Jennie nghĩ, bản thân thay đổi một chút, nhẹ nhàng, yếu đuối một chút, đúng nghĩ một người vợ, chính là thứ Quân Kì cần.
- Năn nỉ đó, chị ăn một chút thôi nha.
- Năm phút nữa.
- 5 6 cái năm phút rồi đó.
- Thì mặc kệ tôi...cô không...
Mắt Thanh Nhã đã long lanh, từ lúc Quân Kì trở lại với công việc, Quân Kì phải đối mặt với đống công việc đang chất đống theo thời gian kia, đôi khi có chút cục súc, hay bỏ ăn trưa, Thanh Nhã lần nào cũng phải nói khô cổ họng mới chịu ăn, lần này tôi dỡ trò nhõng nhẽo coi chị có ăn không.
- Thôi thôi được rồi, tôi ăn được chưa?
- Cứ làm nữa đi.
- Lại dỗi, thôi mà, ăn đây, cùng ăn nha?
- Lần sau mà còn...
- Được rồi, hôm sau sẽ không để cô gọi như vậy nữa.
Túi thức ăn, là những món ăn nấu, rớt xuống đất, Thiên Trúc chạy đến đã thấy đống đồ rớt trêи sàn, chạy theo Jennie nhưng không kịp, tất cả cuộc đối thoại, Jennie đã nghe được.
Vì chỗ làm việc cạnh tường kính, có một vách đen chắn ngang chỗ tiếp khách, Jennie bước vào cửa chưa kịp đến chỗ Quân Kì, hai người dằn co, lời ngon tiếng ngọt qua lại, Jennie đã nghe được hết.
Đúng lúc đó, Thiên Trúc tới dặn dò Quân Kì ăn trưa, thì gặp Jennie hai vai run bần bật, vừa kịp kêu tên Jennie đã vứt đồ chạy ra ngoài.
- Là ai?
Quân Kì từ sau bức tường đen đi ra, thấy đồ ăn rới trêи sàn hỗn độn, bóng dáng Thiên Trúc chạy ra ngoài, chẳng hiểu chuyện gì, điện thoại *ting* lên một tiếng.
"Mày làm gì mà Jennie vừa khóc vừa bỏ chạy vậy con kia?"
Quân Kì nhớ lại lúc nãy nói chuyện có chút thân mật với Thanh Nhã, Jennie chắc đã nghe được, đóng đồ ăn này, cũng là chị ấy nấu, Quân Kì cuối xuống dọn dẹp, tay cứ từ từ, dọn được một phần thì thấy một mảnh giấy.
"Vợ xin lỗi, là vợ đã quên mất vị trí của chồng, áp đặt chồng theo ý mình. Đây là lần đầu vợ nấu, không ngon lần sau vợ sẽ nấu lại, chồng đừng giận vợ nữa nha".
- Tôi xin lỗi đã làm ảnh hưởng gia đình chị, tôi chỉ muốn thử cách mới ép chị ăn thôi...
- Không sao, chúng tôi đã gây nhau từ trước, không phải...do cô.
Vò mảnh giấy trong tay nhìn ra cửa, lấy điện thoại ra, tiếng *tút tút* kéo dài, không có ai bắt máy cả. Quân Kì chỉ để lại một dòng tin nhắn.
"Tại sao chị phải thay đổi?"
5p...
10p...
30p...
*Ting*
"Chị thay đổi vì em"
"Ừm, vậy cứ tiếp tục đi".
Dòng tin nhắn, vô tình, Quân Kì không hiểu mình đang muốn xem, xem Jennie thay đổi gì nữa. Chị ấy đúng thật, lớn trong cái nôi của kẻ chiến thắng, muốn gì được đó, chỉ cần làm sẽ được khen, sai có quyền sửa, như nào cũng được.
Khi chấp nhận yêu một công chúa, lấy một công chúa làm vợ, Quân Kì chắc hẳn phải sẵn sàng cho việc bị sắp đặt, việc sẵn sàng đó được thể hiện qua 10 năm không lời than tiếng vãn. Nhưng...khi thấy được những cái một con người thường, sinh ra ở vạch xuất phát làm, Quân Kì mới hiểu được mình cần một người vợ, lo cho con, lo một bữa ăn gia đình, cần một sự tôn trọng.
Nhớ cái lần mình bảo người làm giấu Jennie bọn họ liền hỏi: "cô giám dấu cô ấy sao?" Quân Kì tự cảm nhận được sự khinh thường không nhẹ chứ, ai đời lại hỏi câu đó với một người chồng.
"Cô giám giấu cô ấy sao?"
"Mày giám nói dối Jennie sao?"
"Chủ tịch à, vợ chị vừa gọi là phải về liền sao?"
"..."
Không phải chỉ vì thể diện một người trụ cột, nếu vì cái đó, Quân Kì đã chán nản Jennie 10 năm về trước rồi. Mà là vì một câu hỏi: "trước giờ mình cưới vợ để bước vào cuộc hôn nhân đến bữa ăn cũng bị sắp đặt?"
Thứ Quân Kì cần chính là một bữa ăn, một lần được hỏi ý kiến mới quyết định, một lần vừa bước vào nhà, thấy được cảnh tượng, Jennie, thân đeo tập dề, cởϊ áσ vest cho mình.
—————
(Ngược đủ chưa?)
Mấy người có muốn biết được tui đã thích, quan tâm, thể hiện tình cảm, thậm chí là tỏ tình lão bà của tui thế nào không?
Nếu muốn thì cmt, tui sẽ làm một fic nhẹ, có thể dùng để học hỏi làm theo, phần trăm thành công cũng cao.
Tui fail là tại vì...lão bà của tui thuộc cao thủ thả thính rồi!!!