Vân Quân đặt một hộp quà lên bàn, trước mặt Jennie. Nở một nụ cười tươi, đẩy về phía Jennie.
- Happy Birthday.
- Sao cô biết sinh nhật tôi?
- Ừm, vô tình thôi, bắt cô đón sinh nhật trong bệnh viện hơi sai nhưng thôi hoàn cảnh mà.
- Cám ơn.
- Cô không cần 1 câu cám ơn 2 câu cám ơn đâu.
Jennie nở một nụ cười rồi cất hộp quà xuống bàn, Vân Quân lấy ra một chiếc bánh kem, kéo bàn lại gần chỗ Quân Kì, coi như cả ba cùng đón sinh nhật Jennie.
- Xong rồi.
- Để tôi mở đèn.
Vân Quân chạy đi mở đèn, Jennie cắt một miếng bánh kem ra.
- Cô nhắm mắt lại đi tôi sẽ đút cô.
Jennie dụ được Vân Quân nhắm mắt lại, liền cầm miếng bánh lớn ụp vào mặt Vân Quân.
- Cô...
- Hôm nay sinh nhật tôi!
- Tôi nhịn.
Chúng ta hay ngầm thừa nhận hoặc công khai thừa nhận, ở bên cạnh Vân Quân, Jennie hơi trẻ con so với ở cùng Quân Kì, lúc nào cũng trưởng thành.
- Để tôi đút cho cô.
- Tôi không có ngu để cô dụ.
- Hứa đút đàng hoàng.
- Hứa?
- Hứa.
Vân Quân chạy qua ngồi cạnh Jennie, cầm một trái cherry, để hờ trước môi của Jennie, cứ Jennie hé môi định cắn lại kéo ra một chút, càng ngày càng kéo, Jennie lại càng mất kiên nhẫn, tiến thẳng tới, trái cherry đúng đã chịu nằm yên nhưng là nằm yên giữa hay môi của Jennie và Vân Quân.
- Ơ...
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
- Lỗi là do tôi trêu cô mà.
Khuôn mặt hai người không say cứ thế tự nhiên đỏ, nhưng nhắc tới say, sinh nhật không say không được, mặc cho Quân Kì hôn mê ngay cạnh, Jennie và Vân Quân thay phiên nhau hết lon này tới lon kia.
- Tôi nói cho em biết, em có nhiều người tình thế nào tôi không biết à.
Jennie đã say, dù Quân Kì hôn mê không biết gì, vẫn lại vò lấy hai má của Quân Kì. Vân Quân dùng hết sức bình sinh kéo Jennie ra khỏi đó.
- Người ta đã hôn...
Do dùng lực quá mạnh, mà Jennie bỗng nhiên không chống cự nữa, cả hai ngã nhào xuống sofa cạnh đó, cơ thể của Jennie đè lên Vân Quân.
- Em chịu mở mắt rồi hả?
Jennie nựng nựng 2 má của Vân Quân mà cứ nhằm thành Quân Kì, cúi xuống hôn lên đôi môi đó, môi chạm môi, cơ thể chà sát nhau.
- Nè, cô say rồi, ngủ đi.
Vân Quân giữ bình tĩnh nhảy khỏi sofa, Jennie ngã lăng trêи ghế sofa, lấy mền cho Jennie rồi Vân Quân cũng sang ghế kế bên ngủ, nhưng lăng lộn tận 3 giờ sáng, Vân Quân mới có thể chợp mắt.
- Ơ~ đau đầu chết mất.
Jennie vỗ vỗ đầu của mình ngồi dậy nhìn lên giường bệnh đã không thấy Quân Kì đâu.
- VÂN QUÂN, Quân Kì đâu? VÂN QUÂN. Cô ngủ như chết vậy.
- Ngọt lắm a~ rất ngọt, còn mềm nữa.
- VÂN QUÂN CÔ CÓ TỈNH DẬY KHÔNG?
- Hả? Chuyện gì? Mới 2 giờ chiều cô là gì chứ?
- Quân Kì đâu mất tích rồi kìa.
- Cái gì? WTF?!? Chuyện thật như đùa.
Bỗng cả hai đang hoảng loạn, hoang mang, ở phía cửa có tiếng mở, người mặc đồ bệnh nhân bước vào.
- Em đây, vừa tỉnh dậy lúc hai người còn tròn giấc.
- Sao lại không kêu chị? Biết chị lo lắm không?
Jennie nhào tới ôm Quân Kì, vừa đánh yêu vừa lo lắng, Vân Quân ở đằng sau nhìn tới cũng thiệt là nhức mắt, không tỉnh thì thôi, tỉnh dậy liền làm mấy chuyện đau mắt thiên hạ.
- Được rồi, vừa tỉnh, lên giường nghỉ ngơi đi.
Vân Quân phải tách hai người đang dính nhau như sam ra, FA ở đây nàyyyyy
- Cô không còn trẻ con nữa sao?
- Em có cần vừa tỉnh hỏi câu sốc óc vậy không?
- Thì...
- Cô ấy đã khỏi rồi, còn nhiệm vụ của em là nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên giọng Jennie nghiêm túc trở lại, Quân Kì trở lại, Jennie của ngày ấy cũng trở lại rồi, Vân Quân thì...ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó.
- Lúc hôn mê, chị có khóc không đấy?
- Chị là người dễ khóc sao?
- Em hôn mê lâu vậy, chị không thay đổi được sao?
- ...
- Ví dụ nhõng nhẽo với em một chút. Nói là "em có biết chị lo lắm không" hoặc "người ta khóc nhiều lắm đó" chẳng hạn.
- ...
- Được rồi, không ép chị làm mấy cái khó khăn đó nữa.