Lý Quân Kì là một học sinh…trung bình, nó không quậy, cũng không giỏi, chỉ đơn giản, trường này rất rất thường xuyên thấy hình nó và một cô giáo nào đó đi chung. Quân Kì cũng không hiểu, từ lúc lên cấp 2 chỉ tiết hơn là lớp 7, máu mê gái khi không lại nổi lên.
Quân Kì bước vào lớp với trạng “Monday is fuckday” ai hiểu được một đêm ăn chơi phải bước vào trường. Quân Kì đặt cặp xuống rồi cằm ly mỳ ra trước lớp ăn.
– Lại ăn sáng không dinh dưỡng sao?
Một giọng nói quen thuộc, dù nghe nhiều lần vẫn không thể ngưng mềm nhũng, đúng là giọng gái bắc có khác, êm ghê gớm à.
– À cô Vân Quân, hôm nay tới trường sớm à?
– Hôm qua sao cô gọi em không được?
Không ai chịu trả lời ai, cứ thế hỏi tới.
– Máy em hết pin, em đi ăn ch…à không, em đi ăn đồ nướng với Mạc Thiên thôi.
Cô Vân Quân nhìn Quân Kì rồi cầm ly mỳ vứt đi, Quân Kì thật tiết 8 ngàn cho ly mỳ đó. Do trường buổi sớm nên không ai để ý lắm.
– Em ăn cơm của cô đi, đừng ăn mấy thứ hại sức khoẻ này.
– Em ăn rồi cô ăn gì chứ, thôi để em mua thứ khác.
– Cô nấu cho em đấy, cầm lấy mà ăn, ăn mỳ không tốt cho sức khoẻ.
Quân Kì cầm lấy hộp cơm “tình thương” rồi ngồi đó ăn. Không lâu sau, người bạn tên Mạc Thiên của Quân Kì đi vào.
– Chào bé gấu trúc.
Quân Kì nhìn hai con mắt của Mạc Thiên mà mắc cười, hôm qua bảo rồi, đi ăn rồi về, phận Mạc Thiên là sky, nghe Sơn Tùng MTP diễn ở ngoài phố đi bộ, bỏ mặt Quân Kì đi taxi, còn mình thì quẩy đến tận 2 giờ mới về.
– Gấu trúc cái quần, ăn gì đấy, cho ké coi.
Mạc Thiên nhìn thấy ngay hộp cơm, nhào vào thì bị đạp ra.
– Kêu Tùng của mày nấu cho mà ăn, thằng fanboy như mày có tâm lắm, thấy trai quên bạn, biến đi thằng đổn lỳ.
– Được lắm, đợi tao vào cất cặp, mày chết mày với tao.
Quân Kì le lưỡi chọc nó, tới lúc Mạc Thiên ra thì nó đã đi đâu rồi.
======
Quân Kì đặt hộp cơm trước mặt cô Vân Quân, ngồi xuống đối diện một cách tự nhiên. Thật ra từ lâu, Quân Kì coi phòng giáo viên là căn nhà thứ 2 rồi.
– Gì đấy? Lên đây làm gì?
– Em lên đây ăn cùng cô, ăn một mình buồn lắm.
Mặt Quân Kì bắt đầu làm nũng, Vân Quân lấy hai tay nựng hai má Quân Kì.
– Con gấu hư hỏng này, thật muốn cắn cho hai cái má này đứt ra.
– A đau, cô kì quá đi, không nựng miễn phí đâu, tính phí bằng…buổi đi chơi đêm nay.
– Con thật biết lợi dụng đó*đỏ mặt*
– Đi đi mà, lâu rồi con và cô chưa đi chơi với nhau.
Thật ra Quân Kì biết cô ngại đó, nhưng bản thân hơi mệt không có tin thần chọc gái.
– A.
Đưa muỗng cơm tới miệng, í nói cô hả miệng đi con đút cơm nè, mặt cô Vân Quân đỏ tới mang tai, há miệng, Quân Kì đưa cơm vào miệng.
* Cạch *
Nghe tiếng mở cửa, hai cô trò dừng việc lại, cô Lâm Lâm bước vào.
– Hôm nay Quân Kì đi học sớm vậy?
– Cô Lâm Lâm cũng đi dạy sớm này.
Quân Kì nở một nụ cười với cô Lâm Lâm, giáo viên được mệnh danh đẹp nhất trường. Cô Lâm Lâm để giỏ sách rồi quay lại nói với Quân Kì.
– Cô qua phòng hiểu trưởng có chút việc đây.
Rồi cô Lâm Lâm ra khỏi phòng giáo viên, để lại cô Vân Quân và Quân Kì trong phòng giáo viên, nãy giờ Quân Kì mới chợt nhớ còn cô Vân Quân, đúng là sắc đẹp làm lu mờ tất cả.
– Cô Vân Quân chúng ta ăn tiếp nào.
Cỏ vẻ cô Vân Quân giận rồi, không thèm nhìn Quân Kì.
– Thôi mà, người ta là giáo viên đẹp nhất trường, cô là giáo viên dễ thương nhất trường.
– Thì sao chứ?
– Thì đã dễ thương rồi, để em thương đi chứ.
– Tui dễ thương chứ thương không có dễ đâu.
Quân Kì chồm lên hôn cái chóc vào má cô Vân Quân, lần này đúng là làm người ta chui xuống đất cũng không hết ngượng.
– Hứ.
– Thôi mà, a nào.
Cô Vân Quân đã 24 rồi, cô dạy môn Sinh, còn cô Lâm Lâm thì 29 dạy môn Toán. Mấy cô này được thầy hiệu trưởng tận tay tuyển hay gì ấy, xinh hết phần học sinh trường này. Nhắc tới trường AB thì biết ngay đến giáo viên ai cũng xinh😄.
Tiếp tục chuyện tình đút cơm được 5 phút thì các giáo viên vào rồi, Quân Kì đành ngậm ngùi cầm hộp cơm ra ngoài, ăn hết phần còn lại.
– Ê con kia, mày đi đâu nãy giờ?
– Đi đút cơm gái ăn.
– Mày chỉ có gái thôi, mà kể nghe này.
– Chuyện gì, nhìn mày hai mắt sáng rực.
– Có giáo viên mới, xinh hơn cô Lâm Lâm luôn.
– Nà ní?!? Ở đâu?!?
Quân Kì thiếu điều chưa vứt hộp cơm của cô Vân Quân thôi.
– Sao không nghe mấy cô nói gì hết nhở?
– Người ta sợ mất mày không hết, ở đó mà tự tay giao gái cho mày. Ơ…
Hai đưa đang nói chuyện thì cô giáo mới đó tiến tới cầu thang chổ hai người ngồi.
– Kìa, cô đó đó, chưa ai biết tên, mày khui đi.
– Người ta mà làm như chai bia không bằng, khui con mắt mày.
Nói thế thôi, Quân Kì quẳng hộp cơm cho Mạc Thiên, không ngại bắt chuyện với cô.
– Chào cô, con là Quân Kì, học sinh lớp 8/6. Nghe nói cô mới về trường, con hỏi tên được không?
Sau một tràng giới thiệu + xin tên và cách cô trả lời…
– Chào con, cô tên Hàm Tiếu Minh.
Quân Kì nở một nụ cười bán mai, đúng bán mai.
======
Lần đầu tui viết bách hợp đó, là lần đầu, tại hạ xin các ngài ủng hộ nhá.