu một chút em cũng không thèm, vậy bây
giờ anh đã toàn mạng trở về, hiện giờ anh tự nguyện hiến thân cho em, em nhất định nói được phải làm được.”
Hiến thân cho em??? Thanh
băng đúng là khóc không nổi cười cũng chẳng xong, sao cô lại có cảm giác như mình đang là những lão tư sản hồi xưa đang ép buộc con gái nhà lành thế nhỉ?
Chiếc hộp trong tay Đài Phong được mở ra, trong đó là
một chiếc nhẫn lấp lánh nhìn rất xinh đẹp, anh mỉm cười nhìn cô, “Băng
nhi, gả cho anh được không?”
Thanh Băng mỉm cười gật đầu, cô
không giống như những người khác bày ra bộ dạng suy nghĩ hay thẹn thùng
gì đó, cô rất vui thì cô sẽ bộc lộ ra…